TANG THẾ TÌNH NHÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất cả mọi người không một ai dám lên tiếng. Bọn họ đều minh bạch, xem ra người kia đúng là không giết nhầm. Nhưng lỗi của họ ở đây chính là đã để Đường Miểu ra tay. Cậu không chỉ là chủ nhân của bọn họ, mà còn là một đứa nhỏ nữa. Bốn người Trương Vọng thân là vệ sĩ của biệt thự, hơn nữa đều là tự nguyện lưu lại, nhưng khi gặp phiền phức, không chỉ hèn nhát không ra tay mà còn để một đứa bé phải ra mặt xử lí.

“Nếu như còn có lần sau, các người cứ tự động ly khai, đừng đợi ta đuổi.” Đường Tư Hoàng nhấc chân bước vào phòng, trong mặt hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa.

Đường Hâm nhìn thoáng qua Đường Tư Hoàng, cảm thấy có chút nghi hoặc.

“Vâng.” Hai ngày nay bốn người Trương Vọng đã tự hỏi rất nhiều, cũng đã suy nghĩ cẩn thận, thời điểm cần cứng rắn thì phải cứng rắn, không được do dự. Bọn hắn sở dĩ đi theo Đường Tư Hoàng một mặt là vì Đường Tư Hoàng xác thực rất đáng để đi theo, mặt khác còn bởi Đường Tư Hoàng trong tay có rất nhiều vật tư, như xe, đồ ăn cùng vũ khí. Nếu thật sự phải ly khai, bọn hắn sẽ không thể tồn tại lâu trong mạt thế này được.

Đường Tư Hoàng hướng về phía Đường Miểu, ra vẻ đương nhiên “ra lệnh”: “Đi làm cơm đi.”

Đường Miểu bất đắc dĩ vào bếp.

Những người còn lại thì đi vào phòng khách rồi ngồi xuống chỗ của mình, Đường Tư Hoàng hỏi: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng.”

Trương Vọng đem chuyện đã xảy ra nói rõ một lần, Hùng Thiên Hạo thỉnh thoảng lại bổ sung vài câu, không dám có một tia giấu diếm.

“Xác định đã xử lí sạch sẽ rồi?” Đường Tư Hoàng im lặng một lát rồi hỏi.

Trương Vọng gật đầu: “Tiên sinh yên tâm, chúng tôi đã theo dõi biệt thự kia, tên Lý lão đại cùng thủ hạ của hắn đã bỏ chạy. Bất quá chúng đều bị thương không nhẹ, mùi máu tươi rất dễ dẫn dụ tang thi tới, hiện tại chưa chắc còn sống.”

Xuân thẩm ngược lại lại chú ý đến “đứa bé năm tuổi” kia, thầm thương cảm cho đứa nhỏ đáng thương. Nhưng bà làm vợ người khác, không thể lên tiếng, hơn nữa cha của đứa bé kia có ý đồ giết tiểu thiếu gia, điểm này cũng đã xóa đi điểm đồng tình chút ít trong lòng bà. Chỉ hy vọng tên Lý lão đại kia lúc chạy có mang thằng bé theo.

Đứng trong bếp nhưng Đường Miểu nghe rất rõ cuộc nói chuyện ngoài phòng khách, im lặng mà thở dài, cậu không hề hối hận chuyện giết tên Liêu Sở Sinh kia. Lắc lắc đầu không nghe nữa, cậu lấy hết đồ ăn trong tủ lạnh ra, dự định làm một bữa trưa thật phong phú. Đường Tư Hoàng là người làm việc nhanh chóng gọn lẹ, cậu đoán sau khi ăn cơm trưa xong y sẽ quyết định dời đến biệt thự phía tây.

Một tiếng sau, thức ăn được dọn lên. Khoai tây, cà tím cùng ớt xanh làm thành địa tam tiên[1], bí đao hầm sườn non, mai thái khấu nhục[2], tai heo ngâm chua ngọt[3], làm mọi người ăn rất ngon miệng.

“Cha, ăn cơm xong chúng ta sẽ lên đường?” Đường Miểu hỏi. Cậu ngửi được mùi máu tươi, nếu như có thể sớm rời khỏi sẽ tốt hơn.

Đường Tư Hoàng thoáng dừng một chút, nói: “Sáng sớm mai xuất phát.”

“Hôm nay trời nắng gắt, buổi chiều xuất phát không phải vừa đúng lúc sao?” Đường Miểu có chút ngoài ý muốn.

“Nửa ngày còn lại nghỉ ngơi.” Đường Tư Hoáng không nói tiếp, hiển nhiên không tính bàn lại.

Đường Miểu cũng không nói thêm gì nữa.

Nhoáng một cái đã đến buổi tối. Ăn xong bữa tối, Đường Miểu trở lại phòng, cảm thấy căn phòng thật yên tĩnh đến đáng sợ, trong đầu cậu thoáng hiện lên khuôn mặt lúc chết của tên Liêu Sở Sinh kia, không khỏi nhíu mày.

Đường Tư Hoàng nhìn cậu lên phòng, ánh mắt thâm trầm.

“Đường Thất, Đường Cửu, đến thư phòng của ta, ta có nhiệm vụ cho hai người…”

—————————————————

[1] Địa tam tiên: một món ăn của Trung Quốc, có các thành phần chủ yếu là khoai tây, cà tím, ớt xanh/đỏ



[2] Mai thái khấu nhục: một món ăn ở Quảng Đông, Trung Quốc



[3] Tai heo ngâm chua ngọt: 白云猪手 QT ghi là “bạch vân trư thủ”, món này bên mình cũng có nhưng ta ko bik gọi là j -_____- ai bik xin chỉ giáo (_.__)

Bình luận

Truyện đang đọc