THA THỨ



Tối hôm đó, dù Yên Vũ đã về phòng an giấc từ lâu nhưng Yên Nhi vẫn cố thức để đợi…một điều gì đó. Thần Tuyên chẳng lẽ cả đêm cũng không muốn đặt chân vào phòng một bước? Cô làm anh ta chán ghét như thế sao?
Lặng lẽ như bức tượng đồng, Nhi chỉ có thể ngồi trên ghế, cặp mắt buồn hướng về phía cửa mà trông, mà ngóng. Thân phận cô lúc này hình như có vài phần giống với những phi tần bị thất sủng thời phong kiến. Nhưng bọn họ đau khổ là vì bị người mình yêu bỏ mặc còn Yên Nhi thì…
- Người đâu…thật hung dữ… - Cô buồn bực lẩm bẩm.
Sáng hôm sau thức dậy, nhận ra bản thân vẫn đang nằm dài trên ghế, Nhi mới phát hiện đêm qua mình đã ngủ quên. Trên bàn không biết từ lúc nào đã được mang đến hai ly nước và một đĩa hoa vàng óng.
Dù khắp người hơi rêm rẩm nhưng cô lại cảm thấy rất tỉnh táo. Hai mắt không còn lèm nhèm như các lần tỉnh dậy trước đây. Có lẽ vì các đặc tính con người đang dần bị xóa bỏ.
Siêng năng vào nhà tắm đánh răng, rửa mặt, Yên Nhi quyết định chuẩn bị cho bản thân một diện mạo thật tươi tỉnh. Cô không muốn để người đàn ông khó tính ngoài kia biết mình đã vì anh ta mà ngồi chờ suốt đêm trên ghế.
Đang chậm rãi thưởng thức hương thơm từ những bông hoa thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
- Vào đi. – Nhi nín thở mở lời.
- Vương phi. – Lão Hùng vừa xuất hiện đã khiến tất cả hy vọng trong cô gái trẻ đều tan biến – Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi.

- Ông đi cùng tôi à?
- Dạ.
- Vậy thì đi thôi! – Cô thở dài đặt bông hoa xuống bàn.
Không biết Yên Vũ chưa ngủ dậy hay cố tình trốn trong đó. Tâm trạng con bé hẳn vô cùng phức tạp. Nhi không muốn làm khó nó nên cứ thế lẳng lặng rời đi.
- Phiền Vương phi mặc thứ này – Lão Hùng lại kính cẩn dâng lên một chiếc khoác óng ánh sắc màu.
- Đây là cái gì?
- Nó sẽ giúp Vương phi bước qua cánh cổng một cách bình an vô sự.
Nghe cứ như đi vào cửa tử làm Yên Nhi thấy rờn rợn.
Chiếc áo làm bằng thứ chất liệu gì đó mềm và mịn như những cánh hoa. Màu sắc đa dạng chuyển đổi cho nhau một cách vô cùng tinh tế. Yên Vũ nói con bé xuống Trung giới bằng một chiếc xe, sao cô quay về trần gian lại đi bằng cổng?
- Chúng ta sẽ đi bộ?
- Nếu không phải là người ở Trung giới, vương phi sẽ không thể dùng xe để di chuyển. – Người đàn ông hiền từ giải thích – Còn nếu bước qua Cổng Hai mà không có thứ này, người sẽ trở thành một hồn ma điên dại.
- Vậy những người đầu thai thì thế nào? Họ đâu thể…?
- Những người chết sẽ được uống thuốc Vong niệm. Nó không chỉ xóa tan mọi ký ức mà còn làm biến đổi linh hồn thành một thực thể mới, ngăn chặn những tác dụng xấu xo cánh cổng này mang lại.
Thảo nào Thần Tuyên vẫn luôn nói với Yên Nhi rằng, một khi cô đã đặt chân xuống đây sẽ không bao giờ có thể lành lặn trở về hạ giới. Anh ta chưa từng có ý gạt Nhi mà chỉ im lặng làm những điều bản thân cho là tốt .
- Mời vương phi!
Im lặng đi theo lão Hùng bước qua Phòng Chờ, ánh mắt buồn bã của Yên Nhi không thể đừng chú mục vào cánh cửa phòng làm việc của Tuyên. Cô đã một ngày không thấy anh rồi. Trong lòng thật sự cảm thấy rất khó chịu, chỉ ước mình có khả năng nhìn xuyên qua vật thể.
Lúc đi đến chỗ Tam Cổng, người đàn ông lại lịch sự chìa cánh tay về phía Nhi:
- Xin hãy giữ chặt tay tôi.
Cô khẽ gật đầu rồi nắm lấy khuỷu tay chỉ còn da bọc xương của ông. Ba người đàn ông đứng canh gác chỉ đưa mắt nhìn mà không nói một lời.
Cơn gió lạnh bất ngờ xông thẳng vào mặt khiến Yên Nhi sợ hãi nhắm chặt hai mắt. Lão Hùng ở bên cạnh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, tiếp tục kéo cô về phía trước. Rất may, cảm giác khó chịu ấy không kéo dài lâu. Gần như ngay sau đó, Yên Nhi đã có thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp và âm thanh của cuộc sống quen thuộc.

