THÍCH EM, THÍCH MÊ MUỘI VÌ EM

Editor: Dánh

Trong lòng Thương Yến càng thêm nghi hoặc, anh nhìn khuôn mặt đỏ lên trong nháy mắt của cô gái nhỏ, nhẹ giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt em đừng xấu hổ, anh đã hỏi bác sĩ, hắn nói phụ nữ trong thời gian mang thai nhu cầu sẽ tăng lên, em ..."

"Thương Yến!" Kiều Nguyệt hung hăng trừng anh, "Anh đồng ý em không hỏi bác sĩ loại chuyện, sao anh lại như vậy chứ?"

Thương Yến trầm mặc. Khi đó anh chỉ là vì dỗ cô gái nhỏ mới hùa theo cô gật đầu đồng ý.

"Anh nói chuyện đi chứ."

Thương Yến nhận sai với cô, "Là anh không tốt, sau này anh sẽ không lại hỏi bác sĩ loại chuyện này."

Kiều Nguyệt hừ hừ, không làm khó anh nữa.

Thấy cô gái nhỏ không nhắc nữa, thần sắc cũng không có không vui, Thương Yến không nhịn được xoa xoa tóc cô, lại hỏi: "Nguyệt Nguyệt, em còn chưa trả lời anh, có phải em lại muốn không?"

Kiều Nguyệt trừng anh, "Em không có."

"Vậy vì sao em lại hỏi anh loại chuyện đó?" Thương Yến hôn mặt cô.

Kiều Nguyệt hơi dùng sức nhéo tay anh, giận nói: "Rõ ràng là em hỏi anh có nghĩ chuyện đó không?"

Người đàn ông này sao luôn ngáo như vậy, luôn hiểu sai ý cô.

Thương Yến ngẩn người, trong lòng có một suy đoán, anh nói: "Anh muốn."

"Ừ." Kiều Nguyệt cúi đầu, ấp úng nói: "Thế, vậy muốn đi."

Cô cúi đầu, mặt đỏ hồng chờ động tác của Thương Yến, nhưng anh lại chậm chạp không động.

Kiều Nguyệt kì quái ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc đối diện ánh mắt ngây ra của anh.

"Anh nhìn cái gì chứ." Kiều Nguyệt nhỏ giọng nói, "Anh không phải muốn sao? Còn không nhanh cởi quần áo?"

Cả người Thương Yến dần hưng phấn, anh vuốt bụng cô gái nhỏ, thanh âm thấp thấp nói: "Nguyệt Nguyệt, đúng là anh rất muốn, nhưng em không tiện."

"Không có gì không tiện." Kiều Nguyệt dỗi liếc anh một cái, "Anh cũng không có đi vào, có gì không tiện chứ."

Thương Yến lắc đầu, sắc mặt phá lệ nghiêm túc: "Không đi vào cũng không được, hôm qua em giúp anh rồi, loại chuyện này anh nhịn được."

"Anh thật sự nhịn được?" Kiều Nguyệt mềm mại dựa vào ngực anh, nắm tay anh, ngữ khí hơi lên cao.

Thương Yến bị thanh âm mềm mại của cô khiến cho cả người rung động, nhìn khuôn mặt mượt mà ửng đỏ của cô, hôn lên, khàn giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, anh có thể nhịn được, nhưng em đừng nhìn anh như vậy, cũng đừng làm nũng với anh."

Cô gái nhỏ mà làm nũng, anh liền cảm thấy thân thể cực kì khó chịu, muốn hôn cô ôm cô sờ cô.

Kiều Nguyệt nghe ra cảm xúc nhẫn nhịn trong giọng anh, ngực hơi nóng. Dáng vẻ bây giờ của cô chẳng đẹp chút nào, nhưng Thương Yến vẫn vì cô làm nũng mà chịu không nổi.

"Không cần anh nhịn mà." Kiều Nguyệt hôn lên khóe môi anh, tay đi xuống, "Em có thể giúp anh."

Thương Yến nắm lấy tay Kiều Nguyệt, ánh mắt nóng rực. Hô hấp anh nặng nề, ngậm môi cô ôn nhu hôn.

Thật lâu sau, anh chống lên trán cô, "Nguyệt Nguyệt, như vậy đối với em không tốt. Chờ sinh con rồi, em lại bồi thường cho anh."

