TANG THẾ TÌNH NHÂN

Đường Tư Hoàng lớn lên vốn rất đẹp trai, phối với mái tóc cắt ngắn lộn xộn, người không biết lần đầu tiên gặp y nhất định sẽ cho y là một minh tinh. Bộ dáng treo nụ cười bên môi càng khiến y tỏa ra cỗ mị lực thành thục. Đường Miểu cũng không biết mình bị gì, đột nhiên cảm thấy ngượng khi nhìn thẳng vào y, vội xoay người bước vào trong. A a, why tim mình đập nhanh như vậy a? o(>﹏<)o

"Cha, con vào trong coi sao. Charles, lại đây."

Charles ngoắc ngoắc đuôi chạy sau cậu.

Bên trong là một phòng bếp nhỏ và thang gác. Đứng ở cửa nhìn vào là thấy được toàn cảnh phòng bếp, không có ai. Đường Miểu lắng nghe một hồi, trên lầu không có bất cứ âm thanh gì. Charles cũng không lên tiếng, xác định phía trước an toàn mới chạy lên lầu. Trên lầu có một phòng khách và một phòng ngủ, quả nhiên không có người, phòng khách và phòng ngủ có hơi lộn xộn, chắc do chủ nhân rời đi rất vội vàng. Dưới sàn ở góc tường phòng khách chất đầy mấy thùng dầu gội, một thùng khăn chuyên dùng cho cắt tóc còn mới tinh, đủ loại tóc giả, cùng một ít dụng cụ cắt tóc còn chưa tháo đóng gói, Đường Miểu không chút khách khí thu lấy toàn bộ.

Khi trở ra thì cậu thấy Đường Tư Hoàng đang nhàn nhã ngồi trên ghế trước gương cắt tóc, tay cầm một cái lược chải lông cho Hắc Uy. Hắc Uy vô cùng hưởng thụ nằm rạp dưới đất, lông của nó có hơi dài, nên rất tự nhiên từ lưng tách về hai bên sườn, nhìn từ phía trên trông thập phần thuận hoạt.

"Cha, tốc độ cha đổi lốp nhanh nhất là bao nhiêu?" Đường Miểu lấy chén ra uống một ngụm nước, rồi ngồi xuống bên cạnh y. Cậu cũng biết đổi lốp, nhưng hiện tại cậu chỉ mới "mười sáu tuổi", chưa từng thay lốp xe, nên không cần nói ra làm Đường Tư Hoàng hoài nghi.

"Hai phút?" Đường Tư Hoàng nghĩ nghĩ nói.

Đường Miểu nhếch miệng cười cười.

"Sao?" Đường Tư Hoàng ngẩng đầu.

Đường Miểu không nhịn được cười cười: "Không có gì, chỉ nghĩ cha là một nhân vật lớn, bình thường rất hiếm khi tự lái xe, căn bản không cần tự mình đổi lốp, cái tốc độ này có vẻ rất nhanh a."

""Người bình thường" chẳng phải cũng không thường luyện tập mấy việc này sao?" Đường Tư Hoàng vẫy tay ngoắc Charles, lại chải lông cho nó.

Cổ họng Charles phát ra tiếng gừ gừ thoải mái, bộ dáng híp mắt hưởng thụ làm Đường Miểu trong nội tâm bỗng có chút ghen ghét. Cha hình như rất tốt với Hắc Uy và Charles a. (ˉ^ˉ)

Cậu đứng dậy đi tới cửa thủy tinh nhìn ra ngoài, mấy tang thi luẩn quẩn quanh chiếc việt dã không biết đã bỏ đi từ lúc nào, nhưng trên đường vẫn còn không ít tang thi lảng vảng, trong đường nhìn tầm 500m, có ít nhất hai mươi mấy con.

"Cha, chừng nào chúng ta xuất phát? Hiện bên ngoài chỉ có hai mươi mấy tang thi, dùng súng giết hẳn không phải vấn đề."

Đường Tư Hoàng buông lược đứng lên, cũng nhìn nhìn ra ngoài, gật nhẹ đầu, rút súng của mình đưa cho Đường Miểu.

Súng trong tay hai người đều là Desert Eagle, có danh xưng là "đại bác bỏ túi", đường kính nòng 9 mm, chiều dài cả khẩu 260 mm, nòng súng dài 152 mm, một lần bắn 9 phát, uy lực cường đại. Đường Miểu không hề xa lạ với loại súng này, trước kia khi Đường Tư Hoàng cho người dạy cậu tập bắn đều dùng loại Desert Eagle này.

Đường Miểu lấy đạn từ không gian, bỏ vào hộp đạn, gắn ống giảm thanh bên trên. Hai người mở cửa thủy tinh, mỗi người một khẩu súng, nhắm thẳng vào tang thi phụ cận. Tiếng "PHỐC PHỐC" nhỏ không ngừng vang lên, chỉ trong chốc lát, toàn bộ tang thi gần đó đều bị bắn thủng đầu.

Đường Tư Hoàng đưa súng cho Đường Miểu, Đường Miểu lần nữa nạp đạn vào, một khẩu gắm trên lưng, khẩu kia cầm trong tay, yểm hộ Đường Tư Hoàng chạy về phía xe bọn họ.

Hắc Uy cùng Charles im lặng chạy phía sau.

*********************************

Bình luận

Truyện đang đọc