[THẬP NIÊN 80] XEM MẮT NHẦM, TÔI ĐÃ KẾT HÔN VỚI SĨ QUAN MẠNH NHẤT

Một phần là bữa sáng, một phần là cơm trưa, chắc hôm nay Lục Tư Đình vội ra ngoài nên không kịp nấu ăn.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Bạch Vi mang theo cơm trưa bằng cà mèn, rồi cô lái xe đạp vui vẻ đến tiệm trang sức của mình.

Bạch Vi nghỉ ngơi xong nên đã hồi phục lại năng lượng, cộng thêm việc hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng với quần bò nên trông không quá nổi bật, thoạt nhìn thấy cô giống một bạn nữ dịu dàng xinh đẹp trong trường hơn.

Tám giờ, Bạch Vi mở cửa tiệm.

Buổi sáng không đông người lắm nên Bạch Vi chỉ bán được hai đơn, trong lúc rảnh rỗi cô lại ngồi đó làm vòng tay.

Leng keng...

Chuông gió treo trước cửa vang lên, lúc bán hàng Bạch Vĩ đã giảm giá cho một vị khách vì người đó mua nhiều đồ, sau khi giảm giá người đó đã tặng chuông gió cho cô.

Không lớn không nhỏ, âm thanh trong trẻo, treo trước cửa thế này rất phù hợp.

Bởi vì đang mùa hè nên trước cửa tiệm có che rèm, chỉ cần có người tiến vào mở rèm ra thì sẽ chạm vào chuông gió, vậy thì Bạch Vi sẽ biết có khách vào tiệm.

Chuông gió vừa vang lên, Bạch Vi lập tức ngẩng đầu nhìn.

"Xin chào..."

Tiếng chào hỏi như mắc lại trong cổ họng, một gương mặt rất đỗi quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.

Một vị khách cao một mét bảy tám, mái tóc ngắn gọn gàng, áo sơ mi trắng cùng quân đèn, khí thế hiên ngang, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng thấy soái khí rồi.

Bạch Vi không ngờ mình lại nhìn thấy Lục Tư Dĩnh ở đây.

Sau khi cưới Lục Tư Đình một khoảng thời gian, số lần cô gặp mặt người nhà của anh cũng không nhiều.

Lục Chính Hoa và Lục Tư Dĩnh đều là quân nhân, bình thường bận rộn nhiều việc. Hoàng Nguyệt Nha thì ở trong đại viện của quân khu nhiều năm rồi nên không thiếu bạn bè, ngày thường cũng không rảnh quá.

Vợ chồng son bọn họ ở không xa nhà họ Lục lắm nhưng nếu không cố ý ghé đến thì bình thường khó mà gặp nhau được.

"Chị, sao chị lại đến đây?" Bạch Vi hơi kinh ngạc, cô vui mừng hỏi. Cả người Lục Tư Dĩnh trông rất gọn gàng, không mang trang sức gì cả. Hơn nữa cô thấy chắc Lục Tư Dĩnh cũng không phải kiểu muốn mang trang sức øì.

Đột nhiên cô ấy đi vào cửa tiệm trang sức khiến Bạch Vi thấy hơi bất ngờ.

"Nghe nói em mở tiệm trang sức nên chị đến xem thử." Lục Tư Dĩnh cười đáp, cô ấy rất thích đứa em dâu này nên hai người đã hàn huyên vài câu.

Nhưng hôm nay cô ấy còn bận việc khác nên chỉ thuận đường ghé sang đây thôi.

Bạch Vi thấy Lục Tư Dĩnh nhìn xung quanh một hồi nên nói: "Chị, chị nhìn xem có thích gì không, em tặng cho chị."

Lục Tư Dĩnh đi xem thử, lúc vừa đến đây cô ấy đã bị thu hút bởi một cái thắt lưng màu bạc rồi, sau đó cô ấy lại nhìn thấy cảnh Bạch Vi làm việc.

Mười ngón tay thon dài, vừa trắng vừa mềm, trông không giống như đang làm việc cho lắm. Hai cái dây đơn giản vậy thôi nhưng được buộc lại trông rất đẹp mắt.

Đây có phải cô vợ mà đứa em trai của mình cưới về không lâu không thế?

Lục Tư Dĩnh chợt nhớ đến hai ngày trước lúc về nhà ăn cơm, cô ấy nghe mẹ mình bảo em dâu mình mở một cửa tiệm trang sức nên bảo cô ấy rảnh thì qua xem thử. Vừa hay tiện đường qua đây nên cô ay bèn đi vào xem.

Lục Tư Dĩnh biết mẹ bảo cô ấy qua đây để làm cái gì. Trưa hôm nay cô ấy có buổi xem mắt, bình thường trang phục của cô ấy khá chín chắn đơn giản, mang trang sức gì đó sẽ giúp tăng khí chất hơn một chút.

Nhưng mà Lục Tư Dĩnh là người nghe lời thế sao?

Lục Tư Dĩnh lập tức đi về phía treo thắt lưng, chỉ vào cái mà mình thích nhất rồi nói: "Chị muốn cái này, bao nhiêu tiền vậy?"

Thắt lưng ấy trông rất đẹp mắt, Lục Tư Dĩnh thích cũng là chuyện thường tình.

Bạch Vi nói: "Chị, không phải em vừa nói rồi sao, chị cứ chọn đồ mình thích đi em sẽ tặng cho chị. Chị trông ngầu thế này, nếu mà chị dùng đồ của cửa tiệm nhà em thì cũng coi như đang quảng bá giúp em rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc