THÍCH EM, THÍCH MÊ MUỘI VÌ EM

Editor: Dánh

Hoắc Tiêu sau khi nhận một cuộc gọi đã rời đi, Kiều Nguyệt ôm Manh Manh ngẩn người, bé trai đứng trước mặt vẫn không nói tiếng nào nhìn chằm chằm Manh Manh.

Thật lâu sau, Kiều Nguyệt mới cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Manh Manh, ba có phải làm sai rồi không? Anh ấy sao có thể giả liên hôn với người phụ nữ khác?"

Hoắc Tiêu nói rất đúng, chuyện này là giả, chỉ là trên thương trường gặp dịp thì chơi, cô không nên để ý.

Nhìn con gái cười vui vẻ với mình, trong lòng Kiều Nguyệt mềm nhũn, cô sờ đầu con gái, ấp úng nói: "Chuyện này, mẹ nên gọi điện thoại hỏi ba một chút đúng không? Nhưng mẹ không biết vì sao chính là rất tức giận, dù sao chuyện lên hotsearch là sự thật."

Cô phồng mặt lên, hầm hừ: "Manh Manh, mẹ dẫn con ra ngoài chơi, không quan tâm đến ba nữa."

Kiều Nguyệt nhanh chóng thu dọn đồ, kéo va-li xuống đại sảnh lầu một.

Dì Trần trong nhà nhìn va-li của cô kinh ngạc nói: "Phu nhân đây là muốn ra ngoài?"

Kiều Nguyệt gật gật đầu, mềm mại nói: "Tôi mang Manh Manh về quê ở một thời gian."

Cô nhìn bé trai bên cạnh, dặn dò nói: "Dì Trần, dì chăm sóc tốt cho bé này nhé."

Nói xong, Kiều Nguyệt kéo va-li ôm con gái rời đi, cô ngồi trên xe taxi trực tiếp đến nhà ga.

Đi vào nhà ga, nhìn đám người ồn ào nhốn nháo, tay Kiều Nguyệt đột nhiên đổ mồ hôi, cô ôm Manh Manh xếp hàng lấy vé.

Người rất đông, cô bị người khác đụng đến lảo đảo vài lần.

Thật vất vả lấy vé xong, trán Kiều Nguyệt đã chảy một tầng mồ hôi mỏng. Cô kéo va-li ôm Manh Manh xoay người tìm chỗ ngồi, lại phát hiện không còn chỗ.

Đứng ngây ra, Kiều Nguyệt đột nhiên cảm thấy hai chân vừa mệt vừa mỏi. Vẻ mặt cô mờ mịt nhìn đám người trong sảnh, hốc mắt nóng lên, đầu óc thanh tỉnh.

Vì sao cô phải bỏ nhà ra đi chứ, lần trước vì Hoắc Tiêu mà cô hiểu lầm Thương Yến, cô nên gọi điện thoại hỏi anh rõ ràng.

Kiều Nguyệt kéo ba lô muốn tìm điện thoại, lại phát hiện ba lô trống không. Cô lật ngược ba lô nhìn thì thấy đáy ba lô bị người cắt.

Lúc này Manh Manh đột nhiên khóc lên.

Kiều Nguyệt luống cuống tay chân hống bé: "Manh Manh ngoan, đừng khóc đừng khóc, có phải đói bụng không? Để mẹ cho con ăn."

Manh Manh khóc ngày càng lớn, Kiều Nguyệt nhìn va-li, sắc mặt sốt ruột muốn mở ra, phát hiện chính mình đến mật mã va-li cũng quên.

Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm va-li, cúi đầu nhìn Manh Manh đang khóc nháo, hai mắt Kiều Nguyệt đỏ lên.

Cô nhỏ giọng mang theo khóc nức nở nói: "Manh Manh, con nhịn một chút, ba rất nhanh sẽ tìm được chúng ta."

Trả lời cô là tiếng khóc của Manh Manh.

