THẦN LONG Ở RỂ



Thành phố Gia,
Hồ Cửu nhiều ngày cũng chưa về nhà, anh biết anh chưa đủ sẵn sàng để đối mặt với Lục Thạc.
Anh chưa biết nên làm thế nào, tốt nhất cứ ở lại núi Hàng vài ngày cũng tốt.
Lão Hắc nhìn thấy Hồ Cửu cũng xem như hiểu rõ anh một hai, ông cũng không hỏi gì, ngày ngày vẫn đánh cờ đàm đạo cùng Lão Bạch.
Bạch Thố thấy Hồ Cửu ở lại thì vui mừng ra mặt, suốt ngày chuẩn bị đồ ăn ngon, đồ đạc chu đáo cho anh.
Nhìn bộ dạng của Bạch Thố, cả mẹ cô là Mỹ Họa cùng em trai là Bạch Thương cũng trố mắt.

Ngày thường họ cũng không được đối xử niềm nở như thế đâu.
“Anh Hồ, anh xem hôm nay em có ướp trà, dùng nước sương mai pha, bánh dùng chung cũng do em tự tay làm, anh thử xem sao.”
Bạch Thố cười tươi vây quanh Hồ Cửu.
“Ừ.” Hồ Cửu lạnh nhạt.

Những Bạch Thố cũng không khó chịu, cô biết anh có chuyện gì đó không vui, cô xem đây là cơ hội mà mình có thể gần anh một chút.
“Chị xem, thái độ anh ta có gì hay ho chứ.” Bạch Thương bĩu môi.
Bạch Thố gõ đầu em trai: “Em thì biết gì chứ.”
“Em nói có gì sai sao? Chị suốt ngày không nghỉ tay, anh ta chỉ ở đó hưởng thụ.

Chị xem còn thái độ kia, chị mới là người không biết gì.”
Bạch Thương lè lưỡi nói xong chạy đi luyện tập.
Sau khi cậu ở đây, ngày ngày lão Hắc cùng Lão Bạch đều giúp cậu luyện tập công phu, cậu cũng muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ cả nhà.

Cho nên cậu luôn luyện tập không ngơi nghỉ.
Chí ít ở đây không có gì phải lo nghĩ cả, Bạch Thương cũng dốc lòng tập luyện.
“Động tác sai.” Hồ Cửu lên tiếng.
Bạch Thường chỉ vừa mới ra sân tập quyền, vừa lúc Hồ Cửu cũng ngồi đây, dù sao đây cũng là nơi yên tĩnh nhất.
“Sai?” Bạch Thường cảm thấy khó hiểu.
“Chính ông nội dạy tôi, làm sao có thể sai được?” Bách Thường không phục.
“Ông cậu không sai, là cậu luyện sai.” Hồ Cửu cũng không nhìn Bạch Thường.
Ánh mắt vẫn nhìn xa xăm.
“Long chủ! Hồ Tiêu cũng đã tới thành phố Gia, có thể nói Vinh gia, Trần gia, Hồ gia đều hội tụ đủ.” Hữu Thủ từ đâu đi tới báo cáo.
“Cứ để họ chơi đi.

Dù sao Long chủ hay Chiến thần gì đó họ tìm cũng không thấy.” Hồ Cửu cũng không quan tâm đến đám người đó.
Chẳng phải bọn họ muốn tranh muốn đoạt sao, cứ cho họ cùng nhau diễn đi thì hơn.
“Hồ Tiêu bên kia vừa qua đã hung hăng đi tìm Trần tiểu thư.


Họ còn ồn ào một hồi, bên kia dường như tìm ra tung tích vị Chiến thần nào đó…” Hữu Thủ cũng nhíu mày.
Đám người đại gia tộc đó không biết đào đâu ra một vị Chiến thần, dùng đầu gối nghĩ cũng biết kai là hàng giả thế nào rồi.
“Chiến thần?” Hồ Cửu nở nụ cười.
“Không ngờ bọn họ lại thích danh xưng này như vậy.” Anh cảm thấy nực cười.
“Đúng vậy.

