THẦN LONG Ở RỂ



Hào Danh Đạt cảm nhận được sự nguy hiểm trên người Hoàng Đàn, cùng là đàn ông với nhau, ánh mắt kia của Hoàng Đàn chính là đánh giá cùng chiếm hữu.
“Tôi vẫn chưa được hân hạnh biết phương danh của anh.” Hào Danh Đạt cố ý chắn ngang tầm mắt Hoàng Đàn.
“Hoàng Đàn.” Hắn ta ngắn gọn đáp, cũng tỏ thái độ không coi trọng Hào tổng.
“Hận hạnh.

Thì ra là Hoàng tổng.” Hào Danh Đạt cũng cảm thán không thôi.
Hoàng tổng này vô cùng nổi tiếng nha, các khu dự án biệt thự cao cấp đều vào tay hắn ta.

Còn cả mối quan hệ xung quanh hắn chỉ toàn giới chính trị gia, lại có người đồn Hoàng tổng này có năng lực phi thường.

Phải nói ở thành phố Gia này, không ai không biết đến danh Hoàng tổng, có thể xem như Hoàng tổng này như rồng trong loài người.
“Lục tổng xem có nể mặt tôi, cùng ngồi với tôi chứ?” Hoàng Đàn bỏ qua Hào Danh Đạt mà nói chuyện với Lục Thạc.
“Tôi hôm nay đi cùng Hào tổng.” Lục Thạc từ chối khéo Hoàng Đàn.
Cô không có cảm giác an toàn với người đàn ông này, đều nói phụ nữ có giác quan thứ sáu quả không sai nha.
“Vậy tôi nên chờ thì hơn.” Hoàng Đàn cũng không ép sát quá mức.

Truyện Đam Mỹ
Hắn ta cũng hiểu nếu mới quen biết mà quá nhiệt tình cũng là một chuyện không tốt, làm cho đối phương sợ hãi.
“Chào các vị, chúng tôi rất vinh hạnh khi các vị đến dự buổi tiệc từ thiện của Mộc gia chúng tôi.”
Giọng nói của người đàn ông trên khán đài thu hút mọi người.

Người nói chính là Mộc Lãng, gia chủ Mộc gia cũng là cha của Mộc Thúy Lan.
Mọi người có mặt ở đây nếu không là hào môn thế gia cũng là người có địa vị xã hội.
Họ chủ yếu là tò mò về vị hôn phu của Mộc Thúy Lan, vì trước giờ chưa từng nghe nói Mộc tiểu thư có thông tin yêu đương qua lại với ai cả.
“Nghe đồn người kia có vẻ là người có địa vị, nếu không làm sao mà Mộc gia những năm gần đây có thể lên như diều gặp gió được chứ.”
“Thật sự quá bí ẩn, có lẽ người kia có thân phận đặc biệt.”
“Còn phải nói sao? Mộc gia kia thế lực thế nào chứ? Còn có Mộc tiểu thư xinh đẹp nức tiếng.”
Mọi người ở đây đều bàn tán về vị hôn phu của Mộc Thúy Lan, nhưng không ai biết người kia thân phận gì, tất cả chỉ là phỏng đoán.
Nhìn vào sự phát triển của Mộc gia mấy năm qua cũng đủ thấy Mộc gia là có quý nhân phù trợ.
“Tất cả tiền từ thiện hôm nay sẽ là quyên góp cho bệnh viện Nhân Đạo, cũng xem như là chút đóng góp cho xã hội.”

Mộc Lãng dáng vẻ tự hào, da mặt hồng hào, nhìn thôi cũng biết gần đầy sống khá tốt rồi.
Ông ta cười tít mắt, đây chính là lúc ông ta tự hào nhất, đắc ý nhất.

Mộc gia ông ta về sau đừng nói là gia tộc đứng đầu thành phố Gia, còn có thể phát triển lên thành đại gia tộc cũng nên.
“Đồng thời, hôm nay cũng là dịp chúng tôi chính thức tuyên bố chuyện đính hôn của con gái tôi là Mộc Thúy Lan.”
Vừa nghe đến đây thì không khí ngày càng sôi nổi hơn.

Phải nói là ai cũng muốn biết vị hôn phu của Mộc tiểu thư là ai.
“Vị Mộc tiểu thư này khá thú vị.

Không biết hôn phu cô ấy là ai nhỉ?” Hào tổng cảm thán.
Dù gì Mộc gia cũng là gia tộc lớn, mấy năm gần đây lại lên như diều gặp gió, quả thực khiến cho nhà nhà ngưỡng mộ.
“Cô ấy từng có một vị hôn phu.” Lục Thạc chợt lên tiếng.
Lục Thạc cũng biết rõ hôn phu của Mộc Thúy Lan kia chính là Dung Vị, bạn thân của Hồ Cửu.

Chỉ lúc đó bọn họ chậm hơn cô, còn chưa kịp công bố đã bị đứt giữa đường.
Vì vậy không phải ai cũng biết chuyện này, mà Lục Thạc chính là người biết rõ nhất.
Việc giấu danh tính vị hôn phu chính là tác phong của Mộc Thúy Lan, sau đó cô cảm thán không thôi.
“Ít nhất hiện tại cô ta còn có cơ hội tìm được hạnh phúc mới.” Nói xong câu này, Lục Thạc cảm thấy như mình vừa lỡ lời.
“Cô biết Mộc tiểu thư? Cũng chưa từng nghe nói Lục gia cùng Mộc gia có quan hệ nha?” Hào tổng cảm thấy nghi hoặc.

“Cũng không gọi là quen biết quá thân, chỉ là biết nhau mà thôi.” Lục Thạc nhìn gia chủ Mộc gia rồi đáp.
Hào Danh Đạt nhìn một màn này cảm thán vô cùng, dù gì thì Mộc tiểu thư này vô cùng kín tiếng.
Hoàng Đàn lúc này đứng gần đó cũng mỉm cười nhẹ, chuyện Mộc Thúy Lan từng là vợ sắp cưới của Dung Vị thì hắn ta cũng biết, hắn cũng biết rõ Lục Thạc là vợ của Hồ Cửu.
Chỉ là tên Hồ Cửu kia giờ lại là kẻ vô dụng, không khác gì đồ ăn bám, chỉ có một việc hắn làm được là quay về quấy rối Lục gia, làm cho Lục Thạc theo hắn.
Nhìn bộ dạng kia của Lục Thạc, hắn cảm nhận được Lục Thạc có bao nhiêu bất mãn với người chồng này.
Lòng hắn dâng lên cảm giác muốn cướp đoạt thứ gì đó.
“Lục tiểu thư đừng cảm thán, cô cũng không thua kém Mộc tiểu thư kia.

Chỉ là cô có dám tìm hạnh phúc hay không thôi.” Hoàng Đàn ẩn ý nói.
Lục Thạc hơi giật mình, nhích người qua bên Hào Danh Đạt, cảm thấy không mấy thiện cảm với người này.
“Hiện tại tôi rất hạnh phúc, có gì không ổn?” Lục Thạc cứng miệng nói.
Dù lòng bất mãn là thật nhưng cô cũng không định vạch áo cho người xem lưng.

Hồ Cửu có như thế nào hiện tại vẫn là chồng của cô, anh xấu hổ thì cô cũng không tốt đẹp gì.
“Mong là Lục tiểu thư cũng nghĩ vậy.” Hoàng Đàn cười ẩn ý nhìn cô..


Bình luận

Truyện đang đọc