THÍCH EM, THÍCH MÊ MUỘI VÌ EM

Editor: Dánh
"Thương Yến, sao anh lại luôn như vậy?" Kiều Nguyệt chui khỏi lồng ngực anh, không quá vui trừng anh một cái, nắm quần áo trên eo anh, "Rốt cuộc anh có dạy em không?"
Thần sắc Thương Yến bình tĩnh, hôn lên mặt cô, lắc lắc đầu, "Em dọn về nhà ở với anh, anh sẽ dạy em. Còn bảo đảm cho em chắc chắn qua môn, không bị rớt."
Trên mặt Kiều Nguyệt cực nhanh hiện lên hưng phấn, nhưng cực lực nhịn xuống. Cô nhào vào ngực Thương Yến, giơ tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng lắc lắc, thanh âm ép tới thấp, cố ý kéo dài âm cuối, mềm mại kêu anh: "Thương Yến ~"
Một tay Thương Yến ôm eo cô, không dao động.
"Chú Thương Yến, anh dạy em đi mà." Kiều Nguyệt học anh, hôn tai anh, ở bên tai anh làm nũng.
Lỗ tai Thương Yến nóng lên, trái tim thình thịch nhảy loạn. Trên mặt anh hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, tay ôm eo Kiều Nguyệt hơi buộc chặt, rũ xuống đôi mắt, vẫn là kiên định lắc đầu.
Cả trái tim anh chỉ còn âm thanh cô gái nhỏ làm nũng kêu anh "chú", hầu kết anh lăn lộn. Vì sao từ "chú" đơn giản như vậy, cô gái nhỏ lại kêu dễ nghe đến vậy?
Kiều Nguyệt thấy anh vẫn không chịu nhả ra, cắn chặt răng, hôn môi anh, thanh âm càng thêm nũng nịu: "Thương Yến ca ca, anh đồng ý đi mà ~"
Nói xong cô lại hôn môi anh vài cái. Hừ, người đàn ông này thích nhất cô chủ động, cô không tin anh có thể nhịn được.
Thương Yến xác thật không nhịn được, thân thể trong nháy mắt nổi lên phản ứng.
"Nguyệt Nguyệt." Anh nhéo nhẹ cằm cô, cúi đầu muốn hôn cô.
Kiều Nguyệt giơ tay che miệng anh lại, vội la lên: "Anh không được hôn, anh còn chưa đồng ý dạy em. Nếu anh đồng ý thì em cho anh hôn."
Thương Yến ngẩn người, cầm tay cô, nhẹ nhàng kéo xuống. Cô gái nhỏ trở nên thông minh, biết bàn điều kiện với anh.
Thân thể vì khát vọng cô gái nhỏ mà ẩn ẩn đau, ngực anh hơi loạn, cả người khô nóng.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến cố gắng áp xuống dục vọng trong người, giữ vững kiên định, "Em về nhà bồi anh, cái gì anh cũng sẽ dạy em."
Hai mắt Kiều Nguyệt hơi trừng, thấy vẻ mặt Thương Yến nghiêm túc, hoàn toàn không định nhượng bộ, cô tức giận đến mặt đỏ lên.
Bộ dáng nũng nịu của cô lập tức thay đổi, dùng sức đẩy Thương Yến ra, "Anh không dạy thì thôi, em tự mình đọc sách cũng học được, mới không cần anh dạy."
Kiều Nguyệt chui khỏi ngực anh, thẳng sống lưng, cầm bút và sách giáo khoa, hướng về Thương Yến hừ lạnh một tiếng, cúi đầu đọc sách làm bài.
Trong ngực trống rỗng, trong lòng Thương Yến có chút mất mát. Anh nhìn về phía cô gái nhỏ, cô đang phồng lên mặt, thanh âm lật sách rất lớn, ngón tay trắng nõn cầm bút cũng có chút trắng bệch.
Anh biết, cô gái nhỏ giận rồi.
Thương Yến nghĩ, cảm xúc cô gái nhỏ biến hóa liên tục, thật sự quá nhanh quá tự nhiên. Một giây trước còn mềm mại ôm anh làm nũng, giây sau lập tức trở mặt giận anh.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đến gần cô gái nhỏ, lặng lẳng nhìn cô làm bài.
Thương Yến nhìn một hồi, thật sự nhịn không được nữa, giơ tay bám vào mu bàn tay cô gái nhỏ, nói: "Nguyệt Nguyệt, sai rồi."