Thanh âm Kiều Nguyệt mềm mại, "Nhưng anh sẽ rất vất vả."

"Không vất vả." Thương Yến cẩn thận ôm cô, "Chỉ cần có thể ở bên em, anh một chút cũng không vất vả."

Mặt Kiều Nguyệt nóng lên, cắn cắn môi, "Vậy thì chờ sinh con xong em lại bồi thường cho anh, cái gì cũng nghe theo anh."

Thái độ cô gái nhỏ hình như rất tốt.

Trong lòng Thương Yến nhảy dựng, thử bám vào tai cô thăm dò, "Anh muốn nhất là hôn nơi này của em."

Lỗ tai hơi ngứa, Kiều Nguyệt theo phản xạ giơ tay xoa xoa, ngước mắt trừng anh.

Thấy ánh mắt khát vọng của anh, tâm Kiều Nguyệt lập tức mềm nhũn. Cô nhỏ giọng nói: "Em đã đồng ý cho anh hôn rồi mà."

Ngữ khí Thương Yến trầm thấp, "Em chỉ đồng ý cho anh hôn một lần."

"Ay dà thôi," Kiều Nguyệt đẩy anh, "anh muốn thế nào thì thế nào đi."

Cô gái nhỏ đã thỏa hiệp.

Thương Yến cắn tai cô, "Nguyệt Nguyệt, anh muốn thường xuyên hôn nơi này của em."

Kiều Nguyệt nhìn anh, cả người mềm nhũn.

///

Ngày hôm sau gia đình hai bên gặp mặt, ban đầu Kiều Nguyệt còn có chút lo lắng, sợ ba cô cho sắc mặt Thương Yến xem, nhưng không nghĩ đến, ở trên bàn cơm, bốn người lớn nói chuyện rất tốt, không khí cực kì hài hòa.

Kiều Nguyệt nhẹ nhàng đẩy miếng thịt Thương Yến đưa đến bên miệng ra, nhỏ giọng nói: "Em còn lo ba em sẽ làm khó anh trai anh."

Thương Yến lấy khăn giấy lau khóe miệng cô gái nhỏ, liếc mắt nhìn Thương Trị mấy người họ, cúi đầu tiếp tục đút đồ ăn cho cô gái nhỏ, nhẹ giọng nói: "Anh trai anh là người đàm phán giỏi, rất biết "lừa" người."

Cho dù anh trai anh bây giờ lớn tuổi rồi, nhưng năng lực năm đó vẫn còn đến giờ.

Kiều Nguyệt đánh vài cái lên tay anh, "Có ai lại nói anh trai mình như vậy."

"Anh chính là nói thật." Thần sắc Thương Yến bình đạm, sờ sờ bụng cô, ngữ khí lo lắng nói: "Nguyệt Nguyệt, đừng nói họ nữa, sao hôm nay em lại ăn ít như vậy, có phải đồ ăn không hợp hay không? Hay là em bé lại quậy?"

Nhớ tới mấy ngày trước cô gái nhỏ bị quậy đến ăn không ngon, cả người mệt mỏi rũ rượi, Thương Yến trầm khuôn mặt nói: "Chờ nó ra, anh nhất định sẽ giáo huấn nó."

Kiều Nguyệt thấy sắc mặt anh không tốt, hung dữ nói: "Em bé rất ngoan, anh không được nói lung tung. Giáo huấn cái gì chứ, sau này nếu anh dám dữ với con, em sẽ cắn chết anh."

Em bé còn chưa sinh ra, cô gái nhỏ đã thiên vị nó rồi. Thương Yến nhìn chằm chằm bụng cô, trong lòng càng thêm khó chịu.

Anh gật đầu, thần sắc có lệ, "Nguyệt Nguyệt anh nghe em, sau này sẽ không dữ với con."

Gắp rau cho cô, Thương Yến nhỏ giọng nói: "Trước ăn cơm."

Kiều Nguyệt đúng là đói bụng, hé miệng cắn đồ ăn được đưa tới bên miệng.

Không biết khi nào, bốn người Thương Trị đã dừng nói chuyện, quay mặt cùng nhau nhìn hai người Kiều Nguyệt.

Kiều Thụy thấy Thương Yến vẫn luôn vội vàng chăm sóc con gái ngốc của ông, động tác thuần thục, mặt mày không có xuất hiện thần sắc không kiên nhẫn, khi Nguyệt Nguyệt nói chuyện cũng rất tinh tế khom lung.

