THÍCH EM, THÍCH MÊ MUỘI VÌ EM

Editor: Dánh
"Thương Yến, anh nói chuyện đi chứ?"
Kiều Nguyệt không vui đá anh, muốn từ trong lòng anh chui ra.
"Nguyệt Nguyệt, em đừng lộn xộn." Thương Yến nhẹ nhàng ngăn tay chân cô lại.
Cô gái nhỏ trong ngực lộn xộn, sẽ không cẩn thận cọ đến anh.
Anh vẫn luôn ép xuống khát vọng đối với cô gái nhỏ, hiện tại cô còn không nghe lời cọ loạn trong ngực anh, anh đã không khống chế được dục vọng thân thể.
Thương Yến nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, tim đập nhanh.
"Nguyệt Nguyệt," Anh cúi đầu cọ vài cái, lại hôn mặt cô, "anh không muốn lừa em, chỉ cần ở bên em, nhìn thấy em, anh liền nhịn không được muốn sờ em, hôn em."
Nhìn cô gái nhỏ thở phì phì trừng lớn hai mắt, đáy lòng Thương Yến mềm nhũn, thanh âm ép xuống càng thấp, "Anh sẽ nhẹ chút."
Ngữ khí anh trầm thấp, mang theo dụ dỗ.
Kiều Nguyệt nghĩ đến anh suốt đêm chạy đến đây, mấy ngày nay đều không nghỉ ngơi tốt. Anh còn có công việc, có lẽ tối nay, hoặc có lẽ ngày mai, anh phải quay về Nghi Thành.
Tức giận trên mặt Kiều Nguyệt dần tan biến, thân thể mềm mại dựa vào Thương Yến.
Tay cô vẫn như cũ nắm chặt ống tay áo anh, hừ vài tiếng, nhụt chí mở miệng, "Khốn khiếp, anh chính là muốn chiếm tiện nghi của em."
Cố tình cô lại ngày càng không có cách cự tuyệt người đàn ông này, bị anh dỗ vài câu thì cả người liền choáng váng, cái gì đều muốn đồng ý với anh.
Thương Yến thấy thái độ cô gái nhỏ mềm xuống, thân thể hưng phấn đến khẽ run.
"Nguyệt Nguyệt," Tay anh đặt trên xương quai xanh của cô gái nhỏ, ánh mắt ám tối, cúi đầu hôn mặt cô, chuyển qua tai cô, thấp giọng nói: "bây giờ anh đã có kinh nghiệm, sẽ nhẹ nhàng, nhất định có thể khiến em thoải mái hơn trước kia."
///
Xong việc, Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng ghé vào trên giường. Trên người cô quấn khăn tắm đơn giản, cả người nhũn ra vô lực.
Nghe tiếng nước thỉnh thoảng truyền ra từ phòng tắm, mặt cô càng đỏ hơn.
Thương Yến không có lừa cô, lần này xác thật khiến cô rất thoải mái. Kĩ thuật "cắn người" của anh đã tiến bộ vượt bậc, cô vừa rồi đều nhuyễn thanh cầu anh đừng ngừng.
Kiều Nguyệt đem mặt chôn vào gối, thanh âm buồn bực nhỏ giọng nói thầm: "Tại sao lại như vậy, thật mất mặt."
Tay nắm chặt ga giường, Kiều Nguyệt nhớ lại chuyện vừa phát sinh trong phòng tắm, cảm thấy không có mặt mũi nhìn Thương Yến.
Thương Yến từ phòng tắm đi ra, trên người còn bọt nước. Anh chỉ quấn một cái khăn lông quanh eo, thấy mặt cô gái nhỏ đều chôn trong gối, cả người không nhúc nhích, co rúc thành một đoàn không ngừng lăn lộn.
Đi vài bước đến bên mép giường, Thương Yến duỗi tay bế cô lên, "Nguyệt Nguyệt."
