Chúng tôi âm thầm trao đổi y phục cho nhau. Sau đó, Yên Vũ ngồi lại trong nhà còn tôi thì theo chỉ dẫn của nó quay về chỗ Young Min. Đúng như những gì con bé miêu tả, chiều tối nên chẳng còn chiếc xe nào đưa tôi băng qua rừng phong nữa. Cánh cổng bằng sắt cao hơn đầu người cũng tự động mở ra khi tôi vừa xuất hiện.
Mang theo tâm trạng sợ hãi và thái độ lén lút, tôi đi đứng thế nào lại tông vào một trong những người vợ của Young Min. Câu nói cáu gắt lập tức được tuôn ra nhưng bản thân tôi đến nửa chữ cũng không hiểu. Chẳng lẽ họ trước nay vẫn đối xử với Yên Vũ bằng thái độ hung dữ như vậy?
Tôi xấu hổ cúi đầu, định bụng chờ cô ta mắng chử.i xong sẽ nhanh chóng rời đi. Thật không ngờ nói một hồi, tưởng rằng đã kết thúc thì nàng ấy vẫn hung hăng kéo lại. Trước giờ vốn không quen động tay động chân với ai nên tôi cảm thấy rất đau. Nhưng nghĩ đến tương lai sau này của Yên Vũ thì chỉ có thể nín nhịn.
Trong lúc những tràn mắng chử.i vẫn tiếp tục được xổ vào mặt, hai mắt tôi bắt đầu hóa mù mờ thì giọng nói trầm thấp của Young Min bất ngờ vang lên. Hai người khẽ trao đổi với nhau điều gì đó. Người phụ nữ ngoe nguẩy bỏ đi còn anh ta thì thản nhiên… ôm eo tôi kéo lên lầu.
- Dáng vẻ hung dữ của em thường ngày đâu mất rồi? – Bàn tay đặt trên eo tôi hơi nắm chặt – Không phải đột nhiên thay đổi tâm tính chứ?
-…
Chúng tôi không nói gì thêm cho tới khi đi đến trước một căn phòng. Là phòng của Yên Vũ.
Young Min nhanh chóng dùng tay còn lại để mở cửa rồi lôi tuột tôi vào trong. Sau đó, anh để mặc tôi đứng ngây ra như trời trồng còn chính mình thì đi đến cởi áo khoác bỏ lên giường.
- Chuyện chiều nay ...Em đừng bận tâm nữa.
Chuyện chiều nay là chuyện gì? Có phải muốn nói tới vấn đề đã làm Yên Vũ và tôi khóc đến sưng cả hai mắt không? Kiểu nói chuyện nửa vời này chỉ tổ khiến người ta sợ vã mồ hôi hột.
- Yên Vũ, em khóc sao? – Young Minh đã quay trở lại và đang dùng tay nâng mặt tôi.
Sự tiếp xúc này làm lông tơ trên người hết thảy đều dựng đứng.
- Cục cưng cũng muốn học chị mình, tỏ ra mít ướt trước mặt anh à? – Anh say đắm nhìn vào mắt tôi, trên môi nở nụ cười mê hoặc – Hay đang nhõng nhẽo đòi đền bù, hả?
Nếu bây giờ mở miệng yêu cầu Young Min đứng xa xa mình ra một chút, liệu có làm tâm trạng anh xấu đi? Nếu tôi khước từ mọi cử chỉ âu yếm, gần gũi của anh, liệu có khiến mục đích đến đây tan thành mây khói?
- Định không nói chuyện với anh thật sao? – Hai tay anh lại nhanh chóng quấn lấy tôi, động tác nhanh nhẹn không khác gì lúc ở ngoài vườn. – Xem ra muốn không đền bù cũng không được.
Tôi nín thở, cảm nhận cơ thể mình sắp đông thành đá. Lúc gương mặt tuấn tú của anh vùi sâu vào cổ, một loại cảm giác xen lẫn giữa đau đớn và nhục nhã không biết từ đâu đã trỗi dậy. Tôi chỉ biết cắn môi, cố ngăn không ình bật ra tiếng khóc.
- Yên Vũ, mùi hương này… - Mũi anh bắt đầu hít thở cuồng nhiệt -…Mùi hương này….
Hai bàn tay co thành nắm chỉ chực chờ cơ hội đẩy anh ra. Nhưng tôi biết mình không thể làm vậy vì đây là việc đã hứa với Yên Vũ. Nếu để cho tình cảm kiểm soát lý trí, tôi sẽ chỉ làm sự việc trở nên trầm trọng.
- Chính là cảm giác này. – Young Min sung sướng reo lên – Chính là cảm giác này…
Hai cánh tay anh càng siết chặt lấy tôi, môi hết hôn lại cắn. Từng giọt nước mắt lặng lẽ trào ra, nối tiếp rơi xuống vai áo anh nhưng Young Min lại chẳng hề hay biết.
- Năm ấy, khi ôm em trong tay, anh chính là có cảm giác đặc biệt này.
Người đàn ông phấn khởi đẩy tôi vào góc tường. Sau đó còn hung hăng dùng hai tay chặn hết đường tháo chạy. Mãi cho đến khi bắt gặp gương mặt ướt đẫm nước mắt của tôi, anh mới dịu dàng cất giọng:
- Sao vậy? Em còn giận sao? Hay bị ai bắt nạt?
- Không có. – Tôi sợ hãi tìm cách thoát khỏi tư thế vô cùng nguy hiểm – Không có gì hết.
- Cục cưng, em nói dối.
Thứ âm thanh khàn khàn này khiến tôi thất điên bát đảo. Young Min sẽ không vì quá vui sướng mà muốn làm gì đó vào lúc này chứ? Tôi thừa nhận khi còn sống, mình đã từng mơ đến giây phút được anh yêu thương và âu yếm. Nhưng bây giờ…việc đối mặt với những cử chỉ thân mật từ anh lại chẳng khác gì màn tra tấn.
Một bờ môi nóng hổi bất ngờ phủ xuống khi tôi cố tìm cách thanh minh ình. Hai cánh tay vừa vung lên liền bị anh tóm lấy, bóp chặt rồi ghì sát vào tường. Ngay sau đó là những nụ hôn cuồng nhiệt, đầy hung hãn. Anh cơ bản không hề quan tâm đến cảm nhận của tôi mà chỉ muốn làm thỏa mãn cái ham muốn hiện tại. Cách hôn ngấu nghiến như muốn đem tôi ra ăn tươi nuốt sống. Đầu lưỡi ngông cuồng tiến vào trong, không cho đối phương dù chỉ một chút không khí để thở.
Yên Vũ từng nói Young Min có nụ hôn rất nóng bỏng. Còn tôi chỉ thấy trong đó sự chiếm hữu và ích kỷ. Tất cả danh dự cùng cái gọi là lễ nghĩa trong tôi đều đã bị chà đạp một cách không thương tiếc. Dù Tuyên có đồng ý tha thứ thì bản thân tôi cũng không thể bỏ qua ình. Tôi không có dũng khí để đối mặt với anh, không còn tư cách đón nhận tình yêu cùng sự quan tâm từ con người tốt bụng đó. Giờ phút này, điều duy nhất tôi muốn làm là nhanh chóng hoàn thành xong lời hứa với đứa em gái ngu muội, sau đó tìm một cách gọn gàng để kết thúc mạng sống.
- Cục cưng, tại sao môi miệng em đêm nay lại ngọt ngào như vậy? – Anh lẩm bẩm như kẻ mất hồn – Thật khiến người ta phát điên lên được.
Không biết từ lúc nào, trời đã bắt đầu mưa.
Mưa rất to và dữ dội.
Từ bên ngoài đột nhiên vọng đến tiếng gõ cửa. Rồi giọng nói của một người đàn ông đang kính cẩn trình bày điều gì đó. Young Min sau vài giây lắng nghe mới quyết định buông tha cho tôi để đi đến mở cửa. Cơ thể nặng nề giống như một tảng đá rơi thẳng xuống sàn nhà. Hai cổ tay tôi hơi tím và nhói đau. Bờ môi run run, chảy vào khoang miệng một ít máu. Anh vừa rồi chẳng khác gì một con mãnh thú, hung hăng và quyết liệt. Chỉ biết dùng sức mạnh buộc tôi thôi chống cự. Động tác so với tên đồi bại trong con hẻm tối ngày trước xem ra không có mấy phần khác biệt.
Thất thần đợi Young Min cầm áo khoác rời khỏi phòng, tôi mới như kẻ điên tìm cách thoát đi. Nếu còn ở lại đây đến lúc anh ấy quay về, chỉ sợ cả tấm thân này cũng khó gìn giữ.
