THÍCH EM, THÍCH MÊ MUỘI VÌ EM

Editor: Dánh
Trong khoảng thời gian ngắn, khiếp sợ cùng nhục nhã xông lên, Kiều Nguyệt tức đến mặt đỏ bừng, cắn chặt răng không nói.
Chuyện vừa rồi nhanh chóng tái hiện, thanh âm thanh lãnh của Thương Yến phảng phất còn vang vọng bên tai cô.
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Có kinh nghiệm không?"
"Lại đây."
...
Kiều Nguyệt cúi đầu, thân thể khẽ run. Thương Yến cứu cô, cô còn tưởng anh là người tốt. Nguyên lai anh giống những người đàn ông vừa rồi, cũng đem cô coi thành loại phụ nữ dễ dãi.
Thương Yến vẫn luôn nhìn Kiều Nguyệt. Anh cảm thấy hôm nay bản thân thực sự rất kỳ quái, hai người mới lần đầu tiên gặp mặt nhưng anh càng xem Kiều Nguyệt càng vừa lòng.
Mỗi một chỗ trên người cô đều tựa như vì anh chế tạo riêng. Anh lần nữa ôn nhu vuốt ve mặt cô, xúc cảm trơn mịn xác thật giống viên ngọc thượng đẳng mà anh có.
Ánh mắt Thương Yến hơi u ám, tay hơi dùng sức, trên khuôn mặt trắng nõn của cô lập tức có vết đỏ. Cô không giống viên ngọc đó.
Anh thích đồ vật hoàn mỹ, đối với viên ngọc kia, tiếc nuối duy nhất là trên mặt nó có vết xước nhỏ, sờ lên có chút không thoải mái. Mà mặt của Kiều Nguyệt, trơn mịn mềm mại, không có khuyết điểm nào.
Chịu đựng trên mặt đau đớn, Kiều Nguyệt nhỏ giọng nói: "Thương Yến, anh chừng nào đưa tôi về?"
Tay nắm nhẹ cằm cô nâng lên, Thương Yến ánh mắt nặng nề nhìn cô: "Em còn chưa đồng ý chuyện tôi vừa nói."
Trong mắt Kiều Nguyệt hiện lên sự khó chịu, mặt mày phẫn uất: "Tôi sẽ sắp xếp thời gian đi làm giải phẫu."
Cô tự cho là mình che giấu cảm xúc rất khá, chính là nhất cử nhất động của cô đều ở trong mắt Thương Yến.
Anh một tay nâng Kiều Nguyệt, đem thân hình nhỏ xinh của cô ôm vào trong ngực khiến thể xác và tinh thần anh đều thoải mái.
Thương Yến cúi đầu hôn trán Kiều Nguyệt, tâm tình rất tốt. Cô mới 18 tuổi, chỉ là một cô gái mới lớn. Nếu đã có ý định dưỡng cô, dỗ dành cô một tí cũng không vấn đề gì.
Anh khẽ cau mày, không biết nên dỗ dành cô như thế nào.  Chuyện dỗ dành phụ nữ, anh chưa bao giờ làm.
Kiều Nguyệt thấy nãy giờ anh không nói gì, cho rằng lời nói bản thân khiến anh không hài lòng, nén sự chán ghét lặp lại một lần: "Anh yên tâm, tôi nhất định sắp xếp đi làm giải phẫu."
"Em không vui." Thương Yến rốt cuộc nhìn ra mấu chốt, cô gái nhỏ có vẻ không thích giải phẫu chuyện này.
"Không có." Kiều Nguyệt lập tức lắc đầu phủ nhận.
Ngón trỏ Thương Yến đè trên môi cô, nghĩ nghĩ, nói: "Tôi kêu em đi làm giải phẫu, không phải là để ý em từng ngủ với đàn ông khác."
Nhưng vì sao muốn cô đi làm giải phẫu, anh cũng không rõ ràng lắm, chỉ là theo bản năng muốn cô đi làm.
Kiều Nguyệt nhẹ giọng "Ừ", thanh âm mềm mại mơ hồ không rõ: "Tôi biết."
Cô rốt cuộc minh bạch, cái gì nhà giàu số một Nghi Thành, cái gì doanh nhân thiên tài, người đàn ông này chính là một người có tâm lý biến thái.     
Thương Yến dời đi ngón trỏ, nhìn chằm chằm đôi môi kiều diễm ướt át của cô, cúi đầu ngậm lấy, lặp lại hôn môi.
Môi cô vừa non vừa mềm, làm anh say mê. Nụ hôn Thương Yến ban đầu còn ôn nhu, dần dần biến thành hung ác gặm cắn.
Kiều Nguyệt nơm nớp lo sợ nằm trong lòng anh, khí tràng người đàn ông này quá mức cường đại, cô căn bản không dám cự tuyệt, chỉ có thể nắm chặt quần áo trước ngực anh, bị động thừa nhận nụ hôn.
Thẳng đến động tác anh ngày càng thô lỗ, trên môi truyền đến đau đớn, Kiều Nguyệt mới đánh bạo đẩy anh ra, hai mắt ngậm nước mắt, nức nở nói: "Đau quá."
Nước mắt nhịn không được chảy xuống, môi cô khẳng định bị cắn rách rồi.
Suốt mười mấy năm đều bị người nhà sủng, cô chưa từng chịu uỷ khuất như hôm nay.
Kiều Nguyệt chỉ là cô gái 18 tuổi, không va chạm xã hội nhiều. Tối nay liên tiếp bị hai người đàn ông khi dễ, trước thiếu chút nữa thất thân, hiện tại lại bị người đàn ông chỉ mới gặp một lần tuỳ ý hôn môi.
Ủy khuất cùng sợ hãi trong lòng đạt đỉnh điểm, Kiều Nguyệt tính tình nổi lên, cũng mặc kệ người đàn ông trước mắt nhiều đáng sợ, trực tiếp túm quần áo trước ngực anh khóc lớn.
"Vì sao cứ khi dễ tôi."
"Khốn khiếp, khốn khiếp."
Phần vải trước ngực bị nước mắt làm ướt, dính vào da thịt. Giữa mày Thương Yến nhảy thình thịch, sắc mặt cương cứng. Anh cúi đầu, nhìn cô gái nằm trong lòng vừa khóc đến thương tâm vừa mắng anh. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh luống cuống tay chân.
Hình như vì kỹ thuật hôn của anh quá kém, chọc khóc cô gái nhỏ. Trên mặt loé qua chột dạ, Thương Yến vỗ nhẹ lưng cô.
Kiều Nguyệt khóc đến mức thở không nổi, giọng nói nghẹn ngào. Sau khi phát tiết, cô đem nước mắt nước mũi đều cọ vào áo anh. Tay Thương Yến dừng lại, nhìn dịch nhầy màu trắng trên áo, sắc mặt anh lạnh lùng. Vừa định đem Kiều Nguyệt đẩy ra, cúi đầu lại thấy cô vẫn còn nức nở khóc, trong cổ họng phát ra thanh âm nhỏ yếu mà đáng thương, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay khóc đến đỏ rực.
Ánh mắt di chuyển, nhìn đến đôi môi cô bị anh cắn rách. Nói thật, trong mắt anh lúc này, Kiều Nguyệt có chút xấu. Nhưng kì lạ là tức giận trong lòng biến mất, chỉ còn lại đau lòng.
Kiều Nguyệt vẫn còn đang khóc, cô muốn ngừng, nhưng là nước mắt lại không nghe lời, căn bản không ngừng được.
Thương Yến đem cô bế lên, nhẹ giọng dỗ dành, "Ngoan, đừng khóc."
Lần đầu tiên nói chuyện ôn nhu như vậy, Thương Yến thực không quen, sự cứng đờ hiện rõ trong lời nói.
Kiều Nguyệt nâng lên hai mắt mông lung đẫm lệ, ngốc ngốc nhìn Thương Yến, dùng sức hít hít cái mũi. Có phải cô khóc đến có ảo giác, hình như tên bệnh thần kinh này vừa dỗ cô.
"Đừng khóc." Thương Yến mở miệng lần nữa, lần này ngữ khí thông thuận hơn, anh giơ tay xoa đầu cô. Nguyên bản tính nói vài lời dỗ dành cô, kết quả lời nói phát ra lại là, "Khóc đến quá xấu"
Thương Yến: "..."
Anh vì sao lại nói lời trong lòng ra?
Kiều Nguyệt: "..."
Chắc chắc vừa rồi là ảo giác của cô, người đàn ông này sao có thể dỗ cô.
Kiều Nguyệt đưa tay lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Anh rốt cuộc khi nào mới đưa tôi về?"
Thương Yến ngăn lại tay cô đang dụi mắt, "Đừng nhúc nhích."
Mắt cô đều khóc sưng lên, nếu lại dùng lực xoa, ngày mai có thể không mở mắt được.
Thương Yến lấy khăn giấy, động tác vụng về lau khô nước mắt cho cô, lại mát xa một hồi, mới vừa lòng thu hồi tay.
Làm xong mọi chuyện, anh nhìn mặt cô gái nhỏ, đột nhiên sửng sốt. Vì sao anh có thể chăm sóc Kiều Nguyệt một cách tự nhiên như vậy?
Anh có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng vì cô khóc đến đáng thương mà không quở trách cô làm bẩn quần áo mình.
Thương Yến trong lòng có chút bất an, ẩn ẩn cảm thấy có thứ gì bất thường. Anh không thích đồ vật không nằm trong sự khống chế của anh.
Sắc mặt trở nên lãnh đạm, Thương Yến đột nhiên dùng sức đẩy ra Kiều Nguyệt đang nằm trong lòng anh, thanh âm lạnh nhạt: "Tôi sẽ kêu người đưa em về."