Trong lòng ông yên tâm.

Thương Trị ho một tiếng, sắc mặt ôn hòa nói: "Tuy rằng Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, nhưng bây giờ bụng cũng lớn rồi, không bằng sớm một chút để hai người đính hôn, sắp xếp tốt chuyện này."

"Như vậy cũng tốt." Sắc mặt Kiều Thụy hài lòng, "Đính hôn trước, những chuyện khác chờ sinh con xong lại nói."

Kiều Nguyệt nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nghe nhóm người Thương Trị rất nhanh xác định ngày đính hôn, bây giờ bắt đầu nói chuyện về em bé.

Đến ngày đính hôn, chỉ có bạn bè thân thiết của hai nhà đến dự.

Trong phòng nghỉ, Kiều Nguyệt nhìn anh trai cô sắc mặt âm trầm trừng Thương Yến, vội vàng chắn trước mặt Thương Yến, "Anh, anh không được bắt nạt anh ấy."

Kiều Mặc xoa loạn tóc cô, giọng căm hận nói: "Nhanh như vậy bảo vệ người đàn ông của em?"

Thương Yến kéo cô gái nhỏ ra sau mình, không chút xấu hổ kêu: "Anh."

Anh liếc mắt nhìn Hàn Thiến một cái, như suy tư gì đó.

Thương Oánh Oánh kéo Hàn Thiến đến trước mặt Kiều Nguyệt, cười hì hì nói: "Mợ nhỏ."

Mặt Kiều Nguyệt đỏ lên, "Oánh Oánh, cậu vẫn là kêu tên tớ đi."

Ba người lại giống như trước, tụ bên nhau nói thầm.

"Sau này hãy đối xử tốt với Nguyệt Nguyệt." Kiều Mặc hạ giọng, "Nếu anh dám làm bậy sau lưng nó, tôi sẽ không tha cho anh."

Thương Yến trịnh trọng đảm bảo, "Tôi chỉ dưỡng mỗi Nguyệt Nguyệt."

Kiều Mặc liếc anh một cái, vỗ bả vai anh, "Nhớ kĩ lời anh nói."

Hắn tìm người âm thầm điều tra Thương Yến, phát hiện bên người người đàn ông này rất sạch sẽ, sinh hoạt cá nhân tự hạn chế, biết là Kiều Nguyệt đánh bậy đánh bạ tìm được người đàn ông không tồi.

Ít nhất trước mắt xem ra rất đáng tin cậy.

///

Sau tiệc đính hôn, bụng Kiều Nguyệt lại lớn hơn tước một vòng, hành động của cô ngày càng bất tiện. Thương Yến và nhân viên y tế trong nhà thương lượng, sau đó quyết định để cô gái nhỏ nhập viện sớm chờ sinh.

Chiều hôm nay, cô gái nhỏ ăn cơm xong, cùng Thương Yến đi dạo một vòng bệnh viện mới quay lại phòng bệnh. Cô ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm bụng mình, sờ sờ, ủy khuất nói: "Thương Yến, chỗ này thật là tròn."

Bụng cô quá tròn, mấy ngày nay mỗi lần cô nhìn đều run rẩy, cứ cảm thấy em bé sẽ ngay lập tức nhảy ra.

Thương Yến đang cúi đầu mát xa chân cho cô, nghe thấy thanh âm yếu ớt của cô, trong lòng căng thẳng, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, "Nguyệt Nguyệt, em nhịn một chút, em bé sắp ra rồi."

Cảm xúc cô gái nhỏ cứ không thể hiểu được xuống thấp, đôi lúc còn sẽ táo bạo tức giận lung tung. Mỗi ngày anh đều thật cẩn thận dỗ cô gái nhỏ, sợ cô bị trầm cảm trước khi sinh.

"Nhưng em bé ra rồi thì chỗ này cũng vẫn tròn." Hốc mắt Kiều Nguyệt hồng hồng nhìn anh, ánh mắt đáng thương hề hề, "Sau này thịt chỗ này vừa mềm vừa nhão, những cái váy đẹp cũng không mặc được nữa, em chỉ có thể mặc những cái váy rộng thùng thình. Rất xấu, làm sao bây giờ?"

Thanh âm cô gái nhỏ vừa yếu ớt vừa đáng thương, còn mang theo âm khóc nức nở, sắc mặt nhìn qua cũng thảm thương.