Tôi liêu xiêu bước đi trên những bậc thang, mắt thoáng nhìn thấy Young Min đang cùng anh Cả nói chuyện trong phòng khách. Hình ảnh kinh hoàng trong đêm bị cưỡng hiếp bị anh làm cho sống dậy khiến lòng tôi tràn ngập nỗi sợ hãi. Theo lối cửa sau, tôi một mình lao thẳng vào màn mưa lạnh lẽo. Khu vườn vắng vẻ bị nước mưa làm rụng đầy những cánh hoa đào màu hồng nhạt. Cành cây xác xơ trơ ra từng nhánh gầy guộc.
Khi chiếc cổng lớn bằng sắt vừa khép lại sau lưng cũng là lúc cả người tôi gục ngã. Màn mưa nặng trĩu cứ thể ầm ầm đổ xuống, lạnh lùng lấy đi chút sức lực còn sót lại. Trước mặt tôi bất ngờ hiện ra hình ảnh một đôi giày da màu đen. Ống quần tây ướt nước liên tục chảy xuống từng dòng nhỏ. Đôi chân ấy thoáng đứng lại trong mấy giây rồi chậm rãi tiến về phía tôi. Giữa những âm thanh ào ào giận dữ là giọng nói trầm ấm đến quen thuộc:
- Về nhà thôi!
Cẩn thận đem hai cánh tay tôi vòng quanh cổ, anh từ tốn đứng thẳng người. Gương mặt lạnh lùng thoáng nghiêng về phía sau để kiểm tra tôi lần cuối rồi chậm rãi cất bước. Tôi có cảm giác hai chân mình bị nhấc lên khỏi mặt đất, cơ thể dán sát vào tấm lưng rộng của anh. Cánh tay đang trong thế buông lỏng cũng chậm rãi nắm chặt. Quần áo trên người Tuyên ướt sũng, chứng tỏ đã đứng dưới mưa khá lâu. Cặp mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào màn đêm, không có lấy một tia tình cảm.
Ý định tự tử trong đầu tôi không biết từ lúc nào đã biến mất. Tôi đột nhiên muốn ở lại bên Tuyên dù có phải nhận lấy mọi thái độ giận dữ hay trách phạt. Sự hiện diện của anh khiến nỗi ám ảnh về tên xấu xa trong đêm hôm nọ lập tức trở thành vô nghĩa. Nhưng liệu Tuyên có chịu tha thứ sau tất cả? Lòng tự trọng nơi anh có phải đã bị hành động lừa dối của tôi làm tổn thương rất sâu sắc rồi không?
Dù muốn mở miệng nói với anh lời gì đó nhưng tôi lại không có cách nào làm được. Chỉ có thể để mặc anh lặng lẽ bước đi giữa màn mưa mờ mịt. Hai bên đường là hàng phong đỏ rực thi nhau rụng lá.
Yên Vũ đang đứng đợi chúng tôi ngoài cổng. Khi thấy anh xuất hiện liền ba chân bốn cẳng chạy đến, vẻ hốt hoảng:
- Chị…chị em làm sao vậy?
Tôi quá mệt mỏi nên chẳng thể trả lời, chỉ vô lực nằm trên lưng anh. Đôi mắt sắt lạnh của Tuyên liếc ngang qua mặt con bé rồi lạnh lùng nói một câu:
- Cô có thể về nhà. - Sau đó thì đi thẳng một nước.
Tôi biết thái độ này của anh sẽ làm Yên Vũ bị tổn thương trầm trọng nhưng chẳng còn cách nào khác.
- Em làm sao trở về trong bộ dạng thế này? – Cặp mắt đỏ hoe của con bé nhìn theo bóng lưng chúng tôi.
Hiểu ra nỗi ẩn khuất trong câu nói của Yên Vũ, tôi liền thì thầm vào tai Tuyên:
- Xin anh, để em trả nó bộ trang phục.
Một tia giận dữ bất ngờ lóe lên trong mắt anh làm trái tim tôi như ngừng đập. Dẫu biết yêu cầu của mình có hơi quá đáng nhưng tôi cũng không còn cách nào khác. Đã giúp Yên Vũ tới nước này, làm sao có thể để nó trở về trong mớ hỗn độn do mình gây ra được? Nếu Young Min vào phòng mà không thấy Yên Vũ đâu, sau đó lại nhận ra con bé đang mặc trên người bộ đồ khác lạ…