"Cái gì sai?" Kiều Nguyệt hừ hừ, ngước mắt trừng anh.
Lúc Thương Yến ở trường, người xung quanh đều là người xuất sắc. Đây là lần đầu tiên anh gặp được người, đề vi phân và tích phân đơn giản như vậy, làm hơn 10 câu, 99% trong đó đều sai.
Nếu Kiều Nguyệt không phải cô gái anh dưỡng thì anh sẽ lạnh mặt mắng cô một trận.
Nhưng đây là cô gái anh dưỡng, anh không thể mắng, chỉ có thể cẩn thận dỗ cô.
Thương Yến giơ tay, trực tiếp chỉ vào đề, tốt bụng nhắc nhở cô: "Nguyệt Nguyệt, trừ bỏ 2 bài này, còn lại em đều làm sai."
Kiều Nguyệt ngẩn ngơ, hung hăng trừng bài tập, tức giận đến vứt bút lên bàn, hét lên: "Không làm không làm nữa."
Cô cực khổ làm hơn 10 câu, thế mà chỉ đúng 2 bài.
"Anh đắc ý cái gì?" Kiều Nguyệt quay mặt đi trừng anh, "Anh rất thông minh, rất giỏi?"
Trong lòng Thương Yến buồn bực khó hiểu, nghi hoặc nói: "Nguyệt Nguyệt, anh không có đắc ý."
Anh chỉ là chỉ ra bài cô làm sai, đắc ý chỗ nào?
"Anh chính là đắc ý! Anh nói em chỉ làm đúng 2 bài, đề đơn giản như vậy em cũng không biết làm, đúng là vừa ngu vừa ngốc."
Kiều Nguyệt đỏ mặt nói bậy một hồi, nói xong vẫn chưa hết giận, đánh Thương Yến vài cái, "Hỗn đản, cho anh đắc ý này, cho anh nói em ngu này, cho anh không chịu dạy em này."
Thương Yến: "..."
Anh nghiêm túc nghĩ lại, bản thân đúng là chỉ nói cô gái nhỏ làm đúng 2 bài, những câu còn lại một chữ anh cũng không nói.
Nhưng vì sao cô gái nhỏ lại tức giận như vậy, giống như vừa rồi anh thật sự có nói những lời như vậy vậy?
Trán Thương Yến ẩn ẩn đổ mồ hôi, luôn có loại cảm giác á khẩu không trả lời được, cũng không dám phản bác.
Anh nhìn mặt cô gái nhỏ thở phì phò, cuối cùng vẫn từ bỏ giải thích, duỗi tay ôm cô vào lòng, cầm tay nhỏ lộn xộn của cô, nhỏ giọng dỗ dành: "Nguyệt Nguyệt, em một chút cũng không ngu, em là cô gái thông minh nhất."
Kiều Nguyệt giãy giụa vài cái, ghé vào ngực anh, "Em một chút cũng không thông minh, ngu muốn chết."
Đọc sách lâu như vậy vẫn không hiểu, cô sao lại ngu như vậy chứ.
"Em không muốn rớt môn, em không muốn thi lại." Kiều Nguyệt ngước mắt, nhẹ cầm tay áo anh, vô cùng đáng thương nói: "Thương Yến, em không muốn về nhà ăn tết còn phải ôn tập, như vậy rất thảm nha."
Thương Yến hiện tại không nghĩ đến chuyện dụ cô gái nhỏ về nhà. Anh nhìn bộ dáng cô gái nhỏ mềm mại làm nũng, mềm lòng xoa đầu cô, "Được, anh dạy em. Nguyệt Nguyệt thông minh như vậy, chắc chắn rất nhanh sẽ học được."
Khóe miệng Kiều Nguyệt giương lên, dùng sức hôn lên mặt anh, nũng nịu nói: "Thương Yến ca ca, sao anh lại tốt như vậy."
Thân thể Thương Yến nóng lên, cảm thấy cô gái nhỏ miệng quá ngọt, dỗ anh đến ngực tràn đầy.
Anh từ phía sau ôm cô gái nhỏ vào lòng, mở sách trên bàn ra, cầm lấy bài tập, nghiêm túc tinh tế giảng cho cô.
Nhưng anh đã đánh giá cao trình độ của cô.
Nửa tiếng sau.
"Em không muốn học cái này, khó quá." Kiều Nguyệt rầm rì, "Anh đừng nói ảo diệu như vậy, khoanh trọng điểm lại giúp em là được, chỉ cần đạt tiêu chuẩn không rớt môn là được."
Thương Yến theo đuổi sự hoàn mỹ, dù là trong học tập hay công việc, trước giờ anh đều hướng đến trở thành tốt nhất, anh không đồng ý thái độ của cô gái nhỏ.
Nhưng anh nhớ lại vừa rồi đã lặp lại giải thích lí luận 3 lần, cuối cùng vẫn là nói: "Được."
Cô chui ra khỏi ngực Thương Yến, hưng phấn nói: "Vậy anh khoanh trọng điểm lại giúp em, em tự mình xem."
Thương Yến nhìn cô gái nhỏ đã muốn chạy đến trước cửa sổ sát đất, cúi đầu giúp cô khoanh trọng điểm.
Hiện tại trời đã có chút tối sầm. Kiều Nguyệt đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía dưới.
Nơi này là khu trung tâm thương nghiệp phồn hoa náo nhiệt nhất Nghi Thành, kiến trúc xung quanh tất nhiên là tốt nhất thành phố này.
Kiều Nguyệt ngơ ngác nhìn tòa nhà thương nghiệp đối diện. Trước kia khi cô chưa đến Nghi Thành, chỉ ở trên mạng nhìn thấy hình ảnh liên quan về Nghi Thành. Lúc đó cô rất thích, hy vọng về sau có thể sinh sống ở đây.
Không nghĩ đến, cô sẽ gặp được Thương Yến.
Nghĩ đến quan hệ của mình và Thương Yến, trong lòng Kiều Nguyệt đột nhiên thấy mất mát, nhưng rất nhanh bị cô ép xuống.
Cô xoay người ngồi xuống ghế làm việc của anh, tò mò nhìn đồ vật trên bàn anh.
Trên mặt bàn còn văn kiện đang mở ra chưa kịp đóng lại. Kiều Nguyệt cầm lên nhìn vài lần, hoàn toàn xem không hiểu.
"Cái gì đây?" Cô tùy tiện lật vài trang, cuối cùng nhìn thấy mấy con số, hứng thú đếm đếm.
"Một, hai, ba, bốn, ..."
Kiều Nguyệt đếm các con số không rất lâu, cuối cùng gần như run rẩy buông hợp đồng xuống.
Cô sờ sờ mặt mình, nhìn văn kiện trên bàn, lại ngước mắt nhìn Thương Yến vẻ mặt nghiêm túc đang giúp cô khoanh khoanh vẽ vẽ trên sách giáo khoa, trên mặt càng nóng lên.
Cô hình như thật quá đáng. Thương Yến đang làm việc, sao cô có thể không phân biệt trường hợp mà làm phiền anh.
Cả người Kiều Nguyệt không được tự nhiên, nhỏ giọng kêu: "Thương Yến, anh qua đây."
Thương Yến mới đánh dấu được một nửa, nghe cô gái nhỏ kêu anh thì lập tức đứng dậy đi về phía cô.
"Đói bụng rồi sao?" Thương Yến xoa đầu cô.
Đã 6 giờ hơn, bình thường lúc này cô gái nhỏ đang ăn cơm.
Kiều Nguyệt ban đầu lắc đầu, vài giây sau lại gật đầu, rầm rì nói: "Đúng là có chút đói."
Trong lòng Thương Yến mất mát. Cô gái nhỏ không đồng ý về nhà, cô ăn cơm xong sẽ quay về trường.
"Nguyệt Nguyệt muốn ăn gì?" Ngữ khí anh hơi dừng, "Không thì chúng ta về nhà, ăn cơm xong anh sẽ đưa em về trường?"
Không nỡ ép cô dọn về nhà, anh chỉ có thể tận lực tranh thủ thời gian ở bên cô gái nhỏ dài hơn.
Kiều Nguyệt đỏ mặt, ấp úng không nói nên lời, thật lâu sau mới nhỏ giọng hừ nói: "Anh nghiêm túc giảng bài cho em như vậy, em, em sẽ dọn về nhà ở vậy."
Thương Yến ngơ ngác nhìn cô gái nhỏ.
"Anh không muốn em về sao?"
Kiều Nguyệt thấy anh ngơ ngác không nói lời nào, không nhịn được "ăn hiếp" anh.
"Muốn." Thương Yến không do dự trả lời, khom lưng duỗi tay bế cô gái nhỏ lên cao.
