[THẬP NIÊN 80] XEM MẮT NHẦM, TÔI ĐÃ KẾT HÔN VỚI SĨ QUAN MẠNH NHẤT

Đợi đến khi cô ấy tỉnh lại thì đã là Bạch Tường Vi trùng sinh, sau khi trải qua một đời, đời này cô ấy cố gắng để phát tài, dùng đủ loại tài nguyên trong tay để tích trữ tứ hợp viện, sau đó ngồi đợi chúng tăng giá.

Đợi đến khi cô ấy tỉnh lại thì nội dung trong cuốn sách này cũng chính thức bắt đầu.

Sau này Bạch Vi cũng không chính thức gặp mặt người em gái họ này, tuy nói mọi người ở gần nhau, nhưng mà dù sao cũng không phải ở nông thôn, hơn nữa tất cả mọi người đều có cuộc sống của riêng mình, Bạch Vi cũng không muốn đến gặp Bạch Tường Vi một lần.

Nhưng mà sợ rằng hôm nay nhất định phải đi.

"Cái kẹp tóc này bán thế nào?"

Giọng của người phụ nữ gọi Bạch Vi quay lại, cô giới thiệu trước rồi nói: "Chiếc kẹp tóc này có giá mười lăm xu, phía trên có..."

Đợi đến khi khách hàng rời đi, Bạch Vi quay trở lại ghế của mình rồi ngồi xuống.

"Mẹ, vậy tối nay chúng ta qua đó thăm em gái họ một chút."

"Đương nhiên là phải đi, hai nhà chúng ta cũng là người thân gần nhất, xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn là phải đến thăm."

Bạch Vi gật đầu một cái, nói một chút chuyện khác với Thẩm Quyên.

Buổi chiều ngày nọ, 5:30, Bạch Vi liền đóng cửa hàng.

Đến nhà người ta thăm hỏi người ốm, chắc chắn không thể chờ trời tối, nếu như bây giờ còn không đóng cửa, đợi đến lúc học sinh ra về thì trong tiệm ít nhất sẽ phải bận rộn thêm một tiếng.

Đến lúc đó còn phải thu dọn cửa hàng, lúc đến nhà chú ba sẽ là tám giờ tối.

Lại đúng vào giờ ăn cơm, chờ đến khi ăn cơm xong về nhà thì cũng phải 10 giờ tối.

Bạch Vi không muốn về nhà muộn như vậy, thế là cùng Thẩm Quyên đến đó sớm.

Hai người còn mua chút hoa quả trên đường đi, sau đó Thẩm Quyên liền dẫn Bạch Vi đến nhà chú ba.

Bởi vì Bạch Tường Vi té cầu thang cho nên mọi người đều có ở nhà.

Thím ba nghe thấy tiếng gõ cửa thì đi ra, nhìn thấy mẹ con Thẩm Quyên thì nói: "Tới rồi sao, hai người mau vào gặp Tường Vi một chút đi, con bé tỉnh lại rồi."

"Thím ba, Tường Vi sao rồi, bây giờ ổn chưa?"

"Cũng không sao cả... hai người nhìn mình kìa, đến thì cứ đến thôi, còn mua đồ làm gì, lần sau không cân mua gì cả!"

"Tường Vi ngã từ trên cao như vậy, chắc chắn đã bị dọa, hai ngày này nên ăn nhiều đồ ngon một chút để bồi bổ."

Bạch Vi nghe hai người nói chuyện phiếm thì cũng không xen vào, liền đi theo sau bọn họ vào phòng của Bạch Tường Vi.

Mặc dù căn phòng có chút cũ kỹ nhưng mà được bày biện rất ấm áp, còn có rất nhiều đồ trang trí, đủ để biết ba mẹ Bạch Tường Vi yêu thương cô con gái này đến mức nào.

Lúc này Bạch Tường Vi đang ngồi ở trên giường, trên người có chăn mỏng che lại, chiếc quạt đang di chuyển kẹt kẹt.

Bởi vì cô ấy cúi đầu, nêu sau khi Bạch Vi đi vào thì cũng không nhìn thấy rõ gương mặt của cô ấy.

"Tường vi, mau nhìn xem ai tới này!"

Chú ba nói một tiếng, Bạch Vi mới ngẩng đầu.

Nhìn thấy Thẩm Quyên thì Bạch Vi khẽ giật mình, trong lúc lơ đãng lộ ra sắc mặt giống như xa cách một đời, cô ấy nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, sau đó lễ phép chào hỏi.

Cô gái mười tám tuổi thường thường ngây thơ, đơn thuần mà rực rỡ. Một ngày trước Bạch Tường Vi cũng như vậy.

Nhưng bây giờ, ánh mắt của cô ấy cũng không còn đơn thuần như vậy, chỉ còn lại sự bình tĩnh, cũng có chút kinh ngạc và xúc động đối với tình huống hiện tại.

Với những cô gái mười tám tuổi, nếu như bị ngã từ trên cầu thang xuống thì chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy.

Đây không phải phản ứng mà Bạch Tường Vi mười tám tuổi nên có.

Bạch Vi nhớ lại một phen, phát hiện cô ấy và người ở trong ký ức của nguyên chủ không giống nhau, cô ấy quá bình tĩnh, cũng quá thành thục.

Hơn nữa vào trước ngày cô kết hôn, Bạch Tường Vi cũng xuất hiện, mặc dù cô chỉ liếc mắt nhìn, nhưng cũng có thể nhìn ra, ngay lúc đó Bạch Tường Vi chính là một cô bé ngốc nghếch, hoàn toàn khác với bây giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc