THÍCH EM, THÍCH MÊ MUỘI VÌ EM

Editor: Dánh
Thương Yến nhìn cuộc gọi bị cắt đứt, tâm tình buồn bực không vui.
Tối hôm đó, trước khi rời đi, anh đưa danh thiếp cá nhân của mình cho cô. Nhưng anh đợi cả buổi tối, cô gái nhỏ đều không liên hệ anh.
Hôm nay anh thật sự không nhịn được, chủ động liên hệ cô, thế mà cô lại dám cúp điện thoại anh.
Sắc mặt Thương Yến lạnh lùng, gọi cho Kiều Nguyệt lần nữa.
"Xin lỗi, số điện thoại này hiện tại tạm thời không liên lạc ..."
Giọng nữ máy móc lãnh băng vang lên, phẫn nộ trong lòng Thương Yến càng tăng.
Hoắc Tiêu mở cửa tiến vào, miệng cười hì hì nói: "A Yến, quả nhiên phụ nữ Mỹ hợp khẩu vị tôi nhất, ngực to mông tròn, nhìn thôi cũng khiến đàn ông chân mềm."
Hắn đi đến trước mặt Thương Yến, tùy tiện ngồi xuống, bắt chéo chân, "Đây đúng là thiên đường nhân gian, tối qua thật mẹ nó sảng, sướng đến lão tử muốn bay."
Hoắc Tiêu hút vào một ngụm thuốc lá, liếc liếc mặt Thương Yến mới phát hiện sắc mặt anh kém vô cùng, "A Yến, ai lại chọc cậu không vui?"
Thương Yến ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Tiêu, lạnh lùng phun ra một câu: "Cô gái tôi dưỡng cúp điện thoại của tôi."
"Khụ, khụ, khụ." Hoắc Tiêu bị sặc thuốc lá, đột nhiên ho lên, ho đến mặt hắn đỏ bừng.
Hắn biểu tình không dám tin nhìn Thương Yến: "Mẹ nó, A Yến cậu thế mà cũng bao nuôi phụ nữ?!"
Hoắc Tiêu thật sự không tin được vào lời mình vừa nghe. Hắn cùng Thương Yến quen biết nhau từ năm 18 tuổi ở Mỹ, hắn khâm phục từ đáy lòng đối với đứa bạn này. Đầu óc so máy móc còn lợi hơn hơn, không có chuyện gì anh không học được hoặc không làm được.
Duy nhất trên phương diện nam nữ thì giống cái đầu gỗ. Năm đó hắn tìm đủ loại phụ nữ quyến rũ anh, thậm chí dẫn anh đi tham gia tiệc thành niên ở nước Mỹ. Nhưng anh luôn một bộ thờ ơ với đám mỹ nữ, một người khí chất thanh lãnh ngồi trên sô pha, uống rượu vài giờ liền.
Không phải hắn tự luyến, nhưng hắn từng có đoạn thời gian nghi ngờ Thương Yến đối hắn có ý tứ.
Hoắc Tiêu thở dài: "A Yến, cậu rốt cuộc thông suốt, biết niềm vui trên người phụ nữ."
Hắn ái muội chớp mắt, cười hắc hắc: "Phụ nữ nước nào? Ngực to không? Mông tròn không? Kỹ thuật trên giường như thế nào? A Yến, lần đầu tiên chơi phụ nữ có cảm giác gì? Tôi không lừa cậu đi, sướng muốn chết đúng không."
Thương Yến vẫn luôn lạnh mặt, không trả lời Hoắc Tiêu, trầm giọng hỏi hắn: "Em ấy vì sao cúp điện thoại của tôi."
"Cậu vì vậy mà không vui?" Hoắc Tiêu kéo kéo cà vạt, "Có phải hay không đưa tiền không đủ? Không đúng nha, giá trị cùng địa vị cậu hiện nay, phụ nữ nào dám bày sắc mặt với cậu, ai cũng vội vàng lấy lòng cậu mới đúng chứ?"
Tâm tình Thương Yến không tốt, hiện tại nghe Hoắc Tiêu đem cô gái của anh so sánh với những người phụ nữ tầm thường bên ngoài, tâm tình càng thêm khó chịu.
