THÍCH EM, THÍCH MÊ MUỘI VÌ EM

Editor: Dánh

Con? Lực chú ý của Thương Yến vốn bị dời đi lại chuyển về bụng cô gái nhỏ.

Anh nhìn chằm chằm bụng cô gái nhỏ, cố gắng khiến ngữ khí bản thân đạm nhiên bình tĩnh, "Nguyệt Nguyệt em đừng sợ, anh sẽ chăm sóc tốt cho em và con."

"Anh cũng không có kinh nghiệm mà." Kiều Nguyệt trừng anh, "Chúng ta còn có rất nhiều thứ không hiểu, phải chậm rãi học hỏi."

Thương Yến nhẹ nhàng thở ra, sờ mặt cô gái nhỏ, "Anh cố ý điều tra tìm hiểu qua, biết làm như thế nào."

Nghe anh nói "điều tra tìm hiểu" bốn chữ, Kiều Nguyệt không tự chủ nhớ đến lời anh nói lúc trước, thần sắc cứng đờ, hung dữ nói: "Anh lại tìm hiểu những thứ kì quái gì nữa? Sau này không được lại làm loại chuyện này."

"Anh không có tìm hiểu lung tung." Sắc mặt Thương Yến nghiêm túc, "Đều là có điều tra qua, bảo đảm độ chính xác."

Kiều nguyệt nghẹn đỏ mặt, hừ nói: "Tóm lại sau này anh đừng đi tìm hiểu nữa, tự chúng ta trải nghiệm qua, đưa ra kết luận mới chính xác nhất."

Thương Yến ngẩn người, tự mình trải nghiệm? Trong đầu anh nảy lên ý nghĩ khác, trong lòng hơi ngứa, gật gật đầu, "Nguyệt Nguyệt, em nói rất đúng, sau này dù chuyện gì thì anh và em cũng tự mình trải nghiệm."

Không biết vì sao, Kiều Nguyệt cứ cảm thấy câu "tự mình trải nghiệm" trong miệng cô cùng câu của Thương Yến là không giống nhau.

Cô đỏ mặt nhìn khuôn mặt đứng đắn của Thương Yến, nhất thời cũng nghĩ không ra chỗ nào không đúng, đành phải hừ hừ, nói: "Vốn dĩ nên tự mình trải nghiệm mà."

"Ừ, Nguyệt Nguyệt em nói đều đúng, anh nghe em." Thần sắc Thương Yến thuận theo.

Đè xuống cảm giác quái dị trong lòng, Kiều Nguyệt vui vẻ dựa vào ngực anh, mặt đỏ hồng cười với anh, kéo cánh tay anh nhẹ nhàng lắc lắc, mềm mại làm nũng, "Thương Yến, em mang thai con của anh, anh có vui không?"

Ngực Thương Yến rung động, ngốc ngốc nhìn mặt cô gái nhỏ, căn bản nghe không rõ cô nói gì.

Yết hầu anh căng thẳng, cầm lòng không đậu khàn giọng buột miệng thốt ra: "Nguyệt Nguyệt, em thật là đẹp."

Cô gái nhỏ rất ít làm nũng với anh như vậy, còn mềm mại lắc cánh tay anh, nơi nhỏ xinh mềm mại còn thỉnh thoảng cọ qua da thịt trên tay anh, xúc cảm mềm mại khiến cả người anh tê dại.

Kiều Nguyệt dỗi liếc anh một cái, thấy anh chỉ lo mê muội nhìn cô, cả khuôn mặt đều nóng lên. Cô rất thích bộ dáng si mê này của Thương Yến, toàn bộ trái tim ánh mắt đều chỉ thấy được cô một người.

Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng nghĩ, ngày thường cùng Thương Yến đi ra ngoài, anh cũng đem mọi lực chú ý đặt lên người cô, không giống những người đàn ông khác, lén ngắm gái đẹp đi ngang qua.

"Em đang hỏi anh mà, anh nói em đẹp làm gì?" Cô sờ khuôn mặt nóng lên của mình, hừ nói: "Anh không được lại nhìn em."

