THÍCH EM, THÍCH MÊ MUỘI VÌ EM

Editor: Dánh
Kiều Nguyệt nhìn thần sắc ngây ngốc của anh, đẩy nhẹ anh vài cái, nhỏ giọng nói thầm: "Ngốc chết đi được, nói anh cũng không hiểu."
"Nguyệt Nguyệt, em ..."
Kiều Nguyệt trừng anh một cái, ngắt lời anh, nói dỗi: "Anh ôm em về phòng ngủ đi."
Thương Yến đoán không ra tâm tư cô gái nhỏ, ôm cô về phòng.
Anh thật cẩn thận ôm cô lên giường, thấy cô thần sắc mỏi mệt, nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, em mệt mỏi sao? Thế em nghỉ ngơi đi."
Vốn Kiều Nguyệt thật sự mệt mỏi, nhưng bây giờ cô rất có tinh thần, cả người đều đang trong trạng thái hưng phấn.
Cô túm quần áo Thương Yến, thanh âm mềm mại: "Anh còn nhớ chuyện mình đã làm không, lần đầu tiên lúc em bị anh mang về nhà, lúc anh nói muốn dưỡng em ấy?"
Sắc mặt Kiều Nguyệt có chút ngượng ngùng, mắt trông mong nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt hiện lên khẩn trương và chờ mong.
Thương Yến sửng sốt một lúc, trầm tư thật lâu, cũng không nhớ chuyện cô gái nhỏ nói là chuyện gì.
Anh lắc đầu, "Nguyệt Nguyệt, anh quên rồi."
"Loại chuyện này sao anh lại quên, anh nhớ kĩ lại xem." Kiều Nguyệt phồng mặt lên, sắc mặt không quá vui.
Thương Yến thật cẩn thận nghiêm túc nhớ lại một lần, xoa xoa đầu cô gái nhỏ, nói: "Nguyệt Nguyệt, anh thật sự không nhớ ra, em nói với anh là chuyện gì, hoặc là gợi ý một chút cho anh."
Sắc mặt cô gái nhỏ không quá vui, chắc chắn là chuyện rất quan trọng.
"Anh thật sự quên mất." Kiều Nguyệt nhỏ giọng nói thầm, hừ hừ, mặt đỏ hồng nói: "Anh nói, sau này chúng ta ở bên nhau, chuyện trong nhà đều để em quyết định, đồ của anh đều để em quản lý đó."
Cô nắm chặt ga giường, thanh âm mềm mềm mại mại nói: "Nếu sau này anh muốn cưới em, vậy đồ của anh chắc chắn phải để em quản lý rồi."
Kiều Nguyệt nhìn anh. Cô nói rõ ràng đến vậy rồi, người đàn ông này chắc là hiểu ý cô rồi chứ.
Thương Yến nhớ lại chuyện cô gái nhỏ nói. Lúc trước anh có đưa tài sản của mình cho cô gái nhỏ quản lý, nhưng cô nói không cần.
Hiện tại cô gái nhỏ chịu tiếp nhận rồi, chắc chắn là vì cô thích anh, đồng ý gả cho anh.
Tim Thương Yến đập nhanh, nhẹ ôm mặt cô gái nhỏ, ngữ khí hơi khàn: "Nguyệt Nguyệt, có phải em nguyện ý quản lý chuyện trong nhà?"
"Em không muốn cũng phải quản mà." Kiều Nguyệt nắm lấy tay anh, thần sắc nghiêm túc, mặt đỏ hồng nói: "Sau này chúng ta kết hôn, chuyện trong nhà em nhất định phải quản."
Cô nhìn Thương Yến, "Ở nhà em, cũng là mẹ em quản lý tiền bạc."
Trong nhà cô, mẹ là người nắm giữ tài chính, đến khi cô gả cho Thương Yến, cô cũng muốn quản những chuyện này.
Kiều Nguyệt chọc chọc tay anh: "Có phải bây giờ anh không muốn để em quản?"
"Để em quản." Thương Yến sờ mặt cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, em đợi chút."
