THIÊN HẠ KIÊU HÙNG

Trong lều lớn, các quan viên đều đã ra ngoài, chỉ còn mấy người Dương Nguyên Khánh ngồi trước mặt Dương Tố. Lúc này, Dương Nguyên Khánh ra hiệu bằng mắt với Dương Nguy, Dương Nguy không còn cách nào khác, chỉ đành quỳ xuống trước mặt ông nội:

- Tôn nhi đã làm một việc tổn hại đến danh tiếng Dương phủ, xin ông nội trách phạt.

- Cháu đã làm chuyện gì?

Dương Tố vẫn cười ôn tồn.

- Là việc liên quan đến cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung ngày hôm qua của tôn nhi.

- Cưỡi ngựa bắn cung?

Dương Tố tiện tay lấy tờ thành tích cưỡi ngựa bắn cung từ trên bàn. Trên tờ giấy ghi thành tích là sắp xếp theo dòng họ, rất nhanh ông liền tìm được tên Dương Nguy, cưỡi ngựa bốn điểm, bộ cung ba điểm, kỵ cung hai điểm, tổng cộng là chín điểm, thành tích rất khá.

- Cháu thi rất tốt đấy thôi!

Dương Nguy đã đổ mồ hôi đầy đầu, ấp úng nói:

- Hồi bẩm ông nội, tôn nhi... Trên thực tế... chỉ bắn trúng một mũi tên.

Nụ cười trên gương mặt Dương Tố biến mất, ông lạnh lùng nói:

- Trong chuyện này có duyên cớ gì, cháu nói thật thành thật cho ta nghe.

- Dạ!

Dương Nguy nơm nớp lo sợ nói:

- Ba ngày trước tôn nhi qua bạn thân giới thiệu, tìm được Vũ Văn Trí Cập, cho y hai nghìn xâu tiền, y liền vỗ ngực cam đoan cháu sẽ qua được Võ Cử.

- Con trai Vũ Văn Thuật?

- Đúng thế ạ!

Dương Tố trầm ngâm một lát, bèn nói với các thân binh xung quanh:

- Các ngươi đi ra ngoài cả đi.

Các thân binh lần lượt đi ra ngoài, Dương Tố cũng nói với Dương Nguyên Khánh:

- Nguyên Khánh, cháu cũng ra ngoài đi! Ta muốn nói chuyện riêng với Nguy nhi một lát.

Dương Nguyên Khánh kéo Nữu Nữu, hai người bước nhanh đi ra ngoài.

Dương Tố lúc này mới thấp giọng hỏi Dương Nguy:

- Theo cháu biết, tổng cộng có bao nhiêu người bỏ tiền ra mua danh trong Võ Cử?

- Tôn nhi nghe nói không dưới trăm người, những bạn bè bên cạnh tôn nhi đã có hơn hai mươi người.

- Đều là thông qua Vũ Văn Trí Cập?

- Đúng ạ! Nghe nói Võ Cử lần này chính là do Vũ Văn Thuật thao túng, bên trong ít nhất có ba giám khảo đều là người của y. Chuyện kiểu này mọi người không nói công khai, nhưng lại ngầm âm thầm nghe ngóng, mỗi người bỏ ra bao nhiêu tiền? Nghe nói ít nhất cũng phải một nghìn xâu tiền, tôn nhi bởi vì cưỡi ngựa bắn cung quá kém, cho nên bỏ ra hai nghìn xâu tiền.

Dương Tố cúi đầu trầm tư một lát, lại nói với Dương Nguy:

- Không nói chuyện chuyện này nữa, ông nội còn có một việc quan trọng khác muốn cháu làm.

Dương Nguy nghe ý tứ của ông nội, hình như là không truy cứu việc mình đút lót mua danh trong Võ Cử, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Y vỗ ngực vội vàng nói:

- Xin ông nội cứ nói, tôn nhi dù muôn lần chết cũng không chối từ!

Dương Tố khẽ mỉm cười:

- Không nghiêm trọng như vậy đâu, ta sẽ cho cháu thăng chức lên làm lữ soái. Sau này cháu sẽ đi theo Nguyên Khánh, năm năm hoặc là mười năm, vẫn đi theo hắn.

Dương Nguy kinh ngạc đến mức từng đường cơ trên khuôn mặt cũng run rẩy:

- Ông nội là bảo cháu tới biên cương sao?

Dương Tố ấn bả vai y, nhìn chằm chằm vào mắt y, nói:

- Nguy nhi, việc này là việc quan trọng liên quan đến thịnh suy của Dương gia chúng ta, cháu đi theo Nguyên Khánh, ông nội tuyệt đối không bạc đãi cháu đâu.

Dương Nguy hơi hiểu được một chút:

- Ý của ông nội là, chỉ cần cháu ở bên cạnh Nguyên Khánh, hắn sẽ không thể hoàn toàn đoạn tuyệt với gia tộc?

Dương Tố gật đầu:

- Đúng! Chính là ý này, đi theo hắn, cháu cũng sẽ có tiền đồ thênh thang. Nguy nhi nhận lời ông nội đi!

Dương Nguy hạ quyết tâm, gật đầu một cái thật dứt khoát với ông nội:

- Tôn nhi nhất định không phụ lòng kỳ vọng của ông nội.

Dương Tố vui mừng mỉm cười. Ai nói Dương gia đều là những người không có tầm nhìn, cậu cháu trai béo này thật không khiến ông thất vọng.

- Đi đi! Gọi Nguyên Khánh vào đây.

Dương Nguy lại gật đầu thêm cái nữa, tâm sự nặng nề mà đứng dậy đi ra.

Ở ngoài lều lớn, Dương Nguyên Khánh đang nhỏ giọng nói chuyện cùng Nữu Nữu.

- Nguyên Khánh ca ca, muội cảm thấy vấn đề ở đây rất lớn đấy! Chỉ dựa vào một quan giám khảo để quyết định thành tích, nếu như muội đút lót quan giám khảo, quan giám khảo sẽ có thể nói muội có võ nghệ cao cường, Võ Cử này thật sự chẳng có chút công bằng nào đáng nói nữa.

- Nữu Nữu, những chuyện kiểu này rất khó tránh, thực ra cũng không phải là vấn đề từ phía những quan giám khảo đó, đằng sau còn có người quyền thế lớn hơn. Muội đừng nên hỏi nữa, chuyện kiểu này, ông nội biết rõ hơn chúng ta nhiều.

Nữu Nữu thở dài:

- Muội biết, muội chỉ là thấy bất bình bởi hai người Đơn Nhị ca và Tần Đại ca bị đối xử bất công, vượt ngàