THÍCH EM, THÍCH MÊ MUỘI VÌ EM

Editor: Dánh

Anh xoa đầu cô gái nhỏ, thần sắc cực kì nghiêm túc, "Nguyệt Nguyệt, bây giờ em có thai, không thể lại mặc những quần áo trước kia. Anh mua cho em rất nhiều đồ bà bầu, em nhìn xem có thích không. Không thích thì mai anh đưa em đi trung tâm mua sắm, tự em chọn."

Thương Yến đối với ánh mắt bản thân rất tin tưởng, anh chọn đều là kiểu dáng màu hồng nhạt và xanh nhạt mà cô gái nhỏ thích nhất, cô nhất định sẽ thích.

"Đồ bà bầu?" Kiều Nguyệt không tin được trừng mắt nhìn anh, "Em mới mang thai thôi mà, mặc cái gì đồ bà bầu?"

Cô nhịn không được đánh anh, "Anh có ngốc không, ai lại vừa mang thai thì mặc loại đồ này?"

Cô vừa nhìn lướt đống quần áo trong tủ, vừa to vừa rộng, chắc chắn không đẹp.

"Anh trả váy cho em." Kiều Nguyệt rầu rĩ nói, "Chờ bụng to thì em sẽ mặc quần áo anh mua."

Thần sắc Thương Yến không đổi, thấp giọng dỗ cô, "Nguyệt Nguyệt em nghe lời. Em còn nhỏ, không hiểu loại chuyện này, anh sẽ không hại em. Anh đã tìm bác sĩ tư vấn, bắt đầu từ ngày mai, quần áo và đồ ăn em đều phải nghe anh."

Nhìn anh sắc mặt nghiêm túc, Kiều Nguyệt cắn môi, biết là anh muốn tốt cho mình.

Cô hừ hừ, không tình nguyện nói, "Nhưng những quần áo đó rất xấu. Bụng em bây giờ còn chưa lớn, mặc vào chắc chắn rất xấu."

Kiều Nguyệt mắt trông mong nhìn Thương Yến, ôm tay anh làm nũng, "Anh nghĩ lại xem, anh và em đi ra ngoài dạo phố, em mặc cái váy rộng thùng thình như vậy, chẳng đẹp chút nào. Nếu em sửa soạn xinh đẹp, người khác sẽ hâm mộ anh có cô bạn gái xinh đẹp như tiên nữ nha."

Hừ, cô không muốn mặc những bộ quần áo đó. Cho dù mang thai, người tròn lên, cô cũng muốn làm thai phụ đẹp nhất.

Thương Yến lắc đầu, thành thật phản bác cô: "Nguyệt Nguyệt, em là tiểu tiên nữ vì em lớn lên đẹp, không liên quan em mặc gì."

Kiều Nguyệt sửng sốt, mặt nháy mắt đỏ lên. Cô sờ sờ mặt mình, hừ nói: "Anh nói cũng đúng, em lớn lên đẹp, nên mặc gì cũng đẹp."

Thấy cô gái nhỏ không cố chấp chuyện váy vóc nữa, Thương Yến nhẹ nhàng thở phào. Anh đi đến tủ quần áo, chọn vài bộ quần áo đặt lên tay Kiều Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, những mẫu này đều là kiểu dáng em thích."

Kiều Nguyệt cầm quần áo lên nhìn, tuy rằng rất rộng, nhưng là màu pastel đúng là rất đẹp.

Cô lật ra mặt trước, khi nhìn thấy ảnh chụp, mặt nóng lên trừng anh, "Sao anh lại in hình chụp lên mặt trước chứ?"

Mặt trước áo là ảnh Thương Yến đang cúi đầu làm việc, cô nhìn cứ thấy ngại ngại.

Thương Yến bình tĩnh lấy ra một cái áo thun khác, tai ửng đỏ, nhìn cô gái nhỏ nói, "Nguyệt Nguyệt, trên áo anh cũng có hình em."

