[THẬP NIÊN 80] XEM MẮT NHẦM, TÔI ĐÃ KẾT HÔN VỚI SĨ QUAN MẠNH NHẤT

Một lát sau, cuối cùng Lục Tư Đình cũng không nhịn được, thế là nhìn Bạch Vi một chút.

Trên gương mặt trắng hồng, chóp mũi có mấy giọt mồ hôi, không bao lâu đã được lau đi, môi của cô hồng hồng, có chút hơi sưng, không giống màu son mà cô tô.

Nếu hôn vào đôi môi này thì chắc chắn là sẽ rất thích?

Nét mặt của Lục Tư Đình không thay đổi mà suy nghĩ, đồng thời cũng đặt thịt cá vào trong bát của Bạch Vi

Bữa cơm này mất hơn một giờ, hai người đều ăn rất nhiều, Lục Tư Đình nhớ là ở gần có một công viên, thế là anh đề nghị đi tản bộ để tiêu thực.

Gió đêm rất nhẹ, không nóng như ban ngày, Bạch Vi cũng không muốn về nhà ngủ sớm như vậy, thế là hai người đi tản bộ.

Công viên rất lớn, rất trống trải, buổi tối cũng không có người nào ở trong công viên, nếu có thì cũng là người đang vội vàng rời đi, có lẽ là chuẩn bị về nhà.

Bạch Vi chợt nghe thấy tiếng gì đó, ở dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa, hình như là có người đang nói chuyện.

Lúc đến gần thì Bạch Vi mới phát hiện, đó là một đôi tình nhân nhỏ đang yêu đương cuồng nhiệt, đang ngọt ngào hôn nhau.

Căn bản là bọn họ không phát hiện ra có người ở xung quanh khi đang hôn nhau, phảng phất như đang ở một thế giới riêng.

Lục Tư Đình cũng nhìn thấy, anh liếc mắt nhìn Bạch Vi, sau đó mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ là bước đi có chút rối loạn.

Bỗng nhiên Bạch Vi nhớ lại tình cảnh lúc ăn cơm vừa rồi.

Vào lúc đó, cô đã cảm thấy nếu hôn môi mỏng của Lục Tư Đình thì sẽ rất thích, nhưng bởi vì đang dùng cơm cho nên không làm gì cả.

Chẳng lẽ, đây là ông trời cũng đang ám chỉ cô sao?

Bạch Vi không khỏi nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào môi Lục Tư Đình.

Hình dạng xinh đẹp, hồng nhuận mêm mại, có chút giống thạch.

Cô rất hiếu kì, nếu quả như thật sự hôn lên thì sẽ có cảm giác gì.

Bạch Vi đột nhiên cảm thấy có chút khát, cô mấp máy môi, có chút rục rịch. Kiến thức đến từ thực tiễn, nếu không tự mình thử xem thì làm sao biết có phải thật hay không?

Cảm thấy một bước là một bước, Bạch Vi đột nhiên giữ chặt Lục Tư Đình lại, sau đó đứng ở trước mặt anh. Lục Tư Đình thuận theo cô mà dừng lại, nhìn về phía ánh mắt thâm thúy của cô.

Bạch Vi lấy dũng khí, nghĩ muốn tiên hạ thủ vi cường, nhưng mà vừa mới nhón trên lên thì phía sau lại có người đi qua.

Có lẽ là bởi vì không thấy rõ, công thêm việc đi lại nhanh cho nên không cẩn thận đụng phải Bạch Vi một chút.

Chân của Bạch Vi không vững, trực tiếp nhào vào trong ngực Lục Tư Đình.

Hai người ôm nhau thật chặt, tiếng tim đập cũng từ từ hòa vào nhau.

Chuyện này không giống như trong tưởng tượng.

Bạch Vi có chút tiếc nuối suy nghĩ, vừa rồi có cơ hội tốt như vậy, thế mà cô lại không nắm được.

"Vị VI..."

Tiếng nói khàn khàn vang lên ở đỉnh đầu, Bạch Vi ngẩng đầu theo bản năng.

Hình như trong đôi mắt đen của anh có lực hấp dẫn nào đó, Bạch Vi chỉ liec mắt nhìn một chút mà đã bị cuốn theo, cũng không thể rời mắt đi.

Gương mặt tuấn tú kia không ngừng phóng đại Ở ngay trước mắt mình, Bạch Vi còn chưa phản ứng kịp thì đã có cái gì đó dán lên môi mình...?

Mềm mềm, giống thạch. Có chút lạnh buốt, có lẽ là do bị gió thổi vào. Não của Bạch Vi trực tiếp chết máy, không thể suy nghĩ được gì nữa.

Aaal

Thế mà Lục Tư Đình lại hôn cô!

Thế mà động tác còn nhanh hơn cả cô!

Đây là nụ hôn đầu của cô...

Bạch Vi chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác ngửa đầu, duy trì tư thế của nụ hôn.

Lục Tư Đình cũng nhất thời xúc động.

Thật ra anh vẫn luôn mẫn cảm với ánh mắt của người khác, từ lúc ăn cơm tối thì anh đã phát hiện ra Bạch Vi vẫn luôn nhìn mình.

Có đôi khi là nhìn khuôn mặt, có đôi khi là nhìn môi của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc