THẦN LONG Ở RỂ



Mộc Thúy Lan nhìn người phụ nữ trước mắt, dáng dấp cho đến khí chất nhan sắc vô cùng xinh đẹp.
Trong lòng cô ta nổi lên sự chán ghét.
“Người giành chiếc túi limited kia của tôi là cô.

Cô còn hỏi sao?’
Mộc Thúy Lan tức giận chất vấn.
“Vì một chiếc túi mà cô đuổi tới đây?”
Vinh Thúy Hà cảm thấy nhân sinh thật buồn cười.
Khu mua sắm cũng khá rộng, cô ta bằng cách nào cùng người trước mặt vào cùng một shop bán túi xách.
Chẳng may chiếc túi cả hai nhìn trúng đều chỉ còn một cái duy nhất, sao có thể trách cô chứ.
“Cửa hàng ưu tiên ai có thẻ hội viên VIP, tôi cũng không giành gì cả, tùy tiện theo quy định mà thôi.”
Vinh Thúy Hà lên tiếng giải thích.
Nhưng cô thấy kỳ lạ, cô gái trước mặt có rất nhiều nét giống với Trần Giai Linh, ban đầu cô còn cho rằng Trần Giai Linh cơ.


Nhưng sau khi nhìn kỹ thì chỉ là giống thôi.
Suy cho cùng Trần Giai Linh là tiểu thư đại gia tộc, khí chất cũng đã quá khác biệt.
Còn có, Vinh Thúy Hà phát hiện cơ mặt của cô gái này khá đơ, cảm giác như không mấy tự nhiên.
“Nhưng tôi là người vào trước, mà tối nay tôi cần nó.

Tôi đã nói rõ cô rồi, trả giá cao hơn mua lại còn không được sao?”
Mộc Thúy Lan bĩu môi nhìn Vinh Thúy Hà.
Chợt!
Cô ta nhìn thầy Hồ Cửu đang ngồi cùng Vinh Thúy Hà, hận ý trong lòng lại dâng lên.
“Hồ Cửu? Hừ, kia là bạn gái mới của anh sao? Đúng là… một kẻ có tiền, còn một kẻ được bao nuôi! Xứng lắm!”
Mộc Thúy Lan gằn giọng nói.
Hồ Cửu cũng không mấy để ý chuyện phụ nữ lắm, nhưng người kia lại nhắc tên bản thân, còn nhìn bằng ánh mắt thù hận.
Gương mặt cô ta còn hơi sưng đỏ, cơ chuyển động mặt hơi đơ, nhưng Hồ Cửu nhìn ra đó chính là trải qua can thiệp dao kéo.
“Tôi quen cô?”
Anh lạnh nhạt nói.
Mộc Thúy Lan lúc này mới hoàn hồn, thiếu chút nữa cô đã bị thù hận làm mờ mắt, càng không cãi tay đôi với Vinh Thúy Hà, nhanh chóng bỏ đi.
“Cô ấy điên sao?’
Vinh Thúy Hà thấy lạ thì buộc miệng nói.
Hồ Cửu cũng thất phản ứng của người kia quá lạ, cứ như đã quen anh từ lâu.
“Cô biết cô ta?’
“Mua trước cô ta chiếc túi thôi, cũng không quen gì.”
Nghe Vinh Thúy Hạ nói vậy, Hồ Cửu hơi ngờ vực, anh cảm giác ánh mắt cùng khí chất khá quen thuộc.
Chỉ là nhất thời anh chưa nghĩ ra.
Dù sao từ ngày có vợ anh vẫn luôn nghĩ về vợ, chỉ cần là thứ liên quan đến Lục Thạc anh đều để ý.
Còn với người khác… Nhất là phái nữ, anh ít khi để tâm.
Cho nên anh không nhận ra Mộc Thúy Hà cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ đến tối này cần để Hữu Thủ tra thông tin người kia một chút.

Lúc này trong bệnh viện, Thẩm Lương giỏ lớn giỏ nhỏ đến thăm Hồ Diệu Thái.
Dù sao ông ta cũng lớn tuổi, nhiều quà chút cũng không đáng tiền.
Hơn nữa lần này đến chính là muốn thăm dò một chút.
“Ông Hồ, ông ổn rồi chứ?”
Giọng điệu có vẻ hòa hoãn hơn.
“Hừ, một ngày chưa bắt được tên nhãi đó về quỳ cúi đầu, ta chưa hả dạ.”
Hồ Diệu Thái tức giận nói.
“Ông Hồ, người kia đi cũng đi rồi, cho qua là được.”
Thẩm Lương khuyên nhủ.
“Cậu nhìn đi, đây là gì? Tôi nuốt trôi sao?”
Nói xong ông ta còn giơ tay lên, chỉ vào chỗ bị băng bó, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.
Thầm Lương mắt thấy cũng khó khuyên nhủ, nhưng hắn nhiều lần điều tra thân phận Hồ Cửu vẫn không thể tra được gì.
Mà Hồ gia này quá cứng đầu!
“Hồ gia chúng ta có quen biết gì đại tướng quân Hữu Thủ ạ?”
Hắn ta vào vấn đề chính, suy cho cùng lần này tặng cho Hồ gia bao nhiêu thứ cũng xem như có qua có lại.
“Đại tướng? Hồ gia chúng tôi làm gì có thể quen tới mức đó.”
Hồ Bách Nhân ngạc nhiên đáp lời.
Mà lúc này Hồ Diệu Thái muốn tăng uy danh của mình cho nên gật đầu nhận bừa.
“Ngu ngốc! Tầm nhìn hạn hẹp, có nhiều mối quan hệ chỉ có ta biết, ta chết thì hết!”
Hồ Diệu Thái tự mãn khá cao.
Thẩm Lương nhìn thái độ khẳng định của Hồ Diệu Thái thì vô cùng chắc chắn, Hữu Thủ cùng Hồ gia có quan hệ gì đó.
“Vậy thì tốt rồi.

Nhưng tại sao những chuyện như phiếu tín nhiệm kia…”

Thẩm Lương thăm dò.
“Có những chuyện đáng nhờ, có chuyện không thể.” Hồ Diệu Thái kiếm cớ.
Dù sao quen biết đại tướng là chuyện lớn, nếu có thể giữ bí mật nên giữ cho họ.
Chuyện này thường thấy nhất!
“Ông Hồ, ông nghỉ ngơi một chút đi.

Cháu có việc cần về trước.”
Nói xong Thẩm Lương muốn rời đi.
“Thẩm Lương, tôi muốn cậu mang tên kia về cho tôi.”
Hồ Diệu Thái tuy là nhờ vả, nhưng vì ở trên đỉnh Hồ gia quá lâu mà quên mất nhờ vả phải hạ mình.
“Chuyện đó tôi không thể hứa.”
Nói xong Thẩm Lương đi thẳng.
Nhưng khi hắn bước ra khỏi cửa bệnh viện, Hồ Lâm đã đợi sẵn hắn ta.
“Ngài Thẩm… tôi có chuyện cần bàn.”
Hồ Lâm đón đường Thẩm Lương, một mực muốn nói chuyện với ông ta.
“Ông Hồ Lâm, có chuyện gì có thể nói ở đây.”
“Không! Đến nơi khác đi.”
Ánh mắt của ông ta liếc nhìn Thẩm Lương, cảm giác mùa xanh lại về rồi.
- ------------
đủ 5 chương như hẹn.
5 chương tiếp vào tối mai nhé ^^.


Bình luận

Truyện đang đọc