Anh xoay người, từ tủ quần áo lấy ra hai cái hộp, ngồi vào bên giường mở hai cái hộp ra, "Nguyệt Nguyệt, chỗ này chỉ là một phần tài sản của anh, còn lại anh sẽ kêu Hạ Trình kiểm kê rõ ràng rồi đưa em."
Ngực Thương Yến nóng lên, nhịn không được một tay ôm eo cô, hôn hôn môi cô, "Nguyệt Nguyệt, tất cả đều để em quản, chuyện trong nhà đều để em quyết định."
Thấy anh nghe lời như vậy, trên mặt cũng không có biểu tình không vui, trong lòng Kiều Nguyệt rất vui, hôn vài cái thật mạnh lên mặt anh, nhỏ giọng nói: "Anh yên tâm, sau này em sẽ không tiêu tiền lung tung. Những tiền này em sẽ để dành."
Cô nói xong, nghĩ đến một vài chuyện, cả người nóng lên, sắc mặt đỏ bừng nắm quần áo trên eo anh, lời nói ra cũng theo mang ngượng ngùng, "Sau này chúng ta kết hôn có con, sẽ có nhiều việc cần dùng tiền, nên không thể tiêu tiền lung tung."
Ngực Thương Yến cứng lại, một cổ hưng phấn từ đầu quả tim tràn lan.
Chắc chắn cô gái nhỏ có tình cảm vô cùng sâu đậm với anh, chuyện sinh con sau này cô đều đã tính luôn rồi.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến ôm chặt cô, "không cần để dành, em tiêu bao nhiêu tiền anh đều có thể kiếm lại. Tiền trong nhà rất nhiều, em muốn tiêu như thế nào đều được."
Anh nhìn cô gái nhỏ, lồng ngực trướng đến tràn đầy, cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi cô, lại hôn lại liếm.
Kiều Nguyệt ngoan ngoãn ghé vào ngực anh, bị anh hôn một lúc lại dùng sức đẩy anh ra, "Anh đừng hôn nữa."
Cô trừng mắt liếc anh một cái, sờ sờ môi mình.
"Nguyệt Nguyệt," Thanh âm Thương Yến khàn khàn, "anh muốn hôn em."
"Anh gấp cái gì, từ từ lại hôn." Kiều Nguyệt nhỏ giọng hừ hừ, tay lại lật xem đồ trong hộp.
Đồ trong hộp, ngoài bất động sản và chìa khóa xe, còn lại cô cũng không biết là cái gì.
"Anh có nhiều nhà với xe như vậy sao?" Kiều Nguyệt nhìn một đống giấy bất động sản và chìa khóa xe, hai mắt trừng lớn.
Thương Yến liếc mắt một cái, ôm cô gái nhỏ vào lòng từ phía sau, "Ừ, anh không quen ở khách sạn, nên mỗi lần đi công tác đều sẽ ở nơi đó mua nhà."
Lần trước đi Yến Thành là quyết định đột xuất, nên không kịp mua nhà. Anh ở khách sạn mấy ngày mà cả người đều không được tự nhiên.
Kiều Nguyệt xoa xoa mũi, "Em biết anh nhiều tiền, nhưng cũng không thể tiêu tiền như vậy chứ."
Cô ngẫu nhiên cũng sẽ xem một ít tạp chí tài chính kinh tế, bên trong cũng có nói về góp vốn công ty, phát triển các thứ.
Thương Yến đúng là có tiền, nhưng lỡ như ngày nào đó xảy ra chuyện thì làm sao. Anh quản lý một công ty lớn như vậy, nếu xảy ra chuyện cần biết bao nhiêu tiền.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy lo lắng, bắt lấy tay anh nghiêm túc nói: "Sau này anh vẫn không nên tiêu tiền lung tung."
Kiều Nguyệt cau mày, lẩm nhẩm lầm nhầm nói một đống.
Cô gái nhỏ mặt đầy lo lắng, lời nói ra cũng ngây thơ đáng yêu. Thương Yến cúi đầu nghiêm túc nghe, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng thật sự không nhịn được, nhẹ nhéo cằm cô, nâng mặt cô lên, hôn lên cái miệng đang lải nhải của cô.
Kiều Nguyệt nắm tay anh, cả người mềm như bông. Chờ anh dừng lại, cô hừ hừ nói: "Anh sao cứ như vậy chứ, sau này không được đột nhiên hôn em."
"Ừ." Hai mắt Thương Yến mang theo ý cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ.
Anh thật sự rất thích cô gái nhỏ bây giờ, mỗi một biểu tình của cô, mỗi một câu, giống như đều vì anh mà suy nghĩ.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cô gái nhỏ thật sự thích anh, muốn sống cùng anh cả đời.
Thương Yến cắn cắn vành tai cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, anh rất vui."
Lỗ tai Kiều Nguyệt hơi ngứa, cô cắn cắn môi, mặt đỏ hồng nói: "Em cũng rất vui."
"Nguyệt Nguyệt, có phải em rất thích anh không?" Thương Yến hỏi, trong giọng nói mang theo chờ mong và khẩn trương không dễ nhận ra.
Kiều Nguyệt không muốn nói với anh chuyện này, cứ cảm thấy rất ngại, rất xấu hổ.
Cô cúi đầu hừ nhẹ, "Chuyện này sao em biết được, anh đừng hỏi."
Thương Yến nóng nảy, kiên nhẫn dỗ cô, "Sao em lại không biết? Nguyệt Nguyệt, từ ánh mắt anh lần đầu gặp em, anh liền rất thích em, muốn dưỡng em. Bây giờ càng thích, hận không thể mỗi giây mỗi phút ôm em theo bên người."
Nâng mặt cô gái nhỏ lên, Thương Yến dụ dỗ: "Nguyệt Nguyệt, anh cũng muốn biết là khi nào em thích anh."
Trái tim anh thình thịch loạn nhảy, toàn bộ tai đều ửng đỏ, thanh âm thấp thấp, "Nguyệt Nguyệt, em đối với anh cũng là yêu từ cái nhìn đầu tiên đúng không?"
Anh tự nhận điều kiện ngoại hình của anh trong số các đàn ông là số một số hai, cô gái của anh nhất định cũng là đối với anh yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Kiều Nguyệt thấy anh mặt đầy mong chờ, trong lòng đột nhiên chột dạ. Lần đầu tiên hai người gặp nhau là tình huống đó, hành vi Thương Yến lại càng không thể hiểu được, khi đó cô còn đang quen Lâm Thư Mặc nữa, sao có đối với anh yêu từ cái nhìn đầu tiên được.
Cô muốn nói thật, nhưng thấy người đàn ông này mặt đầy mong chờ, lời muốn nói ra lại không nói ra lời.
Kiều Nguyệt rầm rì một lúc, dưới tay lực mềm như bông đẩy anh vài cái, "Em không biết, chính là đột nhiên thích anh."
Cô thật sự không biết vì sao mình lại thích Thương Yến. Rõ ràng lúc trước cô vẫn luôn không thích anh, thậm chí là ghét anh.
Trước kia cô chỉ mong Thương Yến mau chóng kết hôn, chờ anh cười người khác cô liền có thể rời đi. Không biết bắt đầu từ khi nào, cô rất không thích Thương Yến nhìn người phụ nữ khác.
Thương Yến không quá hài lòng câu trả lời của cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, em nghĩ kĩ lại xem."
"Nghĩ cái gì chứ." Kiều Nguyệt trừng anh, "Anh quan tâm em khi nào thích anh làm gì, tóm lại bây giờ em thích anh là được rồi."
Đầu quả tim Thương Yến mềm nhũn, tay ôm cô gái nhỏ cũng nóng lên.
Cô gái nhỏ nói đúng, mặc kệ khi nào cô thích anh, nhưng chắc chắn bây giờ tình cảm cô đối với anh rất sâu đậm.
Thương Yến hôn tay cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, em thích anh cái gì?"
"Ay dà vấn đề của anh thật nhiều." Kiều Nguyệt ngước mắt nhìn anh, nghiêng đầu hừ nói: "Thích dáng người của anh, mặt anh."
Hiện tại cô càng nhìn Thương Yến càng thấy anh đẹp trai. Dáng người cũng rất tốt. Bây giờ mỗi ngày cô đều muốn sờ anh, buối tối không ôm anh cũng ngủ không yên.