Mà điều lạ hơn chính là tên kia thế nào cũng lôi ra được một đám quân nhân.

Làm cho bọn người kia tin sái cổ.” Hữu Thủ báo lại.
Nhiều ngày qua Hồ Cửu ở núi Hàng, cũng không ra ngoài nửa bước, làm sao mà có Chiến thần xuất hiện được chứ?
Mà thân phận Chiến thần cũng không thể nói ra, bọn người kia dù tìm ra sao cũng không thể biết được.
Nói gì bọn họ cũng là đại gia tộc cũng không phải dễ lừa, nhưng tên kia vậy mà có thể lôi ra được một số kẻ gọi là quân nhân, còn đem một số lợi ích có thật cho họ.
Hữu Thủ giao cho Hoàng Đàn điều tra còn mình thì tới đây tìm Hồ Cửu, dù sao giả mạo Chiến thần cũng không phải đơn giản.
“Ồ, có người giả mạo lại còn giống đến vậy.

Thú vị!” Hồ Cửu nở nụ cười nguy hiểm.
“Anh Hồ, ăn một chút rồi hãy đi!” Bạch Thố dịu dàng nói.
Cô vẫn nở nụ cười tươi, ánh mắt có chút buồn.

Tuy cô biết Hữu Thủ đến thì Hồ Cửu sẽ lại đi.
Cô cũng không có lý do để giữ anh lại, với lại cô cũng hiểu rõ anh là một người có chí lớn, nơi anh có thể ở là thế giới rộng lớn ngoài kia.
Mà cô cũng không có năng lực gì đặc biệt ngoài họ Bạch, cô có tình cảm với anh, nhưng cô hiểu có lẽ mãi mãi cũng chỉ dừng ở đó.
“Chân đứng tấn không vững, đấm thiếu lực.


Thèo Lão Hắc mà học!” Hồ Cửu nhìn Bạch Thường rồi nói.
Bạch Thường suy nghĩ, cũng hiểu điểm yếu của mình, gật gật đầu, ánh mắt mong chờ.
“Theo Hữu Thủ đi, sẽ học được nhiều hơn.” Hồ Cửu mở lời.
Đây có nghĩa là gì? Là Hồ Cửu chấp nhận để cậu bé nhận Hữu Thủ là thầy nha.

Hữu Thủ cũng xem như một cao thủ đáng gờm, có thể học hỏi từ anh ta cũng xem là thành tựu.
“Thật sao? Cảm ơn anh Hồ.” Bạch Thường ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Hữu Thủ.
Hữu Thủ chỉ biết đứng đó gãi đầu, cảm thấy có khổ mà không nói được, Hồ Cửu nhận lời người ta nhưng người chịu khổ luôn là anh ta nha.
“Hữu sư phụ, sau này nhờ ngài.” Bạch Thường cung kính hướng Hữu Thủ cúi người chào.
“Không… không… đừng khách sáo.” Hữu Thủ hơi ngượng ngùng.
Hồ Cửu lúc này đứng lên, đi vào bàn ăn, nhìn các món trên bàn có cảm giác ấm áp một chút.
“Tôi không thể cho em điều gì cả.” Hồ Cửu nhẹ giọng nói.
Bạch Thố vẫn tươi cười lắc lắc đầu, gắp một vài món bỏ vào chén của anh.
“Em biết.” Cô cũng nhỏ nhẹ đáp.
Dù duy trì nụ cười nhưng ánh mắt hơi ửng đỏ, cô cũng không muốn làm anh phiền lòng.
Hồ Cửu ăn một chút rồi bỏ đũa xuống.
“Đi thôi.” Anh nói với Hữu Thủ.
Bạch Thố cũng đứng lên theo, cô cũng không đi theo, đơn giản chỉ là đứng lên theo quán tính.
Hồ Cửu chợt dừng lại..


Bình luận

Truyện đang đọc