TANG THẾ TÌNH NHÂN

Sáng sớm tỉnh lại, Đường Miểu ẩn ẩn cảm giác được động tĩnh trong không gian, liền đi vào xem xét, quả nhiên Đường Tư Hoàng đã tỉnh lại, đang nhíu mày nhìn một thân bẩn thỉu của mình. Đường Miểu khẽ cười một tiếng, trước khi y mở miệng đã rời khỏi không gian, chạy xuống lầu thì chỉ thấy có Phùng Dã ngồi trong phòng khách.

“Chào buổi sáng, tiểu thiếu gia.” Phùng Dã đứng lên.

“Chào buổi sáng. Cha cũng sắp trở về rồi, tôi đi đón y.”

“Tôi đi với cậu.”

“Không cần.” Đường Miểu khoát tay, bước tiếp ra hướng cửa.

“Tiểu thiếu gia!” Phùng Dã đuổi theo, khó xử nói: “Tôi phải bảo vệ cậu, lỡ như xảy ra chuyện gì ——”

Đường Miểu ngắt lời hắn: “Yên tâm đi, tôi có súng, rồi mang theo Charles cùng Hắc Uy là ổn rồi. Bọn tôi sẽ về nhanh thôi.”

Nói xong, cậu lớn tiếng gọi Charles và Hắc Uy, cùng ra khỏi cửa.

Phùng Dã cười khổ, trong lòng tiểu thiếu gia có lẽ Charles cùng Hắc Uy còn đáng tin hơn cả bốn người bọn hắn.

Lái xe rời biệt thự một đoạn xa, rẽ vào một góc hẻo lánh, sau đó Đường Miểu vào không gian đưa Đường Tư Hoàng ra ngoài. Lúc này y đã tắm rửa sạch sẽ, Hắc Uy cùng Charles đều tiến lên dụi dụi thân cận với y, Đường Tư Hoàng vỗ vỗ đầu chúng.

“Cha, cha thấy như thế nào?” Đường Miểu quan sát khuôn mặt Đường Tư Hoàng, phát hiện đôi mắt y tựa hồ so với trước kia càng thêm đen láy thâm thúy, cậu lơ đãng lướt qua, tim đột nhiên nhảy dựng.

Đường Tư Hoàng cười thỏa mãn: “Rất tốt, ngũ quan phi thường nhạy cảm, cơ thể cũng tràn đầy năng lượng.”

Đường Miểu đoán, thể chất càng tốt thì hấp thu linh thủy càng chậm, thời gian linh thủy cải tạo cũng lâu hơn. Cậu gật nhẹ đầu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Đường Tư Hoàng nhìn cậu: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đường Miểu sững sờ, cười cười nắm chặt tay lái, thản nhiên như không có gì nói: “Con giết người.”

“Ờ.” Đường Tu Hoàng thờ ơ lên tiếng, “Chênh lệch một chút so với ta, ta 14 tuổi đã thấy người khác giết người, còn lần đầu tiên giết người là lúc 15 tuổi.”

“Ách…” Đường Miểu kinh ngạc nhìn y. Cậu biết rõ cha trưởng thành trong giới hắc đạo, cũng đoán cha đã từng giết người, nhưng 15 tuổi có phải quá sớm hay không?

Đường Tư Hoàng lấy ra hai hộp sữa tươi trong túi, đưa cho cậu một hộp. Này là vừa rồi y tiện tay lấy trước khi ra khỏi không gian.

“Trưa con nấu cơm.”

Đường Miểu lập tức bật cười, áp lực trong hai ngày nay đột nhiên tiêu tán không ít.

Xe chạy đến cửa biệt thự, tất cả mọi người đều đứng ở cửa nghênh đón, nhưng biểu tình trên mặt không tốt lắm.

Đường Tư Hoàng xuống xe trước, nhàn nhạt quét qua bốn người Trương Vọng, rồi quay về phía xe nói: “Xuống đi.”

“Tư Hoàng…” Nữ nhân đi qua muốn khoác tay y, nhưng bị y ngang nhiên bỏ qua.

“Cô có thể gọi tôi là Đường tiên sinh.” Đường Tư Hoàng liếc cô ta một cái, mặt cười nhưng ánh mắt lại rất sắc bén.

Sắc mặt nữ nhân cứng đờ. Sao lại như vậy? Hồi trước cô gọi tên Đường Tư Hoàng, y cũng đâu có phản đối…

Đường Miểu vừa xuống xe, Đường Tu Hoàng đã ôm vai cậu rồi ra hiệu cho Đường Xuân lái xe vào, nhìn về phía bốn người Trương Vọng nở nụ cười. (*rùng mình*)

“Hiện tại, bốn người có thể không ngại nói cho ta biết, ta lưu lại các người để bảo vệ Đường Miểu hay để nó bảo vệ các ngươi. Ân?”

Đường Miểu bất đắc dĩ nhếch miệng, cậu chỉ nói một câu “Con giết người”, cha đã hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng mà nghe cứ như cậu tố cáo bọn họ trước mặt cha vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc