TANG THẾ TÌNH NHÂN

Đường Miểu lập tức sáng tỏ. Cha quả nhiên vẫn còn thủ đoạn, vậy cậu yên tâm hơn nhiều rồi. Bất quá nghĩ lại cậu lại thấy buồn cười, Đường Tư Hoàng là nhân vật thế nào? Là người chỉ cần dậm chân một cái thôi mặt đất ở thành phố G đã chấn động, nhất là trong mạt thế này, cha chắc chắn sẽ càng chú ý kỹ hơn. Nào đến lượt cậu lo lắng? Nghĩ như vậy, lòng cậu chợt thấy có chút mất mát. Lắc lắc đầu bỏ qua mấy ý nghĩ dư thừa. Mặc kệ cha có lo lắng để tâm kỹ hay không, cũng không quan trọng, cậu chỉ cần thời thời khắc khắc bảo vệ cha cho tốt là được rồi. Nghĩ vậy, tâm tình cậu lại tốt như ban đầu.

Đường Tư Hoàng quay đầu nhìn lướt qua, cậu vội bước nhanh chân đuổi theo.

Đại sảnh lầu một, mấy màn hình lớn đang hiện lên hình ảnh xung quanh biệt thự. Có hai nam nhân chừng ba mươi tuổi ngồi trước bàn máy tính, thấy Đường Tư Hoàng liền cung kính đứng lên.

"Tiên sinh, ngài đã đến rồi."

"Mấy hôm nay tình hình thế nào?" Sau khi ngồi xuống Đường Tư Hoàng hỏi.

Đường Miểu ngồi xuống cạnh y, tò mò nhìn lên màn hình mấy lần, thầm gật đầu, có vẻ thật không góc chết.

Những người khác đều tự tìm vị trí ngồi xuống, hai người kia cũng thế.

"Hết thảy đều bình thường."

Đường Tư Hoàng liếc nhìn Đường Miểu, nói: "Hai người họ là Đường Nhất và Đường Tam."

Đường Nhất và Đường Tam đứng dậy khom người chào Đường Miểu: "Tiểu thiếu gia."

Đường Miểu gật nhẹ đầu.

Đường Nhất mới đầu 30, là một tên cơ bắp, tóc để kiểu húi cua, ánh mắt sắc bén, thoạt nhìn là một người làm việc dứt khoát. Đường Tam tuổi tác cũng không lớn, chừng ba mươi hai ba mươi ba, rất dương cương chí khí, râu để lởm chởm, nhìn qua có thêm vài phần tang thương. Hắn dường như rất thích chó, sau khi nhìn Đường Miểu, tầm mắt vẫn luôn lơ đãng lướt qua Charles và Hắc Uy, ánh mắt rất ôn hòa.

Đường Tư Hoàng nhìn lướt qua mọi người, nói: "Từ giờ trở đi sẽ tạm thời ở đây. Sau khi ăn trưa xong, nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó đi tìm hiểu tin tức, thuận tiện thu thập vật tư, chủ yếu là xem xem hiện nội bộ chính phủ còn hoạt động hay không. Nếu chính phủ bất lực với tình hình hiện tại, chúng ta cũng cần nhanh chóng lo liệu. Rõ chưa?"

"Rõ!" Mọi người đồng thanh nói.

"Đường Văn, giao cho cậu phụ trách."

"Tiên sinh cứ yên tâm." Đường Văn đẩy gọng kính nói.

Đường Tư Hoàng nhìn thoáng qua Đường Miểu, ý bảo đi theo mình. Đường Miểu sau khi hỏi mới biết Đường Tư Hoàng sớm đã chuẩn bị biện pháp. Biệt thự phía tây này được y bố trí xem như đại bản doanh. Từ sau khi Đường Miểu nói chuyện tận thế cho y, y vẫn luôn âm thầm cho người sắp xếp nơi đây. Căn biệt thự này trước mắt vô cùng an toàn, tuyệt đối có thể ngăn chặn được sự công kích của tang thi—tường vây đã được gia cố dày thêm, phía trên mắc lưới điện, điện phát bằng năng lượng mặt trời. Trong biệt thự có đào giếng nước, có thể cung cấp nước dùng cho sinh hoạt.

Ngoài ra, bên dưới biệt thự còn có hai tầng trống, là nơi Đường gia bí mật huấn luyện đặc công. Sau khi Đường gia tẩy trắng, chỉ lưu lại một bộ phận nhỏ đặc công, còn lại toàn bộ đều giải tán. Bất quá, 20 ám vệ trọng yếu còn lại đều có người nhà, sau hôm bão Mặt Trời, Đường Tư Hoàng cũng đã cho bọn họ giải tán, chỉ còn lại hai người Đường Nhất và Đường Tam.

Đường Tư Hoàng mang Đường Miểu đi xuống tầng hầm ngầm, nơi đó có một kho vũ khí, bên trong chứa đầy các loại súng, súng máy cùng một lượng lớn đạn và thuốc nổ. Mặt khác còn có hai cái súng phun lửa, đây mới là chỗ khiến Đường Miểu thán phục không thôi. Tuy Đường gia đã thoát ly khỏi giới hắc đạo, nhưng không có nghĩa không giao dịch với hắc đạo. Những vũ khí này đều là loại mới nhất, không có khả năng lưu lại từ trước. Nguyên bản cậu còn cho rằng vũ khí cha chuẩn bị chỉ có chút ít trong nhà kia, không ngờ lại còn nhiều như vậy. Thế thì về sau chắc chắn sẽ thấy an toàn hơn.

Đến khi cậu thấy có hơn hai mươi vali mà bên trong đều là vàng thì rốt cuộc không thể bình tĩnh nữa. Đừng trách nhân loại yêu thích vàng như thế, ánh kim quang lấp lánh nhìn qua xác thực rất dụ người, suýt nữa đã chói mù mắt Đường Miểu. Đường Miểu cầm lấy một khối lên nhìn nhìn, trơn nhẵn như gương, chậc, có thể đem đi làm đồ sưu tầm luôn được rồi.

"Ha ha ha..."

Đường Tư Hoàng đột nhiên phát ra vài tiếng cười khẽ, Đường Miểu kinh ngạc nhìn sang, y lại cười cười mà không nói.

***********************************************

Bình luận

Truyện đang đọc