Anh nâng mặt cô gái nhỏ, mới phát hiện mặt cô đỏ rực.
"Làm sao vậy?" Ngữ khí Thương Yến lo lắng, sờ sờ trán cô gái nhỏ, nhiệt độ bình thường, cũng không bị sốt.
Anh sửng sốt một chút, khóe miệng hơi giơ lên, hôn một cái lên tai cô, "Nguyệt Nguyệt, có phải em đang thẹn thùng?"
Cô gái của anh nhất định đang thẹn thùng. Vừa rồi ở dưới thân anh, cô gái nhỏ kêu đến dễ nghe như vậy, bắt lấy tay anh nhỏ giọng nức nở, thanh âm lại mềm nhũn cầu anh đừng ngừng, mau "cắn" cô.
Lúc anh cắn cô đến khóc, trong lòng anh ngoài đau lòng, càng có nói không ra lời hưng phấn.
Thương Yến nhịn không được nói chuyện với cô gái nhỏ, anh bám đến bên tai cô, thanh âm trầm thấp ái muội: "Nguyệt Nguyệt, có phải anh không có lừa em? Em vừa rồi vẫn kêu anh cắn em, không ngừng kêu thoải mái, bộ dáng rất đẹp mắt."
Kiều Nguyệt dùng tay bắt lấy khăn tắm trước ngực, nhẹ trừng anh, "Anh, anh không được nói chuyện."
Bộ dáng cô gái nhỏ thẹn thùng khiến cả người Thương Yến tê dại. Anh ôm cô gái nhỏ ngồi trên giường, nhẹ dỗ cô: "Được, anh không nói. Nguyệt Nguyệt, em không thích nghe anh liền không nói, anh đều nghe em."
Một tay Kiều Nguyệt chống ngực anh. Xúc cảm dưới tay khiến lòng cô hơi rung động, cô nhỏ giọng nói: "Anh mau lấy áo ngủ đến cho em, em muốn thay đồ."
Phần lưng Thương Yến dựa lên thành giường, nhìn làn da trắng nõn trên người cô gái nhỏ, bàn tay hơi nóng.
Anh lắc đầu, nói: "Nguyệt Nguyệt, đừng mặc, cứ như vậy ngủ với anh."
Anh thích nhất bộ dáng cô gái nhỏ không mặc gì, toàn thân mỗi một chỗ đều lộ ra hồng nhạt dụ hoặc.
Tầm mắt Thương Yến dừng trên cổ cô, ánh mắt nóng rực.
Phần da trắng nõn của cô gái nhỏ hiện dấu vết rõ ràng, là anh lưu lại. Anh nhẹ nhàng liếm môi, trên môi tựa hồ còn lưu lại hương vị khiến anh run sợ.
"Thương Yến," Thanh âm Kiều Nguyệt mang theo nức nở, tay cô vô lực đẩy anh, "Anh không cần như vậy, mau lấy quần áo lại đây, anh cũng phải mặc quần áo vào."
Cô ngước mắt, hốc mắt hồng hồng nhìn anh, "Hừ, nếu không hiện tại em lập tức về nhà, không ngủ với anh, để anh ngủ một mình."
Thương Yến còn muốn tranh thủ chút lợi ích. Anh nâng mặt cô gái nhỏ, dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, em thật sự nỡ để anh ngủ một mình?"
Kiều Nguyệt hừ hừ, cô nhìn Thương Yến, thấy ánh mắt anh "đáng thương" nhìn cô, mặt đầy mất mát.
Lời chuẩn bị nói ra lại nuốt xuống.
Anh rất nhanh sẽ về Nghi Thành. Hôm nay cô nghe lời anh, để anh ôm một cái, hôn vài cái, cũng không sao nhỉ.
Kiều Nguyệt túm khăn tắm, rầm rì một hồi, nhỏ giọng nói: "Được rồi, em ngủ với anh."