"Em ấy không phải loại người này." Ngữ khí anh trầm thấp không vui.
"Xì, đều làm tình nhân của cậu, còn là loại người gì nữa."
"Hoắc Tiêu." Ánh mắt Thương Yến âm trầm nhìn chằm chằm hắn, "Cậu câm miệng."
Anh không cho phép những người khác xem thường cô gái của mình.
Trong lòng Hoắc Tiêu cả kinh, thái độ cà lơ phất phơ biến mất, trở nên nghiêm túc, "A Yến, cậu lần đầu chơi phụ nữ, nhưng đừng bị cô ấy dắt mũi. Chơi thêm vài người cậu sẽ hiểu, phụ nữ bọn họ đều giống nhau."
Thương Yến cười lạnh, "Tôi xem cậu cả ngày chìm trong nữ sắc, nhưng đối với phái nữ hiểu biết lại không nhiều."
"Ai nói tôi không hiểu?" Bị nghi ngờ năng lực nghiệp vụ, khuôn mặt nghiêm túc của Hoắc Tiêu biến mất, giống con mèo bị dẫm lên đuôi, "Không có loại phụ nữ mà tôi không hiểu."
Thương Yến lãnh đạm nói: "Tôi bảo đưa em ấy nhà với xe, em ấy một chút đều không vui, hình như còn rất tức giận."
Hiện tại anh bình tĩnh lại, không tự giác lấy lí do vì Kiều Nguyệt. Cô vừa rồi cúp điện thoại của anh, lại tắt máy, có thể là do tối qua anh bảo muốn đưa cô nhà với xe khiến cô không vui.
Hoắc Tiêu kinh sợ, "Cư nhiên có phụ nữ không thích nhà với xe?" Hắn sờ sờ cằm, suy tư, "Xem ra tình nhân của cậu tâm cơ  rất sâu, nói không chừng mục tiêu của cô ấy là ..."
"Cậu câm miệng." Thương Yến mặt không biểu tình cắt lời hắn, không muốn nghe bất kì lời nói xấu nào về cô trong miệng hắn.
Anh cầm áo khoác đứng lên, trầm khuôn mặt: "Chậm nhất ba ngày sau phải về nước."
"Ba ngày?" Hoắc Tiêu lập tức đem suy nghĩ lung tung ném sau đầu, "Không phải nói tốt một tuần sao?"
Thương Yến mặc vào áo khoác, cài nút, "Em ấy hình như sinh bệnh, tôi phải về chăm sóc em ấy."
Vừa rồi thanh âm cô mềm mại vô lực, nghe vào đáng thương hề hề.
Nhìn bóng dáng Thương Yến rời đi, Hoắc Tiêu gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói nhỏ: "Sinh bệnh? Chăm sóc? Mẹ nó, A Yến thật sự đang bao nuôi phụ nữ?"
...
Sau cái hôm nhận điện thoại của Thương Yến, Kiều Nguyệt sợ đến mức ngay lập tức đổi số điện thoại. Run rẩy qua ba ngày, không nhận được cuộc gọi nào từ anh khiến cô cuối cùng thở dài nhẹ nhõm.
"Nguyệt Nguyệt, nghỉ lễ cậu định đi đâu chơi?" Thư Cầm thân mật kéo tay Kiều Nguyệt, trong mắt lóe qua tia lo âu.
Ba ngày nay, thái độ Kiều Nguyệt đối với cô quá lãnh đạm, làm cô thật bất an.
Kiều Nguyệt không được tự nhiên rút tay ra, nói: "Tôi qua nhà Oánh Oánh ở."
Thân thể Thư Cầm cứng đờ, "Qua nhà Oánh Oánh à."
Cô còn muốn nói chuyện cùng Kiều Nguyệt thì một chiếc xe hơi dừng ở trước mặt hai người. Cửa sổ xe hạ xuống, xuất hiện khuôn mặt hiền lành của chú tài xế, "Kiều tiểu thư, tiểu thư nhà tôi bảo tôi đến rước cô."
...
Đứng trước nhà Thương Oánh Oánh, Kiều Nguyệt ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự cao cấp, ánh mắt ngẩn ngơ. Lúc khai giảng đại học, cô quen Thương Oánh Oánh lúc tập quân sự, hai người quan hệ rất tốt. Cô biết nhà Thương Oánh Oánh có tiền, nhưng không nghĩ giàu đến mức như vậy.
"Nguyệt Nguyệt, cậu đến rồi." Thương Oánh Oánh chạy ra, ôm Kiều Nguyệt vào ngực, "Tớ đợi cậu rất lâu nha, tớ chuẩn bị phòng ngủ cho cậu rồi, cậu nhất định sẽ thích."
Cô không nói hai lời, kéo tay Kiều Nguyệt chạy lên lầu.
Đến lầu hai, cô đẩy cửa phòng ra, "Nguyệt Nguyệt, cậu nhìn xem có thích không?"
Kiều Nguyệt nhanh chóng nhìn thoáng qua cách trang trí phòng, là phong cách cô thích. Cô cầm tay Thương Oánh Oánh, đỏ mặt nói: "Tớ rất thích, Oánh Oánh, cảm ơn cậu."
"Ai da, chúng ta là bạn thân mà." Thương Oánh Oánh đem hành lí tài xế đem lên đẩy vào phòng, đóng cửa lại.
Cô kéo Kiều Nguyệt ngồi trên giường, vẻ mặt cao hứng: "Nguyệt Nguyệt, kỳ nghỉ lễ này cậu cứ thoải mái ở nhà tớ."
Cô dừng một chút, sắc mặt rối rắm, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà cậu chú ý chút, mấy ngày nay chú tớ có thể ở nhà. Nhìn thấy chú ấy, cậu nhất định phải giữ khoảng cách với chú ấy, chú ấy không thích phụ nữ dính lên người mình."
Kiều Nguyệt gật gật đầu, "Cậu yên tâm, tớ sẽ chú ý."
Nói đến chú mình, Thương Oánh Oánh bĩu môi, nhịn không được nói xấu: "Nguyệt Nguyệt, tớ nói cậu nghe, cái người chú này của tớ mọi mặt đều rất giỏi, nhưng con người lại lạnh băng. Từ nhỏ đến lớn, chú ấy chưa ôm tớ bao giờ."
Cô nói thầm: "Cũng là đàn ông 30 tuổi rồi, tớ chưa thấy chú ấy quen bạn gái, thật là kỳ lạ."
Kiều Nguyệt gãi gãi đầu, trong đầu linh quang chợt lóe, "Chú cậu có thể hay không thích đàn ông?"
"Hả?" sắc mặt Thương Oánh Oánh ngẩn ngơ, "Nếu thật thì chết rồi, ba mẹ tớ đã chọn đối tượng kết hôn cho chú ấy rồi!"
...
Trong thư phòng.
Thương Trị ho một tiếng, thanh âm ôn hòa nói: "A Yến, tuổi em cũng không nhỏ, nên kết hôn rồi."
Hắn lớn hơn người em trai này 20 tuổi. Năm đó cha mẹ đột nhiên qua đời, hắn đem Thương Yến như con trai chăm sóc lớn lên. Chỉ là nuôi nuôi hồi, kinh ngạc phát hiện hình như đem Thương Yến nuôi đến tính cách rất cổ quái.
Nghĩ đến chuyện lập gia đình của Thương Yến, Thương Trị cảm thấy đầu lại đau.
Thương Yến nhàn nhạt nói: "Không kết hôn."
Anh đã dưỡng một cô gái, sẽ không cưới những người phụ nữ khác.
"Có đàn ông nào không kết hôn chứ?" Thương Trị nghiêm túc nói: "A Yến, chị dâu em đã chọn cho em đối tượng kết hôn phù hợp. Đến lúc đó em cùng người ta ăn bữa cơm, nếu thích thì thử ở chung, thấy thích hợp thì kết hôn."
Thương Yến lắc lắc đầu, trực tiếp nói: "Em đang dưỡng một cô gái."
Anh hôm nay vừa về nước liền đi tìm Kiều Nguyệt. Ba ngày không gặp, anh muốn nghe giọng nói mềm mại của cô, muốn ôm hôn cô sờ cô.
