[THẬP NIÊN 80] XEM MẮT NHẦM, TÔI ĐÃ KẾT HÔN VỚI SĨ QUAN MẠNH NHẤT

Bạch Vi không nghĩ nhiều như vậy, hôm nay vẫn luôn được Thẩm Quyên khích lệ, cô có chút đắc ý ưỡn ngực, nói: "Mẹ, mẹ cứ chờ xem, sau này con nhất định sẽ kiếm nhiều tiền, sau đó để mẹ cùng ba dưỡng lão!"

"Chúng ta ấy, nhân lúc bây giờ còn trẻ tuổi thì có thể kiếm nhiều tiền chút, chờ sau này già nằm trên giường không thể động đậy thì cũng có thể trông cậy vào con."

Thẩm Quyên than nhẹ một tiếng, nhìn đồng hồ, nói: "Còn hai tiếng nữa là ba của con sẽ tan làm, mẹ phải nhanh chóng đi mua chút đồ ăn, về nhà nấu cơm cho ông ấy."

Bạch Vi nhìn đồng hồ một chút, vừa mới qua 4h30.

Nhưng mà còn phải mua thức ăn trước, sau đó về nhà nấu cơm, nếu như Bạch Diệu Thiên không dạy quá giờ thì lúc về đến nhà, đồ ăn cũng vừa được làm xong.

"Mẹ, trên đường mẹ đi chậm một chút."

"Vị Vi à, buổi tối con muốn ăn cái gì, dù sao thì mẹ cũng phải đi mua thức ăn, không bằng đợi chút nữa mẹ mang cơm tối ra cho con nhé?" "Không cần đâu mẹ, me mau trở về đi thôi, buổi tối Lục Tư Đình sẽ tới đón con mà, hai bọn con sẽ ra ngoài ăn."

"Được rồi, vậy lúc ra ngoài chơi đùa thì các con cũng muốn chú ý thời gian, con còn phải mở cửa hàng mà."

Thẩm Quyên đi bộ đến đây cho nên lúc về thì bà cũng phải đi bộ, nhưng mà trước khi trở về nhà, bà ấy đi đến chợ bán thức ăn, chuẩn bị mua ít thức ăn về nhà.

Bạch Vi lại quay trở về trên ghế của mình, bắt đầu từ từ làm vòng tay.

Cô đang chờ Lục Tư Đình, trong lòng có chút không yên.

6h30, mấy học sinh cuối cùng trong tiệm cũng rời đi.

Bạch Vi bày trang sức ra xong, cũng không lâu lắm thì Lục Tư Đình đi tới.

Tối nay hai người hẹn nhau đi ăn cơm, cả ngày Bạch Vi đều Rất chờ mong, càng tới gần buổi tối thì trong lòng càng tung tăng hơn.

Giống như câu nói kia.

Chúng ta hẹn tối mai 5 giờ gặp mặt, từ giờ trở đi cho đến lúc 5 giờ, anh sẽ rất mong đợi.

Tâm trạng của Bạch Vi cũng như vậy.

Dường như Lục Tư Đình rất chú tâm vào chuyện ăn mặc, quần áo và trang sức đều đẹp hơn bình thường, anh mặc lên trên người nhìn giống như một giá treo quần áo.

Nhìn Bạch Vi đang sắp xếp lại cửa hàng, Lục Tư Đình cũng đi vào hỗ trợ, Bạch Vi sắp xếp lại rất nhanh, đeo túi lên lưng rồi đóng cửa hàng.

"Muốn đi ăn gì?"

"Ăn gì cũng được, tốt nhất là cay một chút."

Mấy ngày nay Bạch Vi ăn tương đối thanh đạm, hôm nay cũng muốn ăn uống đậm đà một chút.

Lục Tư Đình gật gật đầu, sau khi lái xe mười mấy phút thì hai người tới một nhà hàng món cay Tứ Xuyên.

Bạch Vi xuống xe, nhìn về phía bảng hiệu chiếu lấp lánh, luôn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc,"nhà hàng Hỏa Lạt Lạt".

Lục Tư Đình dừng xe xong, đi xuống nói: "Đây là nhà hàng món cay Tứ Xuyên, làm đồ ăn rất cay, nhưng mà cũng ăn rất ngon."

Câu nói này của anh khiến Bạch Vi nhớ ra, vì sao cô lại cảm thấy tên của nhà hàng này có chút quen.

Lúc trước khi làm ở bưu điện, có mấy đồng nghiệp đi liên hoan vào buổi tối, họ đã đến nhà hàng Tứ Xuyên này.

Vốn là bọn họ cũng gọi Bạch Vi đi theo, nhưng mà vừa nghe nói là khoảng cách hơi xa, mà còn phải đi bộ thì cô đã từ chối.

Đậu hũ Mapo, thịt bò luộc, gà cay, đây đều là những món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên, gần như nhất định phải gọi.

Đồ ăn của Tứ Xuyên đều tương đối cay, nhưng mà cũng có nhiều mức độ cay, nhất là vì có rất nhiều người không thể ăn cay được cho nên sẽ có nhiều lựa chọn hơn như ngọt cay, hương lạt, chua cay, hơn nữa mỗi một hương vị cũng không giống nhau.

Hai người đi vào, Bạch Vi còn chưa ngồi xuống thì đủ loại mùi tiêu đã đập vào mặt, nước bọt bài tiết, không tự chủ được mà nuốt hai cái.

Vào lúc ăn cay sẽ rất nóng cho nên trong này cũng có rất nhiều quạt, ở giữa còn có đá được quạt thổi vào nên càng mát hơn, giống như đang ngồi ở trong phòng điều hòa.

Bình luận

Truyện đang đọc