Hôm nay cô gái nhỏ thật sự rất đẹp.

"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến nhịn không được hôn mặt cô, "vì sao không cho anh nhìn? Em lớn lên xinh đẹp, anh không khống chế được."

Kiều Nguyệt bị lời anh dỗ đến vui vẻ, thân thể càng mềm nhũn, "Nhưng anh mỗi ngày đều nhìn mà, đẹp hơn nữa cũng thành quen rồi."

"Không quen." Thương Yến lắc đầu, sờ sờ khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, cả đời này anh cũng nhìn không quen. Mỗi ngày anh gặp em đều cảm thấy em đẹp hơn so với hôm trước."

Anh không phải vì dỗ cô gái nhỏ vui vẻ. Ở trong mắt anh, cô gái nhỏ xác thật mỗi ngày đẹp hơn so với hôm trước.

Ngực Thương Yến ngực trướng đến tràn đầy, chống lên trán cô gái nhỏ, nắm tay cô đặt lên mặt mình, thanh âm trầm thấp nói: "Nguyệt Nguyệt, em cô gái đẹp như vậy, mãi mãi thuộc về anh một mình anh."

Kiều Nguyệt nghe ra sự mê muội trong lời anh, bị anh dỗ đến đầu óc choáng váng, nắm tay anh nói: "Có phải anh lại đọc thứ kì quái gì đó không?"

Người đàn ông này thật là ngày càng biết dỗ cô vui vẻ.

Thương Yến phủ nhận: "Không có. Nguyệt Nguyệt, này đó đều là lời trong lòng anh, không phải học người khác."

Anh chạm vào mặt cô gái nhỏ, cúi đầu hôn cô.

"Anh đừng hôn." Kiều Nguyệt đẩy mặt anh ra, che lại chỗ bị anh hôn, đỏ mặt ấp úng nói: "Đẹp anh cũng không được hôn."

Kiều Nguyệt mặt đầy ngượng ngùng, ở trong lòng âm thầm nghĩ, cô có thật là mỗi ngày đẹp hơn so với hôm trước sao?

Cô ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn Thương Yến, ấp úng nói: "Em thật sự mỗi ngày đẹp hơn so với hôm trước sao?

Thương Yến sửng sốt, nghiêm túc nói: "Ừ, anh không có lừa em."

"Hừ." Cô vui vẻ nhỏ giọng hừ hừ, "Em đây cho phép anh mỗi ngày đều nhìn em."

Thương Yến vuốt tóc cô gái nhỏ, ánh mắt dừng trên mặt cô.

Một lát sau, Kiều Nguyệt bắt lấy tay anh chơi, ngước mắt nhìn anh, "Anh còn chưa trả lời em, em mang thai con của anh, anh có vui không?"

"Vui." Thương Yến không chút suy nghĩ liền gật đầu, "Nguyệt Nguyệt, sau này anh sẽ đối xử tốt với em và con."

Anh thử suy nghĩ về sinh hoạt sau này của hai người. Một nhà ba người đi dạo phố, anh ôm cô gái nhỏ, tay cầm cánh gà nướng cô thích nhất, từng chút đút cho cô. Nếu cô gái nhỏ vui vẻ còn sẽ chủ động hôn anh.

Con trai hai người sẽ xách đồ cô gái nhỏ mua, đi theo một bên. (Editor: á à, thì ra đẻ con cho có đứa osin free =))))))

Thương Yến nhíu mày. Chờ sinh con trai ra, phải nuôi nó khỏe một chút, nếu không sau này nó không có sức, sao có thể xách đồ cho cô gái nhỏ?

Anh hoàn toàn không cảm thấy ý nghĩ của mình có vấn đề, cúi đầu cắn cắn môi cô gái nhỏ, nói ý nghĩ trong lòng mình ra.

Kiều Nguyệt nghe xong, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, xoa bụng, ấp úng nói: "Nếu em sinh là con gái thì sao?"

Con gái? Thương Yến sửng sốt, anh chưa từng nghĩ tới cô gái nhỏ sẽ sinh con gái.

Cúi đầu trầm tư thật lâu sau, ngữ khí anh kiên định mở miệng: "Nếu là con gái thì đưa nó về nhà, mỗi tháng anh sẽ đúng hạn đưa tiền, để anh trai và chị dâu nuôi lớn."

Kiều Nguyệt trợn tròn mắt, "Vì sao đưa về nhà chứ?"

Cô gấp đến mức nhéo anh, ủy khuất nói: "Thương yến, có phải anh không thích con gái không? Vì sao muốn đưa con gái chúng ta đi."

"Nguyệt Nguyệt em đừng gấp, anh không có không thích con gái chúng ta." Thương Yến nhẹ giọng dỗ cô, "Anh từng nói đời này chỉ dưỡng* một cô gái là em, sẽ không lại dưỡng người con gái nào khác, cho nên không thể để con gái ở bên người mà nuôi. Chờ anh trai và chị dâu nuôi nó lớn, tự nó có thể kiếm tiền thì chúng ta rước nó về."

*Dưỡng: trong tiếng Trung thì từ này dịch ra tiếng Việt có 2 nghĩa: bao nuôi và nuôi. Nói chung nam9 vẫn ngáo ngơ không biết từ "dưỡng" trong miệng mình khác từ "dưỡng" mà nữ9 hiểu nên mình để nguyên.

Hai mắt Kiều Nguyệt trừng lớn, không thể tin được nhìn anh, "Anh có ngốc không chứ, nó là con gái chúng ta, sao lại là người con gái khác."

Thương Yến cũng không cảm thấy ý nghĩ của mình có vấn đề, hắn tiếp tục dỗ cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, nó chính là người con gái khác, anh không thể đem nó ở bên người mà nuôi. Nhưng em yên tâm, anh sẽ đưa tiền cho anh trai và chị dâu, sau này con gái trưởng thành rồi, chỉ cần nó có năng lực, thì ngoại trừ tài sản em nên có thì danh nghĩa công ty anh cũng sẽ là của nó."

Đối với công ty, Kiều Nguyệt căn bản không hiểu, cô chỉ biết Thương Yến bởi vì lí do không hiểu được mà muốn đuổi con gái đi.

"Anh không thể đuổi con gái đi." Kiều Nguyệt túm quần áo anh, hung dữ cảnh cáo anh: "Nếu anh dám đuổi con gái đi, em cũng đi, em sẽ tự mình nuôi con gái lớn."

Thương Yến sửng sốt, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, thấy thần sắc cô nghiêm túc, biết cô không có nói giỡn.

"Được, không đuổi đi." Anh vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành: "Nguyệt Nguyệt, anh không đuổi con gái đi, nuôi nó ở bên mình."

Kiều Nguyệt tạm thời nhẹ nhàng thở ra, chọc chọc cái trán anh, hầm hừ nói: "Vốn dĩ nên nuôi bên người mình, trong đầu anh cả ngày toàn nghĩ thứ gì đâu."

Ôm cô gái nhỏ, Thương Yến yên tĩnh nghe cô lẩm nhẩm lầm nhầm.

Kiều Nguyệt càng nói càng cảm thấy suy nghĩ Thương Yến có vấn đề. Cô hừ hừ, nghiêm túc nói: "Con gái và những phụ nữ khác không giống nhau, nó là con của chúng ta, chúng ta có trách nhiệm nuôi nó lớn, sao có thể đưa nó đi?"

Thấy cô gái nhỏ dừng lại, Thương Yến thử nói: "Không có nói không nuôi, chỉ là không nuôi ở bên người."

"Anh không được nói chuyện!" Kiều Nguyệt la lên, "Nhất định phải nuôi bên người."

Hơi đẩy anh ra, Kiều Nguyệt nói: "Anh nghĩ lại xem, con gái nho nhỏ trắng nõn, sẽ ê ê a a mềm mại gọi ba mẹ. Đáng yêu cỡ nào, anh nỡ đưa nó đi sao?"

Thương Yến nhìn chằm chằm khuôn mặt hưng phấn của cô gái nhỏ, không nỡ đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của cô.