Anh sờ mặt cô gái nhỏ, ngữ khí không nén được hưng phấn, "Đây là đồ tình nhân, anh thấy những cặp đôi khác cũng mặc quần áo giống nhau."

"Đồ tình nhân à." Kiều Nguyệt liếc cái áo trên tay Thương Yến.

Là áo thun bình thường.

Kiều Nguyệt nhớ lại style thường ngày của Thương Yến, cứ cảm thấy áo in hình cô và khí chất lãnh đạm của anh cực kì không hợp.

Cô hừ hừ, nhỏ giọng nói: "Anh vẫn là đừng mặc, không hợp."

Thương Yến đặt áo lại chỗ cũ, xoay người ôm cô, "Rất hợp. Sau này chúng ta mỗi ngày đều mặc, anh mua rất nhiều kiểu khác nhau."

Kiều Nguyệt thấy sắc mặt anh sung sướng, cắn môi, cuối cùng vẫn không phản đối.

Cô gật đầu nói: "Vậy được rồi, anh thích mặc thì chúng ta mặc."

///

Kiều Nguyệt dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Thương Yến, bụng từng ngày lớn lên, hành động của cô ngày càng không tiện, thân thể càng thêm đầy đặn.

Mới kiểm tra ở bệnh viện về, Kiều Nguyệt ôm bụng chậm rãi ngồi xuống sô pha, giơ tay sờ khuôn mặt gần như tròn một vòng của mình.

Thương Yến nhìn bụng tròn vo của cô gái nhỏ, thần sắc càng thêm khẩn trương.

Cẩn thận ngồi xổm trước mặt cô, Thương Yến giúp cô điều chỉnh lại vị trí hai chân, nhẹ nhàng mát xa cho cô.

"Thương Yến, có phải bây giờ em rất xấu không?" Kiều Nguyệt phồng mặt lên, xoa xoa thịt béo trên mặt mình, "Em béo lên rất nhiều đúng không?"

Cô nhìn Thương Yến, bắt lấy vai anh, vẻ mặt ủy khuất.

Sau lưng Thương Yến ẩn ẩn tê dại. Sau khi bụng cô gái nhỏ càng lớn, cô luôn thích hỏi anh câu này.

Chờ cô gái nhỏ sinh con xong, sau này anh không cho cô sinh nữa. Anh không nỡ nhìn bộ dáng mỗi ngày ủy khuất vì dáng người của mình của cô.

"Nguyệt Nguyệt, em không xấu." Thương Yến ngẩng đầu hôn mặt cô, "Còn đẹp hơn trước kia."

Thật ra cô gái nhỏ giữ dáng rất tốt, trong những người mang thai thì cô không tính là béo. Chỉ là cô gái nhỏ có yêu cầu cao với bản thân, mỗi ngày đều nhăn mặt hỏi anh cùng câu hỏi.

Khiến anh càng không chịu nổi là, cô gái nhỏ không cho anh "nhìn". Cô nói bản thân bây giờ béo lên, thịt vừa nhiều vừa mềm, không đẹp.

Động tác trên tay không dừng, anh ngước mắt, mặt đầy nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt Kiều Nguyệt.

Lời anh vừa nói cũng không phải để dỗ cô. Ở trong lòng anh, cô gái nhỏ hiện tại đúng là càng thêm đẹp.

Mặt và người cô tròn lên không ít, làn da trắng hồng, ôm vào người càng mềm hơn trước.

Tầm mắt Thương Yến hơi đi xuống, ánh mắt hơi tối. Do mang thai, nơi đó của cô gái nhỏ cũng lớn một vòng, nhìn qua cực kì đẹp, cứ khiến anh không nhịn được muốn hôn lên.

Kiều Nguyệt không biết trong vài giây ngắn ngủi, tâm tư người đàn ông trước mặt đã bay đến nơi đen tối.

Cô nghe xong lời Thương Yến, khuôn mặt vốn diễm lệ càng thêm hồng. Cho dù mỗi lần anh trả lời đều giống nhau, nhưng chính miệng nghe anh không chê cô của bây giờ, trong lòng Kiều Nguyệt vẫn nhịn không được vui vẻ.

"Em thật sự không xấu sao?" Kiều Nguyệt lại lần nữa nhỏ giọng hỏi.

Thương Yến buông hai chân cô, ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận đỡ cô, nói: "Ừ, Nguyệt Nguyệt, em một chút cũng không xấu, anh thích bộ dáng bây giờ của em, tròn tròn mềm như bông, ôm rất thoải mái."

Kiều Nguyệt nhẹ trừng anh một cái, hừ nói: "Anh có ý gì đó, có phải muốn nói em thịt nhiều?"

Trong lòng Thương Yến căng thẳng, lập tức lắc đầu, "Không có, Nguyệt Nguyệt, dáng người bây giờ của em rất vừa vặn, anh rất thích."

Lúc bụng cô gái nhỏ còn chưa lớn như bây giờ, có một lần cô hỏi anh, thịt trên người mình có nhiều không. Lúc ấy anh thành thật nói thật, bị cô gái nhỏ mặt đầy tức giận đuổi đến ngủ thư phòng ba ngày liền.

Lúc sau anh không dám lại ở trước mặt cô gái nhỏ nói chuyện thịt nhiều nữa.

"Hừ." Kiều Nguyệt hừ mạnh một tiếng, "Em đói, anh nấu chút gì đó cho em ăn đi."

Thương Yến dặn cô vài câu mới vào phòng bếp nấu cơm trưa cho cô gái nhỏ.

Cơm nước xong, Thương Yến giống mọi ngày, đỡ cô gái nhỏ đi dạo trong vườn hoa trong nhà.

Trên trán cô gái nhỏ tiết ra lớp mồ hôi mỏng, anh cúi đầu nhẹ nhàng lau cho cô.

Bước chân Kiều Nguyệt dừng lại, nâng mặt lên, tiện cho Thương Yến giúp cô lau mồ hôi.

Hai người quá tập trung, đến khi nghe thấy tiếng nói chuyện mới dần quay mặt qua.

Hai người Thương Trị và Dung Lê đều cả kinh há miệng, thật lâu sau mới phản ứng lại.

"Em, hai đứa ..." Thanh âm Thương Trị run rẩy, tầm mắt qua lai giữa Thương Yến và Kiều Nguyệt, cuối cùng dừng trên vùng bụng nhô lên của Kiều Nguyệt.

Hắn hít một hơi thật sâu, lại thật chậm thở ra, lặp lại liên tục nhiều lần, ngực vẫn cảm thấy bị đè nén.

Mười phút sau.

Bốn người đã quay về biệt thự, Thương Yến cúi đầu, vẫn luôn chăm sóc Kiều Nguyệt, biểu tình bình tĩnh tự nhiên.

Thương Trị trầm khuôn mặt, nói: "A Yến, em quá......"

Dung Lê ngồi bên cạnh đá hắn một cái, ôn nhu hỏi: "A Yến, đây là chuyện gì?"

Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng đẩy tay Thương Yến ra, nhỏ giọng nói: "Chị dâu đang hỏi anh đó."

Thời gian riêng ở bên cô gái nhỏ bị làm phiền, trong lòng Thương Yến không thoải mái.

Thần sắc anh lãnh đạm gật đầu, "Nguyệt Nguyệt mang thai con của em."

Thương Trị nhịn không được, "A Yến, em đã đồng ý với anh cái gì, em quên rồi?"

"Em không quên." Ngữ khí Thương Yến bình tĩnh.

"Không quên em còn dám làm Nguyệt Nguyệt mang thai? Nó mới mấy tuổi chứ?" Thương Trị lạnh mặt, nhịn không được lại bắt đầu răn dạy anh.

Thương Yến không có mở miệng phản bác, bình tĩnh nghe anh trai mình tức giận mắng mình.

Chờ Thương Trị nói xong, anh mới nói: "Chuyện này đúng là em sai."

Thương Yến quay mặt qua, sờ khuôn mặt ngây ngốc của cô gái nhỏ, trong lòng mềm mại.

Ánh mắt lại lần nữa dừng trên người Thương Trị, Thương Yến thong thả ung dung nói: "Là em ép Nguyệt Nguyệt. Chờ sinh con xong, chúng em liền kết hôn."

Thương Trị nghe được từ "ép", sắc mặt lạnh hơn, "Thương Yến, bây giờ em ..."

"Không liên quan đến Thương Yến." Kiều Nguyệt vội ngắt lời Thương Trị, đỏ mặt ấp úng nói: "Anh ấy không có ép con, là con cam tâm tình nguyện sinh con cho anh ấy. Con, con rất thích anh ấy. Chú Thương, chú đừng trách anh ấy."

Nghe Thương Trị mắng Thương Yến, người đàn ông này cũng thật ngốc, không có phản bác, trong lòng Kiều Nguyệt rất không thoải mái, không muốn anh bị mắng.

Cô gái nhỏ đang bảo vệ anh?

Đầu quả tim Thương Yến mềm nhũn, nhìn chằm chằm sườn mặt cô gái nhỏ, đột nhiên cúi đầu hôn mặt cô, thanh âm hơi khàn tỏ tình, "Nguyệt Nguyệt, anh cũng rất thích em, đời này chỉ sinh con với em."

"Anh làm gì vậy, anh trai và chị dâu anh còn đang ở đây mà." Kiều Nguyệt che lại nơi bị hôn, đỏ mặt nhéo tay anh.

Người đàn ông này khi nào mới bình thường đây, thế mà làm trò trước mặt anh trai và chị dâu hôn cô!

Thương Trị nghe lời nói không biết xấu hổ từ người em trai cả bó tuổi của mình, cả gương mặt già đều đỏ lên.

Anh và vợ nhìn nhau, mới nhìn về hai người, cố gắng khiến thần sắc bản thân bình thường, hòa ái nói: "Nguyệt Nguyệt, nếu con cũng có rồi thì hai đứa đính hôn trước đi."

Đính hôn?

Kiều Nguyệt cắn môi, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, "Vậy thì đính hôn trước đi."

Thương Trị thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía Thương Yến, "Hai ngày này mời người nhà Kiều Nguyệt đến đây, chúng ta bàn chuyện đính hôn của hai đứa."

Sau khi Thương Trị và Dung Lê rời đi, Thương Yến đỡ cô gái nhỏ về phòng ngủ.

Sau khi hai người rửa mặt xong, Kiều Nguyệt nằm dựa lên ghế bập bênh, Thương Yến ngồi một bên giúp cô lau tóc.

Kiều Nguyệt nhìn chằm chằm Thương Yến, càng nhìn càng cảm thấy anh đẹp trai.

Ánh mắt cô gái nhỏ quá mức nóng rực, Thương Yến căn bản không đỡ được.

"Nguyệt Nguyệt," Anh cúi đầu hôn một ngụm lên môi cô gái nhỏ, bất đắc dĩ nói: "em đừng nhìn anh như vậy, anh nhịn không được."

Sau khi bụng cô gái nhỏ to lên, sợ làm cô bị thương, anh đã thật lâu không chạm vào cô.

Kiều Nguyệt cũng biết người đàn ông này đã nhịn mấy tháng. Anh rõ ràng thích làm chuyện đó như vậy, vì cô lại có thể nhịn đến vậy.

Trong lòng cô mềm nhũn, tai cũng đỏ ửng, chọc chọc tay anh, lẩm bẩm nói: "Đó là do anh ngốc, em có thể dùng cách khác giúp anh mà, ai bảo anh vẫn luôn nhịn không nói."

Cả người Thương Yến cứng đờ, không dám tin nhìn cô gái nhỏ.

Cô chịu dùng cách khác giúp anh.

Bình luận

Truyện đang đọc