"Không mặc quần áo." Thương Yến thấp giọng bổ sung.
Kiều Nguyệt giả vờ tức giận, hừ nói: "Biết rồi, thật phiền. Hừ, có phải anh rất vui?"
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông này, thấy trong mắt anh hàm chứa ý cười, hướng về phía anh hừ mạnh.
"Ừ, anh rất vui." Sắc mặt Thương Yến đứng đắn gật đầu, nắm lấy tay cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nhéo đầu ngón tay cô, "Chỉ cần có thể ngủ chung với em, anh liền vui vẻ."
Anh nói xong, duỗi tay kéo khăn tắm trên người cô ra.
"Anh làm gì?" Kiều Nguyệt gắt gao che lại, cắn răng trừng anh, "Buông tay."
Thương Yến kiên nhẫn dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta nên nghỉ ngơi rồi."
Anh muốn không có gì ngăn trở ôm thân thể mềm mại của cô gái nhỏ.
"Gấp cái gì chứ." Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng, nói thầm: "Em không hề buồn ngủ. Thương Yến, chúng ta trò chuyện rồi mới ngủ đi."
Thương Yến buông tay ra, nhẹ ôm cô gái nhỏ, "Được, chúng ta trò chuyện rồi mới ngủ."
Kiều Nguyệt tạm thời thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt không khống chế được ngừng trên người Thương Yến, cả người càng thêm nóng.
Cô dựa sát vào ngực anh, mềm mềm mại mại lẩm bẩm: "Thương Yến, sao anh lại như vậy chứ."
"Ừ?" Thương Yến nghi hoặc nhìn cô gái nhỏ, "Anh như thế nào?"
Thanh âm Kiều Nguyệt rầu rĩ: "Một chút cũng không giống người đàn ông 30 tuổi."
Thương Yến vỗ nhẹ lưng cô, "Anh sao lại không giống người đàn ông 30 tuổi?"
"Những người đàn ông 30 tuổi khác đều lấy sự nghiệp làm trọng nha." Kiều Nguyệt ngước mắt liếc yêu anh một cái, "Đâu có như anh vậy, vì thấy bạn gái mình mà bỏ công việc chạy đến thành phố khác."
Cô hừ nhẹ vài tiếng, "Ừm, giống như con trai mới thành niên, không thành thục ổn trọng tí nào."
Trong miệng Kiều Nguyệt mang theo bất mãn nói thầm, trong lòng lại rất vui. Xem ra Thương Yến thật sự rất thích cô, vì cô mà công việc cũng không cần.
Thương Yến nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Bởi vì lúc họ 30 tuổi, sự nghiệp của họ chưa đủ thành công. Còn lúc anh 30 tuổi cái gì cũng đều có."
Anh dừng lại, hôn môi cô nói tiếp: "Ngoại trừ em."
Mặt Kiều Nguyệt nóng lên, ghé vào ngực anh rầu rĩ nói: "Anh lại dỗ em."
"Không có dỗ em." Thương Yến nói nhỏ bên tai cô, "Nguyệt Nguyệt, cái gì anh cũng có, chỉ thiếu em."
Chờ cô gái nhỏ đủ tuổi, anh lập tức cưới cô. Về sau dù khi nào, anh đều có thể quang minh chính đại ở bên người cô.
Kiều Nguyệt ôm anh, ngượng ngùng hừ hừ, nhẹ giọng la lên: "Em mệt rồi, buồn ngủ."
Cô không muốn lại nghe người đàn ông này nói lời dỗ cô.
"Được, chúng ta ngủ."
Thương Yến giơ tay, dễ dàng kéo khăn tắm trên người cô xuống.
Kiều Nguyệt nhanh chóng rúc vào chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt, mắt trông mong nhìn chằm chằm Thương Yến.
"Nguyệt Nguyệt." Anh xốc chăn lên chui vào, giơ tay kéo cô gái nhỏ vào lòng, cúi đầu hôn cô.
