THẦN LONG Ở RỂ



Hồ Cửu cùng Hữu Thủ vừa vào lại con hẻm cũ, về lại nhà vợ chồng Dung Thất.

Vừa vào tới đầu hẻm đã thấy hai vợ chồng già ra sân đứng chờ, hai bên vai áo còn dính sương lạnh.
Vẻ mặt họ lo lắng, nhưng khi thấy Hồ Cửu thì lại sáng ngợi, nếp nhăn khắc khổ như giãn ra một chút.
“Con…có sao không?”
Tuyết Ngụy run rẩy cầm tay Hồ Cửu xem xét.
“Về là tốt rồi…là tốt rồi.”
Dung Thất nghẹn ngào, ông thực tâm không muốn Hồ Cửu có chuyện.
Nhìn thấy hai người vì mình mà lo lắng, lòng Hồ Cửu như ấm lại, một chút dịu dàng có lẽ chỉ dành cho vợ anh cùng hai người già này.

Tình thân chân chính là vậy.
“Cha mẹ đi cùng con được không? Sau này để con bảo vệ hai người.”
Hồ Cửu lên tiếng, muốn để hai người đến căn biệt thự Bạch Nguyệt mà Hồ Cửu đã chuẩn bị.
“Nhưng…ở đây cũng không sao…hơn nữa chuyện của Dung Vị cũng sẽ…cần tốn kém…”

Tuy bản thân Dung Thất muốn đi khỏi đây hơn ai hết, vợ ông cùng ông không thể chịu đựng không khí ẩm thấp thế này được.

Nhưng vì Dung Vị, ông cũng không còn cách nào.
“Hai người yên tâm, con về đã có chuẩn bị.

Nếu để hai người ở đây, Dung Vị ra ngoài sẽ trách con mất.”
Hồ Cửu trấn an hai người, trong lòng anh hiểu rõ hai vợ chồng già là đang lo lắng cho anh cùng Dung Vị.
Trong lòng anh vô cùng chua xót, là mấy năm trước anh quá ngây thơ, tin người, háo thắng.

Nếu lúc đó anh chậm lại có lẽ…không làm khổ họ.
“Tin con, đi cùng con có được không?”
Hồ Cửu lần nữa khẳng định.
Hai người già nhìn nhau, ánh mắt chứa sự hy vọng, lại đỏ lên như muốn khóc.

Dung Thất ôm lấy Tuyết Ngụy, hai người cùng gật đầu, họ xem như khổ tận cam lai.
Lúc Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đang đỡ hai người đi ra ngoài, chuẩn bị về biệt thự Bạch Nguyệt.

Một đám người hầm hồ xông vào, trên tay toàn gậy gộc, hai người giá thoát giật mình run lên.
Hồ Cửu nhíu mày, sắc mặt đen lại.
“Ông đến trễ.”
Lão Thất thấy Hồ Cửu thì nhanh chóng lên trước, cúi đầu nhần lỗi.
“Là tôi đi sai đường, mất thời gian của ngài.

Bây giờ…”
Khi đi vào đây ông đã thấy hai cái xác ở bãi đất trống, vào đây lại thấy Hồ Cửu đỡ hai người này.

Lão Thất hơi lúng túng, không biết nên làm sao.
“Thu dọn đám tàng cuộc ngoài kia, sạch sẽ một chút.


Sau đó, đến biệt thự Bạch Nguyệt gặp tôi.”
Hồ Cửu ngắn gọn như ra lệnh.
“Vâng”
Lão Thất như nhận lệnh, kéo anh em đi làm việc, hiệu suất khá tốt.
Đưa hai người già lên xe, Hồ Cửu cho họ ánh mắt yên tâm, lúc này Dung Thất cùng Tuyết Ngụy mới buông lỏng một chút.
“Theo dự tính, chỉ cần qua hết tuần này chuyện của Dung Vị sẽ được giải quyết.

Con hứa với hai người, Dung Vị sẽ về với cha mẹ trong tháng này.”
Hồ Cửu âm thầm có dự tính, chuyện Dung Vị thực sự anh có chuẩn bị trong nhiều năm.

Hiện tại chỉ cần tung ra bằng chứng tích lũy nhiều năm qua, Dung Vị sẽ được danh chính ngôn thuận thả ra ngoài.
Thật ra, anh có thể dùng thế lực cùng sức ép của Chiến thần giải cứu Dung Vị, nhưng như vậy sẽ không rửa sạch được tội của Dung Vị, dù anh ấy có ra ngoài vẫn mang danh ô uế.
“Thật? Thật sự trong tháng?”
Tuyết Ngụy lắp bắp không thành lời.
“Đúng vậy.

Cha mẹ phải yên tâm tịnh dưỡng, Dung Vị thấy sẽ đau lòng, được không?”
“Được, được.

Chúng ta sẽ cố gắng.

Nó được ra là tốt rồi.”
Dung Thất mừng rỡ.
“Tuy không thể đưa kẻ thủ ác thực sự ra ánh sáng.

Nhưng cũng sẽ giải oan cho Dung Vị, trước mắt là vậy.”
Nhưng Hồ Cửu hơi ái ngại, kẻ đứng sau hãm hại Dung Vị khá là kín tiếng, dù anh đã cho điều tra ở mọi thế lực, nhưng dường như hắn ta đã bốc hơi, chỉ duy nhất có một điểm là kẻ đó cũng ở thành phố Gia.

“Vậy là tốt rồi, ra tù là tốt rồi, mọi chuyện chỉ cần có bảo toàn con người thì đều còn hy vọng.”
Hai người già vui mừng đến phát khóc, Dung Thất cảm thấy bao năm chịu khổ cũng đáng giá.
Hồ Cửu nắm tay ông vỗ vỗ, muốn hai người yên tâm hơn.
Rất nhanh họ đã đến biệt thự Bạch Nguyệt,
Dung Thất cùng Tuyết Ngụy nhìn căn biệt thự, miệng há hốc, cảm thấy không tin vào mắt mình.
“Đây…là…”
“Là nhà sau này của cha mẹ cùng Dung Vị.”
Hồ Cửu tiếp lời Dung Thất.
“Nhưng…không cần như thế.

E là…người khác chú ý, không tốt a.”
“Cha mẹ đừng lo.

Lần này là cơ hội con báo đáp hai người, Dung Vị cũng cần chỗ ở.

Huống hồ, con có chuẩn bị, ở đây an ninh tốt, lại có bảo vệ, không khí lại tốt với mọi người để dưỡng bệnh.”
Hồ Cửu giải thích một hồi, anh vô cùng kiên nhẫn, vì anh biết họ là lo cho anh thật lòng nhất.
“Vậy chúng ta đi vào thôi.”
Tuyết Ngụy nghe cũng hợp lý nên kéo tay chồng đi vào.
Nhưng khi nhìn căn biệt thự Bạch Nguyệt này, Hồ Cửu lại nhíu mày, quả thực phong thủy hai căn biệt thự anh mua là vô tình hay cố ý lại có bài bố trận pháp trấn tà, trấn điềm xấu.
Lấy linh khí từ trời đất cùng may mắn của những biệt thự xung quanh, nhưng hai căn biệt thự này lại không ai mua cả.
Có vẻ chủ nhân tạo ra nó lại có ý định sâu xa hơn, thú vị hơn rồi đây..


Bình luận

Truyện đang đọc