Ánh mắt Thương Trị hơi trệ, ngơ ngác nói: "Dưỡng một cô gái?"
"Đúng." Nghĩ đến Kiều Nguyệt, tâm tình Thương Yến lập tức tốt lên, "Em tạm thời sẽ không kết hôn."
Có một cô gái nhỏ là đủ rồi. Hơn nữa người cô vừa thơm vừa mềm, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không chán cô được.
Sắc mặt Thương Trị dần dần khiếp sợ. Trong cái vòng này, bao nuôi phụ nữ không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng mà sinh hoạt cá nhân của Thương Yến luôn sạch sẽ, hắn không nghĩ tới, Thương Yến cũng sẽ làm loại chuyện này.
"Hồ nháo."Thương Trị nhịn không được giáo huấn anh, "Em vì loại phụ nữ đó, liền vợ cũng không cưới? Đưa chút tiền rồi cắt đứt với cô ấy đi."
Sắc mặt Thương Yến nặng nề nhìn Thương Trị, "Không thể."
Không khí trong thư phòng trở nên yên tĩnh. Hai người giằng co thật lâu, cuối cùng Thương Trị thỏa hiệp.
...
Kiều Nguyệt cùng Thương Oánh Oánh nói chuyện ở trong phòng một lúc, cả hai đều đói bụng bèn chạy xuống lầu tìm đồ ăn vặt.
Hai người đứng ở cửa phòng bếp, Kiều Nguyệt trong tay cầm bánh ngọt, cô cắn một ngụm bánh kem, híp mắt mơ hồ không rõ nói: "Oánh Oánh, đồ ngọt đầu bếp nhà cậu làm thật ngon."
Cô chưa từng ăn qua đồ ngọt ngon như vậy.
Thương Oánh Oánh cười hắc hắc nói: "Ăn ngon đúng không? Đây là ba tớ vì lấy lòng mẹ tớ mà mời đầu bếp của khách sạn cao cấp về đó."
Thương Yến cùng Thương Trị vừa xuống lầu, tai anh liền nghe thấy giọng nói của cô gái nhỏ.
"A Yến, lâu rồi em không về nhà ở, thừa dịp kỳ nghỉ này thì dọn về nhà ở vài ngày đi."
Thương Trị còn ở một bên lải nhải, Thương Yến không quan tâm anh trai mình, quẹo vào hướng nhà bếp.
Bước chân anh chậm rãi dừng lại, nhìn Kiều Nguyệt ở cửa phòng bếp, cô giống con mèo nhỏ, cái miệng từng ngụm từng ngụm ăn bánh kem.
Thương Yến nhìn quần áo trên người cô, khẽ cau mày. Cô không nghe lời anh.
Trên người cô mặc áo hai dây, lộ ra từng mảng da thịt trắng nõn. Mắt di chuyển xuống, phía dưới chỉ có chiếc quần short ngắn ngủn bao lấy hai chân dài mảnh khảnh của cô.
Thương Yến đột nhiên nhớ tới lời Hoắc Tiêu nói, phụ nữ ngực to mông tròn mới là cực phẩm. Cô gái của anh ngực rất nhỏ, mông cũng không to. Nhưng nhìn cô lại khiến yết hầu anh căng thẳng, cả người khô nóng. Anh muốn đem chúng nó nắm trong nay, ngậm trong miệng tinh thế nhấm nháp thưởng thức.
Thương Oánh Oánh phát hiện Thương Yến đầu tiên, cô túm tay Kiều Nguyệt, nhìn Thương Yến nói: "Chú, đây là bạn học của cháu tên Kiều Nguyệt."
Kiều Nguyệt ngơ ngác gật đầu, khi thấy rõ người trước mặt, bánh kem trên tay cô rơi trên mặt đất. Mặt cô nghẹn đến đỏ bừng, lắp bắp nói: "Chào, chào chú."
Kiều Nguyệt gắt gao cắn môi, trong lòng sợ hãi, hối hận đã qua nhà Thương Oánh Oánh chơi.

Bình luận

Truyện đang đọc