Tay Kiều Nguyệt chống trên ngực anh, ban đầu còn theo kịp tiết tấu của anh, dần dần, động tác anh ngày càng vội vàng, cô chỉ có thể bị động tiếp thu.
Mười phút sau.
"Thương Yến, anh đừng hôn nữa, ngủ đi." Thanh âm Kiều Nguyệt vội vàng đẩy anh, tránh nụ hôn của anh.
Thương Yến đang hào hứng, trong miệng mơ hồ không rõ dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt ngoan, anh chỉ hôn một chút."
"Vừa rồi anh cũng nói như vậy." Kiều Nguyệt gấp đến đỏ mặt, nắm chặt tay đang làm loạn của anh, "Anh có phải lại không nghe em?"
Thương Yến xác thật không định dừng lại. Anh nhìn cô gái nhỏ tức đến muốn hộc máu, xoay người chặn cô lại.
///
Khi Kiều Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, duỗi tay đẩy người bên cạnh vài cái, trong miệng nhỏ giọng nói thầm: "Anh đừng hôn, đừng hôn."
"Nguyệt Nguyệt?" Thương Yến nâng mặt cô gái nhỏ, thấy hai mắt cô khép hờ, hai cánh môi lúc đóng lúc mở, giống như muốn nói gì đó.
Anh để sát người vào, ẩn ẩn nghe thấy cô nói "đừng hôn".
Trong lòng Thương Yến mềm mại, ôm cô càng chặt.
Kiều Nguyệt cảm thấy không thở được, chậm rãi mở mắt ra. Cô ngẩn người thật lâu, đầu choáng váng mới dần thanh tỉnh lại.
Bây giờ cô không phải ở nhà. Thương Yến đến tìm cô, hai người đang trong khách sạn.
Kiều Nguyệt nhéo người đàn ông bên cạnh, thanh âm mới vừa tỉnh ngủ mang theo yếu ớt: "Bây giờ mấy giờ?"
Thương Yến vén tóc cô gái nhỏ lên, hôn vài cái lên trán cô, "Mới ba giờ, Nguyệt Nguyệt, em ngủ tiếp đi."
"Ba giờ?" Kiều Nguyệt dụi dụi mắt, ngước mắt nhìn mặt Thương Yến, trong lòng không nỡ.
Ôm chặt eo anh, Kiều Nguyệt hừ nói: "Hành lí anh chuẩn bị tốt chưa? Anh vẫn nên về Nghi Thành sớm chút, đừng đi trễ quá, buổi tối không an toàn."
Nói xong, Kiều Nguyệt vẫn không yên tâm, cô ngượng ngùng tiếp tục nói thầm: "Qua năm mới em sẽ lập tức về Nghi Thành bồi anh. Anh phải nghỉ ngơi đầy đủ, ăn cơm đàng hoàng, không nên giống mấy ngày này."
Làm sao đây, cô hình như không muốn Thương Yến quay về.
Thương Yến yên tĩnh nghe cô gái nhỏ nói, chờ cô nói xong mới nói: "Nguyệt Nguyệt, anh không về."
"Không về Nghi Thành? Vậy anh định khi nào về? Ngày mai sao?"
Kiều Nguyệt nghi hoặc nhìn anh, cho rằng anh nói không về là hôm nay không về.
"Ngày mai cũng không về." Thương Yến lắc đầu.
Kiều Nguyệt sửng sốt, trong lòng hình như hiểu ra, ấp úng hỏi anh, "Anh có ý gì?"
Thương Yến: "Nguyệt Nguyệt, anh ở lại đây, cùng em ăn tết xong lại cùng nhau về Nghi Thành."
Anh không muốn cùng cô tách ra. Nếu cô không chịu về với anh thì anh ở lại đây.