Cô gái nhỏ chỉ nói một câu liền dừng, Thương Yến hơi bất mãn: "Còn gì nữa?"
"Anh đừng gấp, để em suy nghĩ." Kiều Nguyệt trừng anh một cái, nhíu mày suy nghĩ thật lâu, đỏ mặt nhào vào trong ngực anh: "Anh đối với em rất tốt, còn nấu đồ ăn ngon cho em nữa."
Quan trọng nhất là người đàn ông này rất sủng cô, nhường cô, rất nghe lời cô.
Sắc mặt Thương Yến trầm trầm, anh nhìn cô gái nhỏ, rầu rĩ nói: "Nguyệt Nguyệt, nếu sau này có người đàn ông đẹp trai giống anh, dáng người tốt, mỗi ngày nấu đồ ăn ngon cho em xuất hiện, có phải em cũng sẽ thích anh ta?"
Thích của cô gái nhỏ đối với anh quá đơn giản.
Kiều Nguyệt ôm cổ anh treo trên người anh, lắc đầu, "Anh ta có tốt hơn nữa cũng không phải là anh, em sẽ không thích anh ta."
Trên đời này người đẹp trai giống Thương Yến có rất nhiều. Nhưng chỉ có anh mới sủng cô như vậy, luôn ngây ngốc hỏi cô những vấn đề kì quái, cứ khăng khăng cô là cô gái đẹp nhất.
Thương Yến giật mình, cả trái tim đều nóng lên. Xem ra cô gái nhỏ thật sự rất rất thích anh, ngoại trừ anh cô chướng mắt những người đàn ông khác.
"Nguyệt Nguyệt," Anh bám vào bên tai cô, "anh cũng vậy. Dù sau này có cô gái giống em anh cũng không thích. Anh chỉ thích em, chỉ dưỡng em."
Anh ôm cô gái nhỏ, sờ khuôn mặt ửng đỏ của cô, chỉ muốn mãi mãi ôm cô như vậy.
Kiều Nguyệt chịu không nổi bộ dáng ngây ngốc này của anh, nhỏ giọng hừ nói: "Nếu anh dám thích cô gái khác, em mãi mãi không cho anh cắn."
"Anh không dám." Thương Yến cực nhanh đáp lại cô.
Kiều Nguyệt đẩy anh ra, không muốn lại nói chuyện này với anh. Cô chỉ vào một hộp khác anh lấy ra, "Anh nói cho em những thứ đó là gì?"
Nhìn theo hướng cô gái nhỏ chỉ, thanh âm Thương Yến trầm ổn, thong thả ung dung nói: "Quỹ* và cổ phiếu hoa hồng."
*Editor cũng không hiểu quỹ là gì ? theo tìm hiểu google thì đại khái là tiền mặt và chứng khoán. Cầu cao nhân ?
Kiều Nguyệt không hiểu những thứ này, quấn lấy anh muốn anh nói cho cô nghe. Thương Yến sờ sờ đầu cô, ngữ khí trầm thấp giải thích cho cô.
Nhưng càng nghe anh giải thích, Kiều Nguyệt càng chóng mặt. Cuối cùng cô ngốc ngốc nhìn người đàn ông này, nghe anh nghiêm trang nói một ít từ, chỉ cảm thấy anh thật lợi hại, hiểu nhiều như vậy.
Thương Yến cố gắng chọn cách giải thích dễ hiểu nhất, chậm rãi nói với cô gái nhỏ một lần.
Anh nói xong, ném văn kiện trong tay xuống, cúi đầu, phát hiện ánh mắt cô gái nhỏ sáng quắc nhìn anh, hai tròng mắt cô phảng phất có tinh quang.
Yết hầu Thương Yến căng thẳng, hôn lên mắt cô, khẩn trương nói: "Nguyệt Nguyệt."
"Anh thật giỏi," Kiều Nguyệt mềm mại ôm anh, "sao anh biết những thứ này vậy? Em đều nghe không hiểu."
Thương Yến ôm cô gái nhỏ, nhẹ giọng dỗ cô: "Nghe không hiểu cũng không sao, em chỉ cần biết những thứ đó mỗi năm có thể kiếm rất nhiều tiền cho em là được."
Kiều Nguyệt nghĩ nghĩ, cô cũng không hiểu những thứ này, sao có thể giúp Thương Yến quản lý.
"Thôi." Cô rầu rĩ nói, "Sau này anh vẫn tự quản tiền mình đi."
Sắc mặt Thương Yến sửng sốt, "Vì sao?"
"Vì em cũng không hiểu những thứ này, sao quản chứ." Kiều Nguyệt nắm quần áo anh.
Thương Yến nhẹ nhàng thở ra, "Nguyệt Nguyệt, những việc này sẽ có chuyên gia giúp chúng ta xử lý, mỗi tháng tiền vào thẻ, đều để em quản."
Kiều Nguyệt đỏ mặt ấp úng nói: "Vậy được rồi, sau này vẫn là em quản lý tiền."
"Nguyệt Nguyệt, toàn bộ tiền của anh đều cho em, sau này em cho anh tiền tiêu vặt mỗi tháng là được." Thương Yến hôn cái trán cô.
Mặt Kiều Nguyệt nóng lên, nhẹ trừng anh, "Anh nói bậy cái gì vậy. Anh là ông chủ, còn muốn em đưa tiền tiêu vặt cái gì chứ."
Sắc mặt Thương Yến hoang mang, "Nguyệt Nguyệt, anh đọc trên mạng, những người khác sau khi kết hôn đều nộp thẻ tiền lương, rồi mỗi tháng vợ cho họ tiền tiêu vặt, vì sao em không chịu cho anh tiền tiêu vặt?"
Nghe lời nói ngây ngốc của anh, Kiều Nguyệt chọc tay anh, "Anh ngốc sao, anh không giống bọn họ. Bọn họ mỗi tháng chỉ có chút tiền lương cố định, còn anh là ông chủ một công ty đó, trên người phải luôn luôn có tiền. Còn muốn em cho anh tiền tiêu vặt mỗi tháng, như vậy sẽ bị người khác chê cười."
"Không có người dám cười anh." Thần sắc Thương Yến bình tĩnh, anh ôm cô gái nhỏ lên, "Nguyệt Nguyệt, dù anh có tiền bên người, mỗi tháng em cũng phải cho anh tiền tiêu vặt, anh muốn giống bọn họ."
Anh thử tưởng tượng mỗi tháng cô gái nhỏ cho anh tiền, bộ dáng lải nhải dặn dò anh, trong lòng hưng phấn nói không nên lời.
Kiều Nguyệt trừng anh, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, người đàn ông này sao ngốc như vậy. Những người đàn ông khác đều phải lén lút giấu quỹ đen, thế nhưng anh còn ngây ngốc mong cô quản anh.
Cô gái nhỏ không nói lời nào, Thương Yến cúi đầu hôn cô vài cái, thấp giọng gọi cô: "Nguyệt Nguyệt."
Kiều Nguyệt nhéo nhẹ eo anh, "Có người đàn ông nào ngốc như anh vậy chứ, cam tâm tình nguyện để cho người khác quản anh."
"Em không phải người khác." Thanh âm Thương Yến khàn khàn, bám vào bên tai cô nói nhỏ: "Nguyệt Nguyệt, sau này em là vợ anh, anh thích em quản anh."
Thương Yến nhớ đến những trường hợp mình đọc được trên mạng. Anh không hiểu, vì sao có người đàn ông vì bị vợ mình quản quá nghiêm mà ly hôn.
Anh thích cô gái nhỏ, hy vọng cô mỗi ngày đều vây quanh anh, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người anh.
Nếu cô gái nhỏ giống những người phụ nữ kia, sau này mỗi ngày kiểm tra điện thoại anh, điều tra hành tung của anh, anh sẽ cực kì vui vẻ.
Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, Thương Yến nhét điện thoại mình vào tay cô, "Nguyệt Nguyệt, em còn chưa kiểm tra điện thoại anh. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày em đều phải kiểm tra."
Kiều Nguyệt kì quái hỏi: "Em kiểm tra điện thoại anh làm gì?"
Vẻ mặt cô buồn bực nhìn Thương Yến, không biết trong đầu anh lại nghĩ chuyện kì quái gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc