[THẬP NIÊN 80] XEM MẮT NHẦM, TÔI ĐÃ KẾT HÔN VỚI SĨ QUAN MẠNH NHẤT

Mặc dù mỗi món đồ nhỏ này đều rất rẻ, nhưng mà mỗi lần nhập hàng đều mua không ít, lần này lại là mua sắm nhiều, trực tiếp sử dụng hết số lợi nhuận kiếm được trong nửa tháng này.

Số tiền đó còn chưa đủ, Bạch Vi còn dùng một chút tiền tiết kiệm trong tay mình cho nên hôm nay mới có thể mua tất cả mọi thứ về. Cũng may trước khi cô làm ăn thì cô đã là phú bà nhỏ với hơn 2000 tệ tiết kiệm được, cho nên đây cũng không phải vấn đề lớn.

Hai người ăn xong cơm tối, Bạch Vi liền hứng thú vội vàng đi nghiên cứu chiếc máy nhỏ của mình.

Cô vốn là một người làm thủ công cho nên công việc làm dây lưng da cũng khá thuận lợi, thử nghiệm làm cho Lục Tư Đình một chiếc dây lưng, rất nhanh đã làm xong. Lục Tư Đình nhận được dây lưng thì cũng rất vui vẻ, anh không nghĩ tới Bạch Vi lại làm chiếc dây lưng đầu tiên dành cho mình.

Lúc trước anh cũng nhìn thấy cấp dưới của mình cất kỹ một món quần áo nào đó, còn nói là do vợ mình làm, Lục Tư Đình còn không để bụng. Bây giờ đến lượt đồ của vợ mình làm cho, Lục Tư Đình cũng cực kỳ trân trọng, chiếc vòng tay màu đen kia cũng vậy, ngày ngày đều mang theo. Mặc dù Bạch Vi mặc đã làm ra dây lưng, nhưng mà gần đây, chuyện làm trang sức để phối hợp với quần áo quan trọng hơn, cho nên cũng chỉ làm một số lượng dây lưng nhất định.

Qua thời gian tương đối bận rộn vào buổi sáng, Bạch Vi thấy không có người nào thì ngồi ở trong quầy vẽ bản thiết kế. Đây là thói quen của cô, trước khi làm ra một món đồ trang sức thì cô phải vẽ xong bản thiết kế.

Tới gần buổi trưa, Thẩm Quyên đến đưa cơm cho Bạch Vi, sau đó hỗ trợ trông cửa hàng.

Hai người tốt hơn là một người rất nhiều, Bạch Vi không cần liên tục ngồi trong cửa hàng, có thể ra ngoài đi vòng một chút, lúc ăn cơm cũng không cần ăn một nửa liền phải đứng lên tính tiền.

Buổi chiều không có người nào, nhưng mà Thẩm Quyên cũng không có việc gì ở nhà, thế là ngay ngồi ở trong cửa hàng cùng con gái.

Bạch Vi tiếp tục đi vẽ thiết kế của mình. Đang vẽ thì bên ngoài truyền đến một hồi tiếng nói chuyện, từ xa đến gần.

"Cô Chung, là nơi này sao?"

"Tôi thấy giống, đoạn thời gian trước, vợ của tiểu đoàn trưởng Lục nói với tôi chính là chỗ này."

"Ôi mọi người nhìn, kia có phải cô Lục không?"

Mấy người đến gần, thấy rõ người đứng trong quầy là Bạch Vĩ thì đi vào cửa hàng. cô Chung cười vui cởi mở, đứng ở xa mà cũng có thể nghe được: "Cô Lục, cửa hàng này của cô đúng là dễ tìm, nhưng mà cửa hàng trang sức này của cô đúng là nổi bật ở trên con đường này."

Bạch Vi sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới người này là ai.

Là vợ của trung đội trưởng Chung, lần trước nói là trang sức của cô đẹp, còn cố ý hỏi địa chỉ, sau đó nói nếu có thời gian rảnh thì sẽ đến xem.

Bây giờ đã buôn bán được một tháng, nhưng mà cô Chung vẫn không tới, Bạch Vi còn cho rằng cô ấy chỉ nói lời khách sáo, cũng không chuẩn bị mua đồ.

Thời gian dài, Bạch Vi cũng quên mất chuyện này.

Ai biết, vậy mà cô ấy thật sự tới.

Bạch Vi liền vội vàng đứng lên nghênh đón.

Ở sau lưng cô Chung, có mấy người vợ trẻ đang lục tục ngo ngoe đi tới, hơn nữa còn rất quen mặt.

Bởi vì trên người bọn họ có khí chất giống nhau,

Sau đó Bạch Vi nhận ra, đây đều là người ở trong khu nhà ở quân đội.

Quân tẩu và người bình thường không giống nhau, trên người có khí chất đặc biệt, cộng thêm việc theo quân, quanh năm sống cùng các quân nhân, mưa dầm thấm đất, tất nhiên là trên người cũng có khí chất khác biệt.

Vốn là Bạch Vi chỉ thấy họ quen, về sau từ từ nhớ lại, có mấy gương mặt còn xuất hiện vào ngày cô và Lục Tư Đình kết hôn.

"Đi xa như vậy có mệt không, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút." Bạch Vi liền vội vàng đứng lên nói.

Bình luận

Truyện đang đọc