Anh ngẩng đầu vội vã hôn cô, ngữ khí mơ hồ nói: "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt."
Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng đón ý nói hùa theo nụ hôn của anh. Thẳng đến thở không được cô mới dùng sức nhéo tay anh vài cái.
"Anh làm gì vậy, hôn mạnh bạo như vậy." Kiều Nguyệt hơi thở dốc trừng anh, nũng nịu nói thầm: "Mỗi lần đầu như vậy, không thể hôn môi bình thường như các cặp đôi khác sao?"
Cô nắm lấy quần áo Thương Yến, ghé vào ngực anh hừ hừ, "Thật đáng ghét, môi đều bị anh cắn rách rồi."
Thương Yến vỗ nhẹ lưng cô, nâng mặt cô lên, nhẹ mổ môi cô vài cái, "Nguyệt Nguyệt, em quá xinh đẹp, anh không nhịn được."
"Xinh đẹp cũng không thể hôn mạnh bạo như vậy được." Kiều Nguyệt nói thầm.
Thương Yến nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trầm mặc một lúc, nhớ đến chuyện gì đó, đột nhiên ngữ khí trầm thấp nói: "Vì kinh nghiệm hôn môi của anh không nhiều lắm."
Anh nhìn Kiều Nguyệt, "Không giống em, kinh nghiệm phong phú."
Bốn chữ "kinh nghiệm phong phú" bị anh nhấn mạnh cực kì.
Khi hài người lần đầu gặp nhau, cô gái nhỏ từng nói kinh nghiệm của cô rất phong phú.* Hiện tại anh càng muốn thì trong lòng anh càng hụt hẫng.
*Nếu bạn nào không nhớ thì lúc đó Thương Yến hỏi cô kinh nghiệm trên giường có phong phú không còn Kiều Nguyệt nghĩ Thương Yến hỏi kinh nghiệm làm thêm của cô có phong phú không nên mới dẫn đến hiểu lầm
Đã từng có người đàn ông khác thấy qua bộ dáng nũng nịu đáng yêu của cô gái anh. Có lẽ cô gái nhỏ cũng giống như bây giờ, mềm mại ghé vào ngực tên đàn ông đó, đỏ mặt làm nũng.
Thương Yến bị hình ảnh bản thân tưởng tượng làm tức giận đến ghen lên, ngữ khí cứng rắn nói: "Sau này em không được cùng người khác hôn môi, càng không thể làm nũng với họ."
Kiều Nguyệt bị sự cường thế đột nhiên của anh khiến cho vẻ mặt mờ mịt, "Anh nói bậy gì vậy, mau buông em xuống."
Trên tay Thương Yến dùng sức, ôm cô chặt hơn.
Anh nói: "Nguyệt Nguyệt, sau này em không được làm nũng với người đàn ông khác, không thể cười với người khác, không thể ..."
"Ay dà, em biết rồi." Ngữ khí Kiều Nguyệt không kiên nhẫn ngắt lời anh, "Một đại nam nhân như anh sao lại như vậy chứ?"
Thương Yến không nói nữa, cúi đầu không ngừng hôn mặt cô.
Kiều Nguyệt không muốn làm phiền công việc anh, nghiêng mặt tránh nụ hôn của anh, "Anh làm việc trước đi."
Anh không có tâm trạng làm việc.
Thương Yến cầm áo khoác trên ghế, "Nguyệt Nguyệt, chúng ta về nhà đi."
"Còn công việc của anh thì sao?" Kiều Nguyệt trừng anh.
Thương Yến bình tĩnh gật đầu, "Đã làm xong rồi, ngày mai anh cũng rảnh, có thể cùng em ôn tập."
Anh làm việc lâu như vậy cũng chưa từng cho bản thân nghỉ phép. Gần đây anh trai anh rảnh, vẫn là đưa công việc cho anh ấy làm đi.
Anh muốn cho bản thân một kì nghỉ phép dài hạn. Trước khi cô gái nhỏ về nhà, có lẽ hai người có thể đi du lịch nước ngoài nữa.
Nghĩ đến cùng cô gái nhỏ đi du lịch, mỗi tối có thể ôm thân thể mềm mại của cô, tim Thương Yến đập có chút không xong.
"Nguyệt Nguyệt," Anh khẽ cắn tai cô, "chờ em thi xong, anh mang em đi nước ngoài chơi."
Đi nước ngoài chơi?
Hai mắt Kiều Nguyệt sáng lên, rất nhanh lại khôi phục bình thường, "Thôi, thi xong rất nhanh là tết, còn chơi gì nữa, em phải về nhà."
Sắc mặt Thương Yến hơi vội, nhỏ giọng dỗ cô: "Thế thì sang năm rồi chúng ta đi."
Kiều Nguyệt tâm động. Cô lớn như vậy cũng chưa từng đi nước ngoài chơi.
Cô hừ một tiếng, "Đến lúc đó rồi nói, tâm trạng em tốt thì sẽ đi với anh."
Ánh mắt Thương Yến hơi tối, cô gái nhỏ còn muốn tâm trạng tốt thì mới đi với anh.
Anh tiếp tục hỏi cô: "Vậy làm sao tâm trạng em mới tốt?"
Kiều Nguyệt không chịu được những vấn đề ngây ngốc của anh, "Chuyện tương lai, sao em biết được?"
Người đàn ông này sao luôn hỏi cô những vấn đề ngây ngốc.
Kiều Nguyệt thấy anh còn muốn nói tiếp, lập tức ngăn cản anh, "Anh không được hỏi loại vấn đề này nữa."
Thương Yến nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, "Nguyệt Nguyệt, tâm tình em không tốt thì phải nói trước với anh."
Anh nhất định sẽ nghĩ cách dỗ cô gái nhỏ vui vẻ, khiến cô cùng anh đi nước ngoài.
Kiều Nguyệt trừng anh một cái, nói thầm: "Biết rồi."
Cô vừa nói xong, bụng "lộc cộc" vang lên hai tiếng.
Mặt Kiều Nguyệt đỏ lên, la lên: "Em đói bụng, anh về nhà nấu cơm cho em."
Cô nhớ đến đồ ăn Thương Yến làm trong thời gian này, hương vị cực kì hợp khẩu vị cô.
Thương Yến hôn hôn cô, "Được, bây giờ chúng ta về nhà, anh sẽ nấu cơm cho em."
Anh nói xong liền cất đồ của cô gái nhỏ vào ba lô, cầm ba lô lên, trực tiếp bế cô lên rời văn phòng.
Kiều Nguyệt vừa mang lên khẩu trang, gấp đến mức đánh anh, "Anh thả em xuống đi."
Anh xoa đầu cô gái nhỏ, không có thả cô xuống, miệng dỗ dành cô: "Nguyệt Nguyệt ngoan."
Kiều Nguyệt đỏ mặt, chịu đựng ánh mắt nóng rực của mọi người, bị Thương Yến ôm ra khỏi cao ốc, bế lên xe.
Cô bị Thương Yến ôm trong ngực, cả đường đều mắng anh.
Nghe tiếng mắng ngẫu nhiên của Kiều Nguyệt, tay Hạ Trình nắm tay lái hơi run, sắc mặt căng chặt.
...
Khi về đến nhà, Kiều Nguyệt mới được Thương Yến thả xuống. Cô nhẹ đá chân anh, sờ sờ bụng, "Anh mau đi nấu cơm đi."
"Được, Nguyệt Nguyệt em đọc sách trước, rất nhanh anh sẽ nấu xong."
Thương Yến vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Kiều Nguyệt một mình cầm sách xem ở phòng khách. Nhưng rất nhanh cô liền đọc không vào, hương thơm đồ ăn trong phòng bếp luôn quanh quẩn mũi cô.
Kiều Nguyệt buông sách, mắt trông mong nhìn chằm chằm phòng bếp.
Chờ Thương Yến đem 5 món ăn đều bưng ra, Kiều Nguyệt lập tức chạy như bay đến, "Chết đói em rồi."
Không có gì bất ngờ, Kiều Nguyệt vẫn như trước đây ăn hai chén cơm lớn. Sai khi ăn xong, cô cảm thấy bụng có chút căng.
Ôm bụng đi lại trong phòng hơn nửa tiếng, cô vẫn cảm thấy có cảm giác trướng trướng, rất không thoải mái.
Sắc mặt Kiều Nguyệt dần trắng bệch, cô nhớ lại lần trước chuyện bị đau bụng. Có thể nào lần này cô lại ăn hư bụng không?
Nhớ đến sự thống khổ lần trước, cả người Kiều Nguyệt hoảng loạn lên.
Khi cửa phòng bị đẩy ra, Kiều Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy Thương Yến đi vào, hốc mắt cô nóng lên, đi lên vài bước đến trước mặt anh, bổ nhào vào ngực anh, nắm chặt quần áo anh, nói năng lộn xộn: "Thương Yến, làm sao đây, bụng em lại không thoải mái, có phải giống lần trước ăn hư bụng không? Em không muốn đi bệnh viện đâu, sao em lại xui xẻo như vậy?"
Nói xong, nước mắt cô chảy xuống.
Nước mắt cô gái nhỏ quá đột ngột, Thương Yến luống cuống tay chân lau nước mắt cho cô, dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt đừng khóc, hôm nay em có lại ăn bậy không?"
"Không có." Thanh âm Kiều Nguyệt phát run, nắm chặt tay anh, mang theo thanh âm nức nở nghe vào thập phần sợ hãi, "Thương Yến, em không muốn bị đau bụng, không muốn đi bệnh viện."
Thanh âm cô gái nhỏ quá đáng thương, nghe đến cả tâm Thương Yến đều đau.
Anh nhẹ nhàng xoa bụng cô, nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, sẽ không đâu."
"Thế thì sao lại đau như vậy?" Cô mở to hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn chằm chằm Thương Yến.
Thương Yến đau lòng hôn mắt cô, đột nhiên nhớ đến một chuyện, "Nguyệt Nguyệt, có phải kì sinh lí của em tới không?"
Trước kia khi anh ở nhà, có một lần cháu gái anh đến kì sinh lí, chính là ôm chị dâu khóc đến thảm hề hề.
Khi đó lời chị dâu dạy dỗ cháu gái nhỏ, đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ.
Thần sắc Kiều Nguyệt ngẩn ngơ, hít hít mũi, ấp úng nói: "Hình như là mấy ngày này."
Cô đẩy Thương Yến ra, chạy vào phòng tắm, vừa kiểm tra thật sự là dì cả* đến.
*Tới tháng
Kiều Nguyệt thay băng vệ sinh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch ôm bụng, từng bước từ phòng tắm đi ra.
Thương Yến thấy sắc mặt cô tái nhợt, đau lòng cẩn thận ôm cô ngồi xuống, rót ly nước ấm cho cô.
Miệng nhỏ Kiều Nguyệt uống nước, ủy khuất nói: "Sao lại như vậy chứ, trước kia em cũng không bị đau như vậy."
Giống như chỉ cần động một chút, bụng cô đều quặn đau một trận.
Thương Yến nhẹ nhàng xoa bụng cô từng cái, "Mấy ngày nay em ở bên ngoài có phải thời gian làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, lại ăn đồ ăn lạnh không?"
Anh nhớ rõ khi chị dâu mắng cháu gái nhỏ, luôn nói cô thức khuya, còn ăn rất nhiều đồ ăn lạnh.
Kiều Nguyệt chột dạ cúi đầu. Hai ngày nay đúng là cô thức đêm ôn bài, còn uống vài ly trà sữa lạnh, ngày hôm qua còn ăn 3 cây kem.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Thương Yến liền biết bản thân đoán đúng rồi. Sắc mặt anh hơi trầm xuống, cô gái nhỏ quá không yêu quý thân thể bản thân rồi.
Thương Yến không nhịn được, sắc mặt nghiêm túc nói: "Nguyệt Nguyệt, anh vẫn luôn dặn em chú ý thân thể bản thân, em lại không nghe lời phải không? Bây giờ ..."
"Anh hung dữ cái gì chứ?" Kiều Nguyệt không tự tin rống anh, "Em chỉ là không nhớ mình sắp đến kì sinh lí, em cũng không muốn mà. Bụng em đau như vậy, anh còn giống lần trước mắng em, cũng không dỗ dành em."
Càng nói cô càng ủy khuất, ghé vào ngực Thương Yến hừ.
Thương Yến không nỡ lại nói cô, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, thanh âm mềm nhẹ dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, là anh không tốt, sau này chuyện của em thì anh sẽ nhớ giúp em, nhưng em phải nghe lời anh, không thể lại ăn bậy nữa."
Nghe thanh âm ôn nhu của anh, Kiều Nguyệt biết bản thân sai rồi. Cô ngoan ngoãn gật đầu, rầu rĩ nói: "Ừ, em nghe anh."
Cô ôm tay anh, "Thế bây giờ làm

1 2 »

Bình luận

Truyện đang đọc