THA THỨ



Ở đây chỉ mình tôi với em, chẳng lẽ lại nói chuyện với ma? - Huy cố chấp bác bỏ.
Anh ta thật đáng ghét. Chỉ một cái tên mà khó nói như vậy sao? Nghĩ tới đây, Tuyết Vinh mới nhận ra trong lòng mình từ lâu đã tràn ngập cảm giác khó chịu.
- Em thật không muốn nói chuyện?
- Không muốn - Cô vẫn kiên quyết quay mặt vào tường.
- Vậy được - Huy chợt nói bằng giọng của người đang âm mưu điều gì đó - Chỉ một câu thôi... - Vừa dứt lời đã chồm tới, đem miệng mình kê sát vào lỗ tai của Tuyết Vinh, thì thầm – Con người tôi... vốn không thích quan tâm đến ai trừ cô gái mà tôi thích...Em hiểu chứ?
- Thầy... - Tuyết Vinh vừa quay đầu lại đã thấy anh ung dung ôm cặp xách đứng dậy.
- Cũng sắp hết giờ ra chơi rồi. Gặp sau nhé.
Nụ cười tươi cùng cái nháy mắt của Huy khiến cô vừa thẹn lại vừa giận, không biết nên làm gì đành tiếp tục quay mặt vào tường rồi nhắm mắt lại.

Chiều nay cô Lài bận giảng bài mới nên không có thời gian để cả lớp luyện tập. Cảnh Huy thừa cơ hội này bèn lôi máy tính trong túi ra, cắm ngay USB vào cổng.
Từ đầu đến cuối buổi, ngón tay anh chỉ biết cuộn trang không ngừng. Cặp mắt u buồn mọi khi giờ đã sáng như thần, chăm chú dán vào màn hình laptop.
Kỹ năng đọc của Cảnh Huy từ lâu đã lên đến trình độ siêu hạng. Tốc độ chỉ đứng sau máy quét. Nhờ việc này mà lượng thông tin anh thu thập mỗi ngày cũng nhiều vô số kể. Sinh viên ngồi ở dưới nhìn lên lại cứ tưởng thầy giáo trợ giảng đang bận rộn chuẩn bị giáo án.
Năm giờ chiều, Yên Vũ đến phòng y tế đón Tuyết Vinh. Hai người cứ thế thong thả ra cổng. Trên đường đi lại vô tình nhìn thấy Cảnh Huy từ trong thang máy bước ra, trên tay là đủ các thiết bị giảng dạy.
Ánh mắt họ giao nhau trong vài giây.
Khi Cảnh Huy vừa định nở nụ cười thì Tuyết Vinh lại bất ngờ quay mặt đi chỗ khác. Thái độ như chẳng hề quen biết.
Cô gái này xem vậy mà giận dai hơn anh tưởng.
- Buổi chiều thầy Huy có ở lại với chị không? – Yên Vũ đi bên cạnh giả bộ như vô tình hỏi.
Mặt của cô hôm nay vì đi dưới trời nắng quá lâu nên vẫn còn hơi đỏ. Hai mắt hồng hồng trông rất giống kẻ vừa mới khóc.
- Không, anh ta còn phải đi dạy.
- Ừm – Người con gái khẽ gật gù, ra vẻ hiểu biết – Buổi chiều có năm tiết mà nghỉ hết ba thì cũng nhiều lắm rồi.
- Cái gì mà năm nghỉ hết ba? – Tuyết Vinh đã bắt đầu chú ý đến những mạch máu nhỏ màu hồng trong mắt Yên Vũ.
- Thì thầy Huy đó. Thầy nghỉ ba tiết đầu để ngồi canh cho chị mà.
Thông tin vừa nghe được đến tai cô như tiếng sấm.Tuyết Vinh lại cứ tưởng Cảnh Huy chỉ tranh thủ mấy phút ra chơi xuống “nhìn qua” mặt của cô một cái.
- Hiếm thấy ông thầy nào lại tận tình với sinh viên như vậy. – Giọng Yên Vũ mang theo rất nhiều vẻ đùa cợt – Hình như năm nay thầy mới 26. So với chị thì hợp đôi chán.
- Cấm em nói bậy! – Ngón tay trỏ lập tức vung lên, chỉ ngay vào gương mặt đang nén cười của em gái – Nếu không chị sẽ méc mẹ.
- Ha, chị méc đi. Ai chết trước biết liền. – Bắt đầu cười ha hả - Sinh viên “quý mến” thầy giáo. Thầy giáo “chiếu cố” sinh viên. Hai bên gọi là có qua có lại.

- Em…Nếu em còn nói bậy, chị sẽ đem chuyện trưa này nói ẹ biết.
- Đừng, coi như em van chị. - Yên Vũ bất ngờ chắp tay vái lạy – Chị chớ nói ẹ biết dùm em.
- Người ở trong chiếc xe đó…làm em khóc phải không? - Trông vẻ mặt hốt hoảng đến xanh mét kia, Tuyết Vinh biết ngay là có chuyện – Nói mau, trưa này em đi đâu hả?
Dù Yên Vũ không phải là em ruột của cô nhưng Tuyết Vinh vẫn thấy mình có trách nhiệm trông coi cô bé này, ít nhất là đến ngày Yên Nhi trở về.
- Chuyện này… em không nói được.
- Tại sao?
- Vì…em đã lỡ hứa với người ta.
- Nhưng người ta làm em khóc.
- Không phải lỗi của anh ấy. – Yên Vũ lật đật thanh minh – Đều tại em không kềm chế được.
- Ra là một chàng trai… - Tuyết Vinh bắt đầu nhận thức được tình hình.
Nhưng cô bé này quen ở đâu một anh chàng giàu có như thế? Chẳng những đi xe Limo mà còn có rất nhiều vệ sĩ.
- Chị à, chị tha cho em đi. Em hứa từ nay sẽ không chọc chị với thầy Huy nữa. Chị cũng hứa không kể chuyện này với mẹ nha, nha nha – Hai tay cô lắc lắc Tuyết Vinh liên tục.
- Được, bây giờ chị tạm hứa với em – Trước sự tha thiết của Yên Vũ, Vinh thật sự có chút khó xử - Nhưng em cũng phải coi chừng “người bạn giàu sang” đó. Đừng một mình lên xe của người ta nữa.
- Em biết rồi, nhớ rồi. Chị sẽ không kể với mẹ chứ? – Cô em gái vẫn chưa thật sự tin vào lời hứa của chị mình – Chị thề đi. Thề là không nói ẹ biết.
- Em…
Leng Keng
Leng Keng

Âm thanh quái quỷ lại vang lên như tiếng chuông gọi hồn. Và đầu của Tuyết Vinh lại tiếp tục đau, đau đến mức choáng váng…
- Chị, chị… - Yên Vũ lo lắng, thử lay cô nhè nhẹ - Chị làm sao vậy?
- Em…Em không nghe…âm thanh đó sao? – Tuyết Vinh cau có mặt mày rồi đảo mắt nhìn quanh.
Một người đàn ông đạp chiếc xe tồi tàng, chở phía sau cái thùng lớn bằng xốp vừa chạy ngang qua cổng. Cái chuông nhỏ bằng đồng gắn tay lái liên tục lắc lư, liên tục phát ra những tiếng “Leng Keng” khủng khiếp.
Cảm giác sợ hãi từ đâu ập đến khiến tay chân cô cứng lại. Băng giá trong chớp mắt phủ kín thân thể, khiến mạch máu trong người như ngừng chảy. Hai mắt cô trợn trừng, cả người căng cứng như một bức tượng gỗ.
Lạnh…
Tuyết Vinh lạnh đến không thở được… toàn thân run lẩy bẩy…
- Cứu… - Tiếng kêu yếu ớt vọng ra từ miệng cô tràn ngập nỗi bất lực - Cứu…
Hai dòng nước mắt tuôn nhanh xuống gò má, hòa cùng cảm giác cô độc đến ớn lạnh…Ánh sáng trước mặt cứ tắt dần rồi đột nhiên mất hẳn….Lần thứ hai trong ngày, Tuyết Vinh hoàn toàn mất đi nhận thức.
- Chị, chị ơi… - Yên Vũ hốt hoảng ôm lấy người chị bất thình lình đổ khuỵu – Nghe thì lên tiếng trả lời em đi…Chị…
Tuyết Vinh vẫn không hề có động tĩnh, tứ chi trong nháy mắt đã trở nên lạnh lẽo. Hàng lông mày thanh tú chau lại, chứng tỏ thần trí vẫn đang khốn khổ vì điều gì đó.
Lúc mọi người bắt đầu vây quanh hai chị em cũng là khi một chiếc xe mô tô vừa thắng gấp.
Cảnh Huy vội tháo ngay cặp kính đen khỏi mắt, một mình lăm lăm tiến lại, mạnh mẽ bồng Tuyết Vinh lên khỏi mặt đất.


Bình luận

Truyện đang đọc