TANG THẾ TÌNH NHÂN

“Tiểu thiếu gia, cậu muốn làm gì?” Hùng Thiên Hạo tò mò hỏi.

Đường Miểu lúc này đang cúi đầu, nhíu nhíu mày nói: “Anh trước cầm ly tới đây, lập tức sẽ biết thôi.” Hùng Thiên Hạo này có phải có chút lẩm cẩm không? Có vấn đề gì chẳng lẽ không đợi được đến lát nữa hãy hỏi sao?

“Vâng.” Hùng Thiên Hạo rất nhanh chạy vào nhà, chỉ lát sau cầm một cái chén đi ra.

“Tắt đèn pin hết đi.” Đường Miểu nói một câu, đợi Hùng Thiên Hạo cùng Trương Vọng làm xong thì cầm lấy cái chén múc nước từ hồ bơi ra. Tuy đã tắt đèn pin, nhưng nương theo ánh trăng vẫn còn nhìn thấy rõ.

“Tiểu thiếu gia nghi ngờ nước này có vấn đề?” Trương Vọng hiểu được.

Hùng Thiên Hạo không khỏi cười một tiếng: “Điều này sao có thể? Mấy ngày nay chúng ta đều dùng nước trong hồ bơi để giặt quần áo, tắm rửa, cũng không thấy có vấn đề gì a.”

Hắc Uy cùng Charles bỗng nhiên xông tới bên cánh tay Đường Miểu. Tay cậu vừa trợt, cái chén rơi vào mặt nước “ba~” một tiếng giòn vang, sau đó lật úp lại, từ từ chìm xuống đáy hồ bơi.

Trương Vọng cùng Hùng Thiên Hạo cảm giác có chút vi diệu, giật mình nhìn nhau.

“Đi lấy cái chén khác.” Đường Miểu trầm giọng nói.

Trương Vọng tự thấy sự việc khá nghiêm trọng, vứt lại hai chữ “Ta đi” liền nhanh chóng chạy vào nhà lần nữa mang ra một cái chén khác.

“Charles, Hắc Uy, không có chuyện gì nữa rồi, nghe lời một chút.” Đường Miểu híp mắt cười, vỗ vỗ Hắc Uy cùng Charles, múc thêm một chén nước.

Lúc này, Charles cùng Hắc Uy cũng không đụng cậu nữa.

Trở lại phòng khách lờ mờ ánh sáng, Trương Vọng nói: “Tiểu thiếu gia, nước này trước cất kĩ, sáng mai tôi tìm xem có con chuột nào không để thử. Hiện tại tôi đã gọi Phùng Dã cùng Đỗ Tấn, bốn người chúng tôi sẽ cùng canh gác.”

“Trong phòng ta có một con thỏ, lúc trước nhặt về được. Trước phải thử xem có vấn đề thật hay không đã.”  Đường Miểu thật không thể đợi đến ngày mai dược, bước nhanh lên lầu, một lát sau, dẫn theo một con thỏ xuống. Con thỏ kia nằm trong tay cậu cứ đạp đạp cái chân, nhìn qua thập phần vô tội đáng thương.

Phùng Dã cùng Đỗ Tấn đã tỉnh dậy, ngồi một bên, sắc mặt đều có chút nghiêm túc. Hùng Thiên Hạo cầm lấy con thỏ, mở miệng nó ra đổ vài ngụm nước vào, sau đó đặt nó trên bàn trà.

Năm người khẩn trương nhìn chằm chằm vào con thỏ.

Qua chừng 10s, con thỏ mờ mịt nháy mắt vài cái, bốn chân đạp một cái liền ngã trên bàn trà không nhúc nhích nữa. Đã chết.

Tâm Đường Miểu phát lạnh, cả người toát ra một tầng mồ hôi. Lúc này, cậu thấy rất may mắn khi đã kịp thời dẫn Charles cùng Hắc Uy ra khỏi không gian, nói cách khác, sáng sớm mai bọn họ dùng nước trong hồ bơi chẳng phải là chết không nghi ngờ sao?

Bốn người kia hai mặt nhìn nhau, nửa ngày vẫn không ai lên tiếng.

“Con mẹ nó! Đồ vô nhân tính!” Hùng Thiên Hạo không kiềm được phẫn nộ, mắng một tiếng, “Nếu để tôi biết ai làm, tôi sẽ làm thịt hắn!”

Phùng Dã mày đã nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.

Đỗ Tấn căm hận nói: “Thật thâm độc! Đêm nay bốn người chúng ta không ngủ, nhất định phải bắt được hắn!”

Đường Miểu hai tay trái phải ôm Hắc Uy cùng Charles, nhu nhu mà vuốt gáy chúng, bộ não bắt đầu xoay chuyển: “Thế thì không cần. Nửa đêm sẽ không ai sử dụng nước trong hồ bơi, tên hạ độc nhất đợi đến sáng mai mới đến xem xét tình huống.”

Bình luận

Truyện đang đọc