Kiều Nguyệt dụi mắt đứng lên, chuẩn bị tìm nhân viên nhà ga mượn điện thoại, cô vừa đi vài bước đã bị người chặn lại.

Ngốc ngốc ngẩng đầu, nhìn người trước mặt mặc đồng phục cảnh sát, Kiều Nguyệt ngơ ngác nói không nên lời lời nói.

Mười phút sau, Kiều Nguyệt bị đưa đến đồn cảnh sát. Cô thật nghiêm túc giải thích: "Đây thật sự là con gái tôi, tôi không có bắt cóc trẻ em."

Cảnh sát phụ trách ngẩng đầu nhìn cô một cái, không nói gì.

"Tôi không có lừa các anh." Kiều Nguyệt nóng nảy, "Thương Yến là chồng tôi. Anh chắc chắn biết Thương Yến đi? Chính là Thương Yến người giàu nhất Nghi Thành đó."

Anh cảnh sát rốt cuộc dừng công việc trên tay, anh nhìn Kiều Nguyệt thần sắc nghiêm túc, nhịn không được cười nói: "Thương Yến là chồng cô? Cô sẽ không định nói cô ôm là con gái của anh ta luôn chứ?"

Thấy anh ta cuối cùng cũng để ý mình, Kiều Nguyệt nhẹ thở ra, đỏ mặt nói: "Đúng rồi, đây là con gái của tôi và Thương Yến. Tôi và anh ấy giận dỗi chút, các anh đưa tôi về nhà đi."

Nghĩ nghĩ, Kiều Nguyệt lại ngượng ngùng nói: "Không thì anh cho tôi mượn chút tiền, tôi tự ngồi xe về. Về nhà rồi tôi sẽ kêu Thương Yến trả tiền cho anh."

Anh cảnh sát lúc này thấy buồn cười, không nghĩ đến có người lớn gan đến nỗi đến đồn cảnh sát lừa đảo. Cô gái này nhìn ngây thơ sạch sẽ, lại chém gió thuần thục như vậy, xem ra là người có tiền sử.

Hắn thu lại ý cười khóe miệng, vừa định giáo huấn cô gái này thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Anh cảnh sát ngẩng đầu, nhìn cục trưởng bọn họ mặt đầy tươi cười đi vào. Đứng bên cục trưởng đúng là người cô gái này vừa nhắc đến, Thương Yến người giàu nhất Nghi Thành.

Khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của Thương Yến, khi nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngây ngốc ôm con gái, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Luật sư đi theo anh đến đang giải quyết hậu quả, Thương Yến mặt không biểu tình đi đến trước mặt cô gái nhỏ, ôm Manh Manh trong lòng cô lên, xoay người rời đi.

///

Đi theo phía sau Thương Yến, Kiều Nguyệt biết anh giận rồi.

Bước chân anh rất dài, ban đầu Kiều Nguyệt còn miễn cưỡng đuổi kịp, sau cô chạy chậm cũng đuổi không kịp Thương Yến.

Kiều Nguyệt thở phì phì, bước chân chậm rãi ngừng lại. Cô nhìn chằm chằm Thương Yến càng đi càng xa, bụng "Lộc cộc, lộc cộc" vang lên không ngừng.

Cái gì chứ, cô còn chưa tức giận, Thương Yến thế mà dám bày sắc mặt cho cô xem.

Kiều Nguyệt cắn chặt răng, thở phì phì xoay người, đi về hướng ngược lại.

Đi chưa đến một phút, cả người cô bị người bế lên.

Thương Yến ôm chặt cô gái nhỏ, trầm giọng nói: "Em còn muốn đi đâu?"

"Anh làm gì vậy." Kiều Nguyệt chột dạ la lên, "Anh thả em xuống, em tức giận, muốn bỏ nhà ra đi."

Thương Yến liếc cô một cái, trực tiếp ôm cô vào xe.

Cửa xe đóng lại, tài xế lập tức khởi động xe.