Kiều Nguyệt ngơ ngác nhìn anh, lửa giận trong lòng lập tức bay lên. Cô tức giận đến mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi trừng anh: "Thương, Yến, anh đã sớm tính toán ở lại đây đúng không?"
"Ừ." Thương Yến gật đầu, "Em không chịu về Nghi Thành thì anh ở lại với em."
Kiều Nguyệt dùng sức đấm đánh anh, "Khốn khiếp, anh đã tính ở lại, vừa rồi vì cái gì còn muốn giả vờ đáng thương gạt em?"
Cô gái nhỏ hình như giận rồi.
Thương Yến ôm cô giải thích: "Nguyệt Nguyệt, anh không có giả vờ đáng thương gạt em."
"Còn nói không có?" Thanh âm Kiều Nguyệt mềm yếu rống anh: "Anh đều chuẩn bị không về, còn gạt em, gạt em ngủ với anh, còn cắn em!"
Khốn khiếp, đàn ông hư hỏng!
Kiều Nguyệt hận không thể cắn chết anh. Cô thở phì phì trừng anh, "Sao anh vô sỉ như vậy chứ, khốn khiếp!"
Thương Yến cảm thấy cô gái nhỏ nổi tính tình khó hiểu. Anh vỗ nhẹ lưng cô, "Nguyệt Nguyệt, anh thật sự không có gạt em."
"Vậy sao vừa rồi anh không nói anh muốn ở lại ăn tết? Anh chính là muốn gạt em ngủ với anh!" Kiều Nguyệt tức giận đẩy anh, "Em phải về nhà, mấy ngày tới đều không muốn gặp anh."
Thương Yến kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ, dùng sức ôm lấy cô, "Nguyệt Nguyệt em đừng giận, anh thật sự không có gạt em. Anh chờ em ngủ rồi mới quyết định ở lại. Cũng không phải bởi vì muốn ngủ với em mà cố ý gạt em chuyện này."
Mặt mày cô gái nhỏ vẫn tức giận như cũ.
Thương Yến nhẹ giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, anh thật sự không cần gạt em chuyện này, anh muốn ngủ với em thì dù em không chịu, anh cũng sẽ ngủ với em."
Lửa giận Kiều Nguyệt đến nhanh đi cũng nhanh. Cô nghe lời Thương Yến nói, hừ nói: "Em không chịu thì anh vẫn ngủ với em?"
Thương Yến nhìn chằm chằm cô một lúc mới gật đầu, "Ngủ."
Nếu cô gái nhỏ không chịu, anh sẽ nghĩ mọi biện pháp dụ cô đến trên giường.
Kiều Nguyệt bị sự thành thật của anh khiến cho yết hầu nghẹn lại, không vui cào anh vài cái.
Thương Yến thấy cô không giận nữa, hôn mặt cô, hỏi cô: "Nguyệt Nguyệt, anh muốn ở lại với em, em vui không?"
Anh ở lại, cô gái nhỏ nên vui mới đúng.
"Hừ, ai vui chứ?" Kiều Nguyệt hất cằm, hầm hừ nói.
Vừa mới nghe Thương Yến nói ở lại, trong lòng cô xác thật có sự tức giận do bị lừa gạt. Nhưng hiện tại sự tức giận biến mất, trong lòng cô chậm rãi nổi lên cổ ngọt ngào.
Thương Yến ở lại với cô nha, cô nghĩ liền cảm thấy thật vui vẻ. Hừ, cô mới không thừa nhận bản thân vui vẻ đâu.
"Vì sao không vui?" Sắc mặt Thương Yến hơi trầm xuống, "Nguyệt Nguyệt, có phải em không muốn anh ở lại?"
Kiều Nguyệt hừ lạnh, "Nếu em không muốn anh ở lại, anh sẽ về Nghi Thành sao?"
Sắc mặt Thương Yến lạnh băng, trầm mặc không nói lời nào.
