Hồ Cửu nhìn gương mặt già nua của Tuyết Ngụy thì lòng lại có chút áy náy, nếu anh không đi quá lâu thì có lẽ cha mẹ của Dung Vị cũng không tới mức này.
Nhớ lúc trước Tuyết Ngụy cũng là một tiểu thư xuất thân danh giá, sau đó lại là phu nhân của một vị quan chức là Dung Thất.
Ai mà ngờ, họ hại Dung Vị, còn hại cả cha mẹ của anh ta.
Hồ Cửu cứ nghĩ tới chuyện này lòng Hồ Cửu như dậy sóng.
“Mẹ nuôi, đừng lo lắng.
Mọi người nên chuẩn bị rồi, cậu ấy sẽ sớm về đây.” Hồ Cửu vỗ vỗ tay an ủi.
“Hồ Cửu, chúng ta có thể… đến đó đợi Dung Vị không?” Dung Thất sốt ruột bây giờ mới lên tiếng.
Hồ Cửu hơi khó xử, nhìn vẻ mặt bọn họ, anh biết cha mẹ nuôi rất sốt ruột, nhưng chuyện Dung Vị ra tù là do anh cưỡng ép từ nhiều phía.
Mà người hạm hại bọn họ thế lực cũng không nhỏ, e rằng Dung Vị ra tù không hề yên ổn.
Anh không muốn để cha mẹ nuôi thấy nhiều cảnh chết chóc, tuy Hữu Thủ cùng Túc Trì có chuẩn bị, phía bên cha vợ Lục Chỉ cũng có người bảo vệ.
Nhưng lòng anh vẫn lo lắng, liên quan tới người thân anh không thể dửng dưng được.
“Cha mẹ nuôi, hai người vẫn nên ở nhà, con hứa sẽ đưa Dung Vị trở về nguyên vẹn.” Hồ Cửu cúi đầu, thật sự không thể nói nên lời.
Tuyết Ngụy định nói gì đó đã bị Dung Thất chặn ngang.
“Được, được, đợi nhiều năm vậy rồi, thêm một chút cũng không sao.
Hãy đảm bảo cả hai đứa đều an toàn quay về.” Dung Thất cũng biết chuyện lần này có vẻ hung hiểm.
Không phải tự nhiên bọn họ bị đám côn đồ ức hiếp, càng không phải tự nhiên mà bọn họ luôn bị người khác chặn đường kêu oan cho con trai.
Có lẽ lần này, nguy hiểm khó nói hết được, Dung Thất già rồi, Tuyết Ngụy lại là có bệnh tim, ông không thể để vợ mình chịu đựng những chuyện ảnh hưởng sức khỏe nữa.
“Nghe ông, chỉ cần cả hai an toàn là đủ.” Tuyết Ngụy rơm rớm nước mắt.
Lục Thạc đứng ở trên cầu thang cũng nhìn rõ một màn này, nước mắt cô không tự chủ mà rơi xuống.
Tuy Hồ Cửu bị hãm hại đến thảm, nhiều năm cũng không có thành tựu nhưng tình nghĩa của Hồ Cửu cũng làm cho cô cảm động.
Mà cha mẹ Dung Vị cũng là số khổ, cô cũng biết họ bị hại thảm, nhưng lại không thể làm gì.
“Đi đón Dung Vị đi, đừng để anh ấy đợi.
Tôi sẽ chăm sóc cho hai bác.” Lục Thạc lên tiếng.
“Em ổn chứ?” Hồ Cửu nhìn Lục Thạc.
Anh muốn đưa cô tới đây cũng vì một phần là sự an toàn của cô.
“Con có sao không?” Tuyết Ngụy lo lắng hỏi.
Dù sao với một cô gái mà nói, xảy ra chuyện gì đó không hay cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn.
“Con ăn chút gì đi, mẹ cũng nấu đồ xong rồi.
Ngồi ăn đi.” Tuyết Ngụy cố nén nước mắt nói.
Dung Thất nhìn vợ chuẩn bị đồ ăn cả ngày để bản thân giảm bớt sự hồi hộp, ông cũng đau lòng.
Ông cũng vô cùng nôn nao, chỉ là ông không thể làm gì được.
“Ăn thôi.” Dung Thất lên tiếng.
Giờ phút này một bàn đồ ăn nhưng không ai ăn vào cả.
“Dung Vị… thật sự sẽ ổn?” Lục Thạc lên tiếng hỏi Hồ Cửu.
“Sẽ ổn.” Hồ Cửu khẳng định.
“Bên đó cũng là nhờ người kia…” Ý Lục Thạc muốn hỏi anh có phải đang nhờ vả người Chiến thần gì kia.
Hồ Cửu chỉ gật đầu, điềm tĩnh ăn uống như bình thường.
“Đồ ăn mẹ nấu vẫn ngon như vậy.” Tuyết Ngụy gượng cười.
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Không khí xung quanh hơi gượng gạo, Dung Thất cũng không thể ăn nổi.
Lục Thạc cùng Tuyết Ngụy ngồi cùng nhau không ăn gì cả.
“Được rồi, có người bảo vệ ở đây.
Dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài.
Con đi đón Dung Vị.” Hồ Cửu đứng dậy, mặc áo khoác rời đi, cũng không quên dặn dò.
“Sẽ có gì đó sao?” Tuyết Ngụy có một dự cảm không lành.
“Đừng lo, Hồ Cửu sẽ tự biết lo liệu.” Dung Thất biết, lần này Dung Vị ra tù, không biết bằng cách nào mà Hồ Cửu có thể làm được.
Nhưng với kinh nghiệm của ông, thì hôm nay Hồ Cửu cùng Dung Vị phải về được đến nhà mới được xem là tạm thời an toàn.
Ít nhất còn pháp luật, không ai xông vào nhà dân mà giết người rồi huênh hoang được, huống hồ nhà này Hồ Cửu đã có sự chuẩn bị.
“Đây… sẽ nguy hiểm lắm sao?” Lục Thạc lờ mờ cũng có một loại dự cảm xấu.
Phải nói phụ nữ luôn có một giác quan nhạy bén trong những trường hợp này.
“Em chỉ cần ở cùng cha mẹ nuôi.
Nhớ lời anh, chỉ cần không phải là anh hay Hữu Thủ thì bất kỳ ai đến cũng không được mở cửa.
Ngoài kia có chuyện gì cũng không được ra ngoài.
Nhớ rõ!” Hồ Cửu dặn dò.
Anh cũng có dự rằng chuyện Dung Vị bị hãm hại không đơn giản vì đố kỵ hay chiếm đoạt công thức độc quyền gì kia.
Mà người đứng ở sau có lẽ muốn có gì đó từ Dung Vị, e là bản thân Dung Vị cũng không biết.
“Còn đi đây, chờ chúng con về.” Hồ Cửu cười rồi quay đi.
Tuyết Ngụy được Lục Thạc đỡ lên, lúc này bà đã quá mức kích động, tim đập khá nhanh như muốn xỉu.
“Không sao, đừng lo, chỉ là vui mừng thôi.” Tuyết Ngụy tự biết bệnh tình bản thân.
Giờ phút này bà chỉ mong Dung Vị cùng Hồ Cửu có thể trở về.
- ------------
Mấy hôm nay tham gia khóa tập huấn tác giả của NovelToon, nên không có thời gian cày chương.
Bây giờ mình sẽ ra đều trở lại.
Mọi người đừng bỏ mình nha..