[THẬP NIÊN 80] XEM MẮT NHẦM, TÔI ĐÃ KẾT HÔN VỚI SĨ QUAN MẠNH NHẤT

Nhìn số liệu trong sổ sách, Thẩm Quyên không khỏi líu lưỡi: "Tiền lương làm lính cũng không thấp nhỉ, bọn họ mua đồ cũng không chớp mắt, chỉ có mấy người mà đã mua hết mười tệ tiền đồ."

Ở thời đại này, mười tệ đúng là không ít.

Bạch Vi nghiêm túc nói: "Mẹ, quân nhân kiếm tiền cũng không dễ hơn chúng ta, thậm chí có đôi khi còn gặp nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa, mấy món đồ này cũng không đắt, bình thường bọn họ cũng không dám mua đồ đắt tiền, sợ bị người khác chú ý, có lễ trong tay cũng có không ít tiền, nếu không thì cũng không thể mua như thế."

Đúng là như vậy, hơn nữa trang sức trong tiệm Bạch Vi lại đẹp mắt như vậy, có người phụ nữ nào nhìn thấy mà không muốn mua chứ?

Chỉ nói ngay những bà chủ của các cửa hàng xung quanh, nhìn thấy bên này mở cửa hàng trang sức, chỉ cần là sang đây xem, cho dù là sang để tìm hiểu tin tức hay làm gì thì lúc rời đi đều thật vui vẻ mà mang một hai món trang sức rời đi.

Buổi tối, trong tiệm không có việc gì, Bạch Vi liền để Thẩm Quyên về nhà trước.

7h30, mắt thấy trên đường không có người nào, Bạch Vi dọn dẹp cửa hàng rồi đóng cửa.

Lục Tư Đình đang ở trong nhà, vào lúc hai người ăn cơm tối, Bạch Vi liền nói chuyện phát sinh trong cửa hàng hôm nay với anh.

Nhóm quân tẩu rất nhiệt tình, hơn nữa hôm nay cũng nói chuyện phiếm, khoảng cách của bọn họ cũng đã được kéo gần lại.

Lục Tư Đình cũng không có biểu hiện bất ngờ.

Anh vừa cười vừa nói: "Hai ngày trước có một chị ở trong khu bộ đội, chị ấy đến khen em trước mặt em, nói em làm dây đeo thắt lưng rất đẹp, mấy nữ binh nhìn thấy thì đều rất thích, còn hỏi địa chỉ cửa hàng của em. Hiện tại dây đeo thắt lưng của em đang rất nổi tiếng."

"Chỉ có điều, quản giáo trong quân đội nghiêm ngặt, hơn nữa ngày nghỉ bình thường cũng ít, có lẽ là sau một thời gian nữa khi các nữ binh có ngày nghỉ thì bọn họ sẽ đến chỗ em mua đồ."

Bạch Vi nghe vậy thì cô rất vui, hận không thể chạy lập tức ra bên ngoài rồi cười to hai tiếng.

Đồ mình làm ra được người khác yêu thích, đây là cảm giác thành tựu, còn có cảm giác được cần đến khiến Bạch Vi vui vẻ đến mức uống thêm một bát canh.

Buổi tối, Bạch Vi ở trong phòng làm đồ trang sức, Lục Tư Đình liền ở trên giường đọc sách, chờ đến khi Bạch Vi bắt đầu ngáp thì anh mới lên tiếng: "Nên đi ngủ rồi, lúc nào cũng có thể làm mấy món đồ trang sức này."

Thật ra Bạch Vi đang chuẩn bị cho hai ngày nghỉ cuối tuần.

Mấy quân tẩu nói, cuối tuần này sẽ dẫn con mình tới chọn trang sức, cho nên tất cả trang sức hôm nay cô làm đều là đồ mà các cô bé có thể đeo, dễ thương lại linh hoạt.

Nhìn thành phẩm mình làm ra ở trên bàn, Bạch Vi quả thật có chút buồn ngủ, liền lên giường ngủ.

Trong nháy mắt, liền đến buổi sáng chủ nhật.

Bạch Vi dậy sớm, thế là mở cửa hàng sớm hơn bình thường.

Cuối tuần các học sinh đều không lên lớp, các công nhân được nghỉ thay phiên thì cũng bắt đầu đi dạo phố, cho nên cả ngày hôm nay đều rất ồn ào.

Bạch Vi quét dọn vệ sinh xong thì ngồi ở trong quầy tiếp tục làm vòng tay.

Thỉnh thoảng sẽ có khách hàng đi vào, Bạch Vi liền phải đứng lên, từ đầu đến cuối cô cũng chỉ duy trì đứng ở một vị trí không gần cũng không xa, cũng không lộ ra vẻ quá ân cần, ngay khi khách muốn hỏi gì đó thì cô sẽ đáp lại.

Cuối cùng, cô dứt khoát mở cửa lớn, dời một chiếc ghế nhỏ, ngồi ở cạnh cửa cầm quạt.

Lúc gần tới chín giờ, bên ngoài có một đám người đi tới.

Bạch Vi ở xa mà vẫn nhìn thấy, dẫn đầu chính là cô Chung, bên cạnh không chỉ có những quân tẩu lần trước mà sau lưng còn có ba quân tẩu có chút xa lạ, bên cạnh bọn họ đều có các con mình. Nhỏ nhất là sáu bảy tuổi, lớn thì mười tám, mười chín tuổi.

Bình luận

Truyện đang đọc