"Em không muốn về nhà, em tức giận, anh thả em xuống." Kiều Nguyệt bị anh ôm vào lòng, vẫn luôn không ngừng la hét giãy giụa.

Thương Yến đỡ cô gái nhỏ, thần sắc bình tĩnh. Lúc cô gái nhỏ đang đánh chửi thì anh mang cánh gà nướng ra.

Mọi lời nói của Kiều Nguyệt đều nuốt xuống. Ngửi được mùi hương, bụng cô liền không khống chế được kêu lên.

Gian nan nuốt nuốt nước miếng, Kiều Nguyệt hừ một tiếng, mím môi không nói lời nào, chỉ là ánh mắt vẫn luôn dính vào cánh gà nướng.

Thương Yến nhìn bộ dáng cô gái nhỏ mắt trông mong nhìn chằm chằm cánh gà, trong lòng không khống chế được nhũn ra. Nghĩ đến cô mang theo con gái bỏ nhà ra đi, điện thoại bị trộm, còn bị đưa đến đồn cảnh sát, trong lòng anh càng không dễ chịu.

Đem cánh gà đưa tới bên miệng cô gái nhỏ, sắc mặt Thương Yến đã hoàn toàn trở nên nhu hòa, thanh âm mang theo sủng nịch: "Ăn đi."

Kiều Nguyệt quay mặt đi, hừ nói: "Em không đói."

Cô vừa dứt lời thì bụng lại vang lên vài tiếng. Mặt Kiều Nguyệt đỏ lên, bướng bỉnh không nói chuyện.

Thương Yến cúi đầu hôn khuôn mặt phồng lên của cô gái nhỏ, mềm giọng xin lỗi, "Xin lỗi, anh sai rồi."

Kiều Nguyệt chột dạ, nhưng vẫn cường chống, ngước mắt trừng anh nhỏ giọng nói: "Anh sai ở đâu?"

"Anh không nên lạnh mặt." Thương Yến nghiêm túc xin lỗi, "Không chỉ lạnh mặt, còn để em chạy theo phía sau, đây đều là anh sai."

Kiều Nguyệt thấy anh thần sắc nghiêm túc, càng là cảm thấy chột dạ. ánh mắt cô trốn tránh hét lên: "Anh biết sai thì tốt rồi. Sau này anh nhất định phải sửa."

"Được, sau này anh sẽ sửa." Thương Yến gật đầu, lại đưa cánh gà nướng đến bên miệng cô, giơ tay sờ bụng cô, "Có phải đói rồi không? Ăn đi."

Kiều Nguyệt tạm thời không để ý nhiều như vậy, cúi gặm cánh gà. Ăn xong cái thứ hai, cô lại giơ tay lấy cái thứ ba, nhưng tay lại bị Thương Yến nắm.

Tháo bao tay dùng một lần trên tay cô gái nhỏ ra, Thương Yến dỗ cô: "Ngoan, không được ăn nữa."

"Anh cho em thêm một cái đi." Kiều Nguyệt gấp đến lắc cánh tay anh, "Em ăn thêm một cái là được rồi."

Thương Yến vẫn lắc đầu, "Nghe lời, không được ăn nữa, anh kêu dì giúp việc nấu đồ ăn em thích ăn rồi."

Kiều Nguyệt tức giận đẩy anh ra, ánh mắt lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ, rốt cuộc phát hiện không đúng.

Cô túm quần áo Thương Yến, "Chúng ta đi đâu đây?"

Nói xong, cô phát hiện con gái không ở trên xe, "Manh Manh đâu? Manh Manh đi đâu rồi?"

Vẻ mặt Thương Yến bình tĩnh, "Anh để người đưa nó về nhà rồi."

"Vậy anh đưa em đi đâu?" Kiều Nguyệt ấp úng nói.

Thương Yến ngậm môi cô hôn một lúc, ngữ khí thấp thấp mở miệng: "Đương nhiên là đưa em về nhà."

"Ngôi nhà chỉ có hai người chúng ta."

///

Kiều Nguyệt bị Thương Yến ôm xuống xe. Từ trong lòng anh ngẩng đầu liếc mắt một cái, cô phát hiện nơi này trước kia hai người cũng chưa đến qua.

"Đây là đâu?" Kiều Nguyệt rầu rĩ nói.

Thương Yến ôm cô vào nhà, nhẹ nhàng đặt cô lên sô pha, sờ đầu cô, "Ngôi nhà chỉ có hai người chúng ta."

Anh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô gái nhỏ, yết hầu căng thẳng, khàn giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta rất lâu rồi chưa làm."

Kiều Nguyệt không được tự nhiên đẩy anh: "Anh nói bậy gì đó, rõ ràng hai tuần trước vừa làm, anh đừng hòng lừa em."

"Ừ." Thương Yến ngồi bên cạnh cô, nhịn không được bế cô lên ôm vào lòng, "Hai tuần, đã rất lâu."

Thanh âm anh trầm ổn, chậm rãi mở miệng: "Nguyệt nguyệt, khoảng thời gian này không phải em bận học thì bận chăm sóc Manh Manh, anh đã rất lâu không hôn em."

Kiều Nguyệt bị thần sắc nghiêm túc của anh khiến cho mặt đỏ lên, cô đẩy đẩy anh, rầm rì nói: "Mới hai tuần, đâu có lâu."

"Nhưng trước kia chúng ta đều cách một hai ngày làm một lần, lần này cách 14 ngày." Sắc mặt Thương Yến khó chịu cọ mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, anh rất khó chịu."

Hai người dựa gần vào nhau, Kiều Nguyệt bị hô hấp nóng rực của anh khiến cho mặt đỏ tới mang tai, lắp bắp nói: "Anh cách em xa một chút."

Tay chống lên ngực anh, Kiều Nguyệt hung tợn trừng anh: "Hừ, anh đang nói sang chuyện khác đúng không? Anh đừng tưởng rằng như vậy là có thể lừa dối cho qua."

Chọc ngực anh vài cái, Kiều Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Chuyện anh và đại tiểu thư Bạch gia liên hôn là như thế nào?"

Cô nhào vào lòng Thương Yến, ôm anh không vui lẩm bẩm: "Cho dù là giả cũng không được, em không muốn anh và người phụ nữ khác có loại tin đồn này, nên anh mau làm sáng tỏ chuyện này đi."

Sắc mặt Thương Yến khó coi, "Em vì chuyện này mà bỏ nhà ra đi? Cũng không thèm gọi cho anh hỏi nguyên nhân?"

"Còn phải hỏi sao?" Thanh âm Kiều Nguyệt chột dạ, "Hoắc Tiêu rất chắc chắn anh đồng ý công bố chuyện giả liên hôn mà. Anh ta là bạn thân của anh, em, em đương nhiên tin lời anh ta nói."

Thương Yến ngẩn người, ánh mắt lạnh lùng. Anh nhắm mắt, lại — là — Hoắc — Tiêu.

"Nguyệt Nguyệt," Nâng mặt cô gái nhỏ, sắc mặt Thương Yến bất đắc dĩ, "em quên chuyện lần trước hoắc tiêu nói hươu nói vượn sao?"

Kiều Nguyệt đương nhiên không quên. Nếu không phải do hắn, cô cũng sẽ không chiến tranh lạnh với Thương Yến.

"Lần này anh ta cũng gạt em?" Kiều Nguyệt mặt đầy buồn bực, "Loại chuyện này anh ta gạt em làm gì chứ?"

Thương Yến bế cô gái nhỏ cao lên, "Nguyệt Nguyệt, đừng quan tâm hắn vì sao gạt em, lần này em lại hiểu lầm anh rồi."

Ánh mắt anh nóng rực nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, ám chỉ trong mắt rõ ràng.

************************************

Lời editor: hãy vote sao cho tui điiii ??

Bình luận

Truyện đang đọc