"Anh lạnh mặt làm gì chứ?" Kiều Nguyệt ngước mắt, bị sắc mặt của anh dọa sợ, thở phì phì cào anh, "Anh định mắng em?"
Trước kia thấy Thương Yến làm mặt lạnh, cô sẽ thật sợ hãi, hiện tại cô một chút đều không sợ.
Ngữ khí Thương Yến cứng đờ, "Anh sẽ không mắng em."
Anh mãi mãi sẽ không mắng cô gái nhỏ.
"Vậy anh không được lạnh mặt."
Thương Yến nhìn cô, nhấn mạnh, "Nguyệt Nguyệt, anh không vui."
"Anh không vui cái gì chứ?" Kiều Nguyệt ngẩn người, thử thăm dò hỏi, "Vì anh nói anh ở lại, em nói em không vui, cho nên anh không vui?"
Thương Yến trầm mặc không nói nhìn cô, sắc mặt trả lời tất cả.
Kiều Nguyệt thật lâu sau mới có thể nghẹn ra một câu: "Trẻ con, còn ngu ngốc."
Cô đây là cố ý mà, người đàn ông này còn thật sự không nhìn ra cô nói dỗi nữa chứ.
Kiều Nguyệt nghĩ nghĩ bộ dáng ngây ngốc trước kia của anh, ôm cổ anh, "Sao anh ngốc như vậy chứ, em chọc anh thôi. Anh ở lại, em rất vui."
Thương Yến ngơ ngẩn nhìn cô. Cô gái nhỏ vẻ mặt thẹn thùng, ánh mắt nhìn anh hơi e thẹn.
Ngực anh dần nóng lên, "Thật sao?"
"Là thật, em lừa anh làm gì." Kiều Nguyệt hừ nói, nhấc chân nhẹ đá anh, "Được rồi, chúng ta nên rời giường."
Được đến đáp án mong muốn từ cô gái nhỏ, trong lòng Thương Yến kích động, anh hôn lung tung lên mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, anh cũng rất vui."
Kiều Nguyệt để anh hôn vài cái, mới nhỏ giọng hừ nói: "Biết anh rất vui rồi, em thật sự phải về nhà."
Thương Yến ôm cô, sờ tóc cô, "Nguyệt Nguyệt, hôm nay đừng về, ở lại với anh đi."
"Không được." Kiều Nguyệt cự tuyệt, "Dù sao anh cũng ở lại rồi, chúng ta mỗi ngày có thể gặp mặt rồi nha."
"Nguyệt Nguyệt, anh ..."
"Ay da anh thật phiền, mau lấy quần áo em lại đây."
Thương Yến không tình nguyện rời giường, giúp cô gái nhỏ mặc quần áo.
"Em thật sự phải về nhà?"
Thương Yến đứng một bên, nhìn cô gái nhỏ sửa sáng áo khoác và khăn quàng cổ trên người.
"Đúng rồi, không về thì ba mẹ và anh trai sẽ lo lắng." Kiều Nguyệt mang mũ lông lên, mềm mại nói: "Anh giúp em nhìn xem mũ có bị lệch không?"
Thương Yến nửa ngồi xổm trước mặt cô, giúp cô chỉnh lại mũ bị lệch.
"Thật sự bị lệch nha." Kiều Nguyệt giơ tay sờ sờ, khom lưng chuẩn bị mang giày.
Thương Yến cầm lấy vớ màu hồng của cô gái nhỏ, "Anh giúp em."
Nắm lấy mắt cá chân trắng nõn của cô, tay Thương Yến không nhịn được nhẹ vuốt vài cái mới giúp cô gái nhỏ mang vớ vào, nhẹ nhàng giúp cô mang giày, cột dây giày.
Kiều Nguyệt đứng lên, ôm người đàn ông đứng trước mặt, nhón chân hôn mặt anh, giơ tay nhẹ nhàng nhéo vài cái, cười đến mi mắt cong cong, "Cả ngày hôm nay em đều ở bên anh, còn chưa đủ sao?"
Thương Yến chôn mặt vào cổ cô, cọ cọ, rầu rĩ nói: "Không đủ, anh muốn luôn luôn ở bên em."
Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng đẩy anh ra, "Đâu có ai luôn có thể ở bên nhau, ngày mai em lại đến xem anh."
"Ừ." Thương Yến gật đầu, tay lại vẫn như cũ ôm cô không buông.
Kiều Nguyệt không muốn dây dưa, "Anh đưa em về nhà."
Hai người dừng lại ở dưới tiểu khu nơi tương đối sáng.
Kiều Nguyệt khẩn trương nhìn bốn phía vài lần, quay mặt đi nhỏ giọng nói: "Em thật sự phải về nhà rồi."
"Buối tối phải gọi video." Thương Yến cúi đầu hôn cô.
Kiều Nguyệt gật đầu lung tung, "Biết rồi Biết rồi, em thật sự phải về rồi."
Cô khẽ cắn môi xoay người, nhanh chóng chạy vào tiểu khu.
Những ngày tiếp theo, Kiều Nguyệt đều lén lút cùng Thương Yến gặp mặt.
Biết anh mua biệt thự ở đây, tay Kiều Nguyệt nắm điện thoại càng chặt. Giọng cô chua lòm: "Thật có tiền nha, đi đâu cũng có thể mua nhà."
"Nguyệt Nguyệt, biệt thự là mua cho em."
Dưới chân Kiều Nguyệt đá đá, nói thầm: "Đó là đồ của anh, em không cần."
"Đồ của anh, toàn bộ đều là của em."
Trong lòng Kiều Nguyệt ngọt ngào, nhỏ giọng nói: "Em có thời gian sẽ qua xem. Anh nhớ giữ lại căn phòng lớn cho em để đồ nha, bên ngoài sân cũng giữ lại cho em, không được lại trồng hoa."
"Được, Nguyệt Nguyệt, anh đều nghe em."
///
Cúp điện thoại, Kiều Nguyệt sờ khuôn mặt nóng lên của mình, tim đập nhanh.
Cô mở cửa phòng, vừa vặn nhìn thấy Kiều Mặc chuẩn bị ra cửa.
Kiều Nguyệt nhìn va-li bên chân hắn, kì quái nói: "Anh, anh muốn đi đâu vậy?"
"Nghi Thành." Kiều Mặc xoa đầu cô.
Kiều Nguyệt đánh văng tay hắn, vừa định hỏi lúc này đi Nghi Thành làm gì, đột nhiên nhìn thấy vòng tay màu đỏ được đan từ dây trên cổ tay hắn, kinh ngạc nói: "Anh, cái vòng tay này của anh, giống y chang với bạn học của em nha."
Kiều Mặc mặc bất động thanh sắc hỏi: "À, trùng hợp vậy sao? Quan hệ của em với bạn học này rất tốt?"
Kiều Nguyệt cũng cảm thấy thật ngạc nhiên, cô gật gật đầu, "Đương nhiên rồi. Thiến Thiến là người rất tốt. Lớn lên xinh đẹp còn dịu dàng, còn rất thông minh." (Editor: ( ͡° ͜ʖ ͡°) đậm mùi JQ)
Cô nói xong, ngước mắt nhìn anh trai mình, cứ cảm thấy biểu tình của hắn ... cực kì kiêu ngạo đắc ý.
Trong lòng Kiều Nguyệt buồn bực. Cô khen Thiến Thiến, anh trai cô có gì kiêu ngạo chứ?
Tâm tình Kiều Mặc rất tốt, "Nguyệt Nguyệt, chờ anh về."
Kiều Nguyệt gãi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt.
///
Cúp điện thoại, Thương Yến nhìn chằm chằm ảnh

1 2 »

Bình luận

Truyện đang đọc