Đột nhiên không kịp phòng bị bị đẩy ra, đầu Kiều Nguyệt đụng vào ngăn tủ ở mép giường, phát ra một tiếng không lớn không nhỏ "Đông". Cái trán lập tức sưng lên, đau đến nước mắt vừa ngừng lại chảy ra.
Kiều Nguyệt giơ tay che trán, giận mà không dám nói gì.
Thương Yến liếc cái trán sưng đỏ của cô, duỗi tay đem cô ôm vào ngực, kéo tay cô đang che trán xuống.
Da cô trắng nõn, vết sưng đỏ trên trán đặc biệt chói mắt. Thương Yến nhẹ tay chạm vào, Kiều Nguyệt lập tức đau đến co rúm người.
Kiều Nguyệt chịu đựng tức giận, khóc lóc cầu anh: "Thương Yến, anh để tôi về đi."
Cô sau này sẽ không bao giờ đi làm thêm nữa!
"Có đau hay không?" Giọng Thương Yến hơi khàn, nhìn vết sưng trên trán cô, lòng không thoải mái.
Không đợi cô trả lời, Thương Yến xuống giường lấy thuốc bôi cho cô.
Kiều Nguyệt không dám lại trêu chọc Thương Yến. Ngắn ngủn thời gian ở chung, cô cảm thấy người đàn ông này hỉ nộ vô thường, tính cách cổ quái, đầu óc có bệnh.
Nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi yên, tùy ý anh băng bó vết thương, cảm giác bất an trong lòng Thương Yến biến mất. Nếu định dưỡng Kiều Nguyệt, anh nên có trách nhiệm chăm sóc tốt cho cô.
Thương Yến nhớ tới cháu gái anh. Cháu gái anh cùng tuổi Kiều Nguyệt, ở nhà bị nuông chiều lớn lên, anh trai cùng chị dâu cơ hồ đem cô sủng ở trong lòng bàn tay.
Cô gái của anh lại mềm lại đẹp, nên giống cháu gái được người sủng trong lòng bàn tay. Cho nên việc anh muốn chăm sóc cô là chuyện bình thường.
"Tôi đưa em về." Nghĩ thông suốt mọi chuyện, tâm tình anh rất tốt.
Kiều Nguyệt định cự tuyệt, nghĩ nghĩ vẫn là không nói gì, sợ chọc giận tên bệnh thần kinh này.
Khi hai người ngồi vào trong xe, Kiều Nguyệt co rúc một bên, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ phát ngốc. Thương Yến đợi một lúc vẫn không thấy cô chủ động ôm anh, duỗi tay trực tiếp đem cô ôm vào lòng.
Kiều Nguyệt bị anh ôm cả người không tự nhiên, cúi đầu không nói chuyện, chỉ hy vọng mau mau đến trường.
Thương Yến không thích bộ dáng trầm mặc của cô, nâng mặt cô lên, "Sao không nói chuyện?"
Đến thời điểm này rồi, Kiều Nguyệt sợ chọc anh không vui. Cô nghẹn đến mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh đưa tôi về trường."
Anh lãnh đạm gật đầu, "Ừ"
Thanh âm cô gái nhỏ mềm mềm mại mại, thật dễ nghe.
Kiều Nguyệt thấy anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt "Em mau nói chuyện đi", lòng cô run rẩy, vắt hết óc nghĩ nghĩ, nói: "Đêm nay cảm ơn anh đã giúp tôi."
Thương Yến sắc mặt lạnh lùng, nếu vừa rồi anh không xuất hiện, cô gái nhỏ liền bị bọn Triệu Đình mang đi. Không biết cô gái nhỏ sẽ bị tra tấn đến mức nào.
Anh cẩn thận đánh giá cô gái trong ngực. Lúc này cô đang mặc đồ của mình, áo ngắn tay, váy lại quá ngắn. Đôi chân thẳng tắp thon dài, làm người khác khó dời ánh mắt.
"Về sau giữ khoảng cách với người khác giới." Ngữ khí Thương Yến lãnh đạm, "Em là người tôi dưỡng, chỉ có thể thân cận với tôi."
Kiều Nguyệt khẽ cắn môi, nghĩ dù sao cũng sắp đến trường học, cô gật đầu qua loa.
"Còn có quần áo như thế này," Thương Yến liếc liếc đôi chân dài của cô, cắn tai cô: "Về sau đừng mặc loại quần áo này. Những nơi đó trên người em, chỉ có tôi được ngắm."
Kiều Nguyệt không nhịn được nữa, nhỏ giọng phản bác: "Trời nóng, mặc như vậy thoải mái."
Cô vừa dứt lời, xe dừng lại.
"Tới rồi đúng không?" Kiều Nguyệt vui vẻ, không rảnh lo nghĩ chuyện khác, chỉ muốn lập tức xuống xe.
Chính là cô không động đậy được, cả người cô đang bị ôm chặt lấy.
"Tôi tới rồi." Kiều Nguyệt nhỏ giọng nói.
Thương Yến đặt tay trên môi cô, không nói một lời.

Bình luận

Truyện đang đọc