Giữa mày Thương Yến giật giật, ôm cô gái nhỏ dỗ dành, "Không xấu, Nguyệt Nguyệt, một chút đều không xấu."

Anh cúi đầu hôn mặt và môi cô gái nhỏ, nhẹ nhàng vuốt bụng cô, "Chờ sinh con rồi, anh bồi em bỏ hết đống thịt này. Lúc đó anh sẽ mời người chuyên nghiệp nhất, để em trong thời gian ngắn nhất khôi phục lại dáng người trước kia, anh sẽ mua váy cho em, mỗi ngày đều mặc."

Đầu Kiều Nguyệt có chút không load kịp, cô sửng sốt một lúc mới tiêu hóa hết lời Thương Yến nói.

Mềm mại dựa vào ngực anh, khuôn mặt Kiều Nguyệt vừa rồi còn ưu sầu, bây giờ đã mang ý cười, "Thương Yến, em thật sự rất nhanh sẽ được mặc váy đẹp?"

"Ừ, anh đảm bảo với em." Thương Yến không chút do dự gật đầu.

Anh nhẹ sờ đầu cô gái nhỏ, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Sau này anh tuyệt đối sẽ không để cô gái nhỏ mang thai nữa. Nhìn cô ăn không vào, thân thể nặng nề, đôi lúc còn vất vả đến ôm anh khóc, anh nhìn mà trong lòng khó chịu không nói nên lời.

"Nguyệt Nguyệt." Thương Yến hôn vài cái lên mặt cô, nhẹ giọng gọi tên cô.

Kiều Nguyệt lắc lắc tay anh, vừa định nói chuyện, sắc mặt đột nhiên sửng sốt, vui vẻ nói: "Manh Manh lại đá em."

Cô bắt lấy tay Thương Yến đặt lên bụng, "Anh xem, Manh Manh có phải lại động không?"

Ngày đó gia đình hai bên thảo luận hơn nửa ngày, quyết định cho dù em bé là nam hay nữ, nhũ danh* đều gọi là Manh Manh.

*Nhũ danh: tên gọi ở nhà

Thương Yến cẩn thận cảm nhận một lúc, cũng không cảm thấy em bé đang động. Anh thấy vẻ mặt cô gái nhỏ vui vẻ, liền hùa theo cô gật đầu, "Ừ, Manh Manh đang động."

Kiều Nguyệt cười đến mi mắt cong cong, lẩm nhẩm lầm nhầm nói: "Manh Manh ngoan, chờ con ra tới, ba mẹ sẽ rất thương con."

Thương Yến liếc mắt một cái, không nói gì. Chờ em bé ra tới, anh nhất định phải dạy nó hiểu chuyện nghe lời, mãi mãi không được chọc giận cô gái nhỏ.

"Thương Yến, anh cũng trò chuyện với Manh Manh đi." Kiều Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, "Anh dỗ Manh Manh đi."

Giữa mày Thương Yến lập tức nhăn lại, trầm giọng nói: "Manh Manh con phải ngoan chút, đừng làm mẹ con mệt mỏi, sau khi ra tới con phải nghe lời mẹ con. Nếu con chọc mẹ con giận, chúng ta sẽ không cần con nữa."

Kiều Nguyệt dần phản ứng lại, cô đỏ mặt mềm mại rống anh: "Sao anh lại nói với con những lời này?"

Cô hung tợn trừng anh, tức giận nói: "Anh vẫn đừng nói chuyện với Manh Manh."

Thương Yến vỗ nhẹ lưng cô gái nhỏ, bám vào tai cô dỗ dành.

Tính tình Kiều Nguyệt đến nhanh cũng đi nhanh, cô hừ hừ nói: "Sau này anh không được cùng Manh Manh ..."

Thanh âm cô đột nhiên dừng lại.

Không nghe thấy tiếng cô nói chuyện, Thương Yến nghi hoặc ngước mắt, thấy sắc mặt cô kì quái, trong lòng đột nhiên bất an, "Nguyệt Nguyệt, sao vậy?"

Kiều Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, nắm chặt tay anh, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, ngơ ngác nói: "Em, em hình như sắp sinh."

"Sắp sinh?"

Thương Yến ngơ ngác lặp lại lời cô, cả người đột nhiên cứng đờ.

Bình luận

Truyện đang đọc