- Chúng ta tới rồi.
Nghe thấy lời thông báo, cô mới chậm rãi mở mắt nhìn ra. Khoảng sân quen thuộc giờ đây đầy những bàn ghế. Lá cờ tang màu đen sọc trắng phần phật tung bay khiến hai mắt Yên Nhi rớm lệ. Cô ngây người nhìn ngắm những gương mặt quen thuộc, cố tìm xem ba mẹ mình đang ở đâu.
- Họ không thể nhìn thấy vương phi một khi người còn mặc chiếc áo này. – Lão Hùng lại nhẹ nhàng nhắc nhở.
- Nhưng chẳng phải khi nãy ông đã nói, nếu cởi ra thì tôi sẽ trở thành điên loạn?
- Vương phi của tôi, chiếc áo chỉ bảo vệ người khỏi cánh cổng. – Ông già hiền từ mỉm cười – Còn nơi này hoàn toàn vô hại.
- À…! – Nhi gật gù như đã hiểu ra mọi chuyện.
Ngoài cửa sau đó chợt truyền đến tiếng động cơ. Yên Nhi vừa xoay lưng đã nhìn thấy chính mình đang uể oải bước khỏi xe thầy Huy, tay chậm rãi tháo chiếc mũ bảo hiểm từ trên đầu xuống.
Kia chẳng phải…chẳng phải người chị tên Yên Chi của cô sao?
- Yên Nhi. – Ông Minh từ trong nhà lập tức chạy ra với vẻ mặt vô cùng xúc động.
Người đàn ông bước xuyên qua người Nhi khiến cô bất giác rùng mình, trong một thoáng đã gần như mất đi ý thức.
- Vương phi, xin cẩn thận. – Lão Hùng thận trọng đỡ lấy cô, ánh mắt ra chiều thông cảm.
- Ba. – Tuyết Vinh khẽ kêu lên nghe có vẻ sợ hãi hơn là mừng rỡ.
Cô bỏ đi cả nửa ngày như vậy, có ông bố bà mẹ nào không nổi giận. Đang chuẩn bị đón nhận cơn giận như trút nước, Tuyết Vinh lại bất ngờ bị người đàn ông ôm chầm lấy, tay vỗ lên lưng cô liên tục.
- Sao con lại hành động ngu ngốc như vậy? Có chuyện gì thì cha mình cũng bàn bạc được mà.
- Con…
- Ba rất lo. Yên Vũ mất rồi. Mẹ đang nằm mê man trên giường còn con lại đột nhiên biến mất.- Giọng của ông hơi run – Ba báo cảnh sát nhưng họ nói chưa qua hai mươi bốn tiếng thì không thể xem như mất tích được.
Thái độ này của ông Minh khiến Tuyết Vinh có cảm giác ông rất thương cô. Nỗi lo lắng và tình thương ấy lớn đến nỗi lấn át mọi sự giận dữ.
- Thưa chú… - Huy bấy giờ mới dám lên tiếng.
- Ừ, ờ. – Ba Yên Nhi ho khẽ một tiếng rồi vội buông con gái ra – Cảm ơn thầy đã đưa con bé về đây.
- Cháu có thể nói chuyện riêng với chú một lát được không?

Ông Minh hơi ngơ ngác nhìn Tuyết Vinh thì thấy cô chỉ nhún vai rồi nhướn mày về phía anh chàng trợ giảng.
- Được chứ. Chúng ta sang đằng kia đi.
Hai người đàn ông, một già một trẻ cứ thế rời đi mà chẳng buồn ngó ngàng đến Tuyết Vinh một cái. Cô tự biết công cuộc thuyết phục của Huy sẽ chẳng đi đến đâu nên buồn bã bỏ vào nhà. Thật không ngờ phía sau lại âm thầm xuất hiện hai linh hồn đang bám theo mình sát gót.
Vào đến phòng của mẹ Yên Nhi, Tuyết Vinh còn chưa kịp đóng cửa đã nghe thấy một giọng nói nghẹn ngào.
- Chị.
Cô gái có gương mặt giống cô như tạc đang đứng trước cửa với đôi mắt đẫm lệ. Phía sau còn có lão Hùng, người vẫn được Thần Tuyên tin tưởng nhất ở Trung giới.
- Cô là…?
- Em là Yên Nhi. – Những giọt nước mắt ngắn dài liên tục lăn trên hai gò má ửng hồng của cô gái.
.Vậy là cái ngày mà Tuyết Vinh mong đợi và sợi hãi nhất cũng đã đến. Dù trong lòng đã sớm dọn sẵn tâm lý ình từ trước, cô vẫn cảm thấy phân vân giữa quyết định đi và ở.
- Chị hãy ở lại đi. – Yên Nhi như một cái xác không hồn, nằm bất động bên cạnh bà Lâm – Mẹ tuyệt đối không thể chịu thêm một kích động nào nữa.
Vốn nôn nóng trở về đây, nhưng vừa cảm nhận được không khí tan thương trong nhà thì mọi ý định trong đầu cô đều tan biến. Dù sao ba mẹ Yên Nhi từ lâu cũng đã quen với việc chị Yên Chi không còn sống rồi. Nếu để họ biết cô và Yên Vũ đột ngột chết hết thì đả kích mới thật sự trở thành khủng khiếp. Đã như vậy, chi bằng cứ để Tuyết Vinh dùng thân phận của Yên Nhi mà ở lại đây, coi như ông bà vẫn còn một đứa con gái.
- Chị, coi như em xin chị. – Cô chậm rãi ngồi dậy, cả người mềm nhũng vì nước mắt – Chị đừng quay về Trung giới nữa được không?
- …
Thái độ này của Yên Nhi đã thật sự làm Tuyết Vinh bối rối. Làm sao cô có thể thừa nhận bản thân mình cũng chẳng muốn quay về Trung giới nữa. Như thế vô cùng có lỗi với Thần Tuyên, có lỗi với bản thân Vinh.
Ở lại đây, ông bà Triệu dù có yêu thương cô cũng là tình cảm dành cho Yên Nhi. Cảnh Huy dù có đối tốt với Tuyết Vinh cũng đều tại Yên Nhi. Dù biết rõ như vậy nhưng Vinh vẫn không nỡ rời xa họ.


Bình luận

Truyện đang đọc