Lúc cháu gái anh sinh ra, anh cũng có nhìn qua. Nhăn nhó một cục, lớn lên cũng không đẹp. Sau này trưởng thành thì mặt đúng là có trắng mịn, nhưng biểu tình lại ngây ngốc, khóe miệng luôn chảy nước miếng, cùng đáng yêu không liên quan chút nào.

Thương Yến bám vào bên tai cô gái nhỏ, hôn hôn tai cô, nói: "Nguyệt nguyệt, chỉ có em đáng yêu nhất."

Ở trong mắt anh, chỉ có cô gái của anh là đáng yêu nhất đẹp nhất.

Tai Kiều Nguyệt nóng lên, nhẹ trừng anh một cái, đỏ mặt bất đắc dĩ nói: "Sao anh cứ luôn như vậy."

Cho dù cô nói gì thì người đàn ông cuối cùng cũng vòng về người cô.

Thương Yến thích bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng của cô gái nhỏ, anh đặt tay lên bụng cô, cực nhẹ xoa nhẹ.

Anh nói: "Nguyệt Nguyệt, chờ bụng em lớn, hành động không tiện, thì mỗi ngày anh sẽ ở bên chăm sóc em."

Kiều Nguyệt được anh xoa đến thoải mái, cả người thả lỏng dựa vào trong lòng anh, nói thầm: "Bây giờ anh cũng mỗi ngày ở bên người rồi, đuổi cũng không đi."

"Không giống." Anh điều chỉnh tư chế cô gái nhỏ, cắn vành tai cô một ngụm, thanh âm khàn khàn: "Nguyệt Nguyệt, chờ lúc bụng em lớn dần, anh sẽ giúp em tắm rửa mặc quần áo, ôm em đi WC. Mọi chuyện liên quan đến em anh đều sẽ tự mình làm."

Thương Yến nghĩ đến cảnh anh đỡ cô gái nhỏ cả người tròn tròn, trong lòng rung động không nói nên lời, "Nguyệt Nguyệt, anh thích giúp em làm những chuyện đó."

Kiều Nguyệt bị lời anh nói khiến thân thể nhũn ra, không tự nhiên đẩy anh, "Anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?"

"Nghĩ em." Thương Yến không chút do dự nói, "Nguyệt nguyệt, mỗi ngày anh đều nghĩ em."

Kiều Nguyệt ngượng ngùng đẩy anh, "Anh đừng nói nữa, em rất đói bụng, anh nấu cháo cho em đi."

Nghe cô gái nhỏ nói đói, sắc mặt Thương Yến hơi vội, nhẹ nhàng đặt cô lên sô pha, xoa đầu cô nói: "Được, bây giờ anh đi nấu cho em."

Khi Thương Yến vào phòng bếp, Kiều Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô một người đi dạo vườn hoa vài vòng, nhẹ xoa bụng mình mới đi vào biệt thự.

Cô ngửi thấy hương vị cháo gạo kê, dưới chân hướng vào phòng bếp đi.

Thương Yến đang nghiêm túc cắt rau.

Kiều Nguyệt liếc nồi cháo đang nấu, từ sau lưng ôm eo anh, nhỏ giọng nói: "Lúc nào mới ăn được đây?"

Thương Yến rửa tay rồi lau khô, xoay người, ôm cô gái nhỏ vào lòng, "Nguyệt Nguyệt em chờ một chút."

Kiều Nguyệt ngước mắt nhìn anh, bắt lấy tay anh, đột nhiên nhón chân hôn anh một cái, mềm mại nói: "Thương Yến, anh phải nấu cơm cả đời cho em."

"Cẩn thận một chút." Thanh âm Thương Yến trầm xuống, thần sắc hoảng loạn đỡ eo cô.

Cô gái nhỏ bây giờ còn giống một đứa nhỏ, anh cần phải về nhà sớm, mỗi ngày chăm sóc cô.

*************************

Lời editor: Hic bận quá mém quên up truyện :<

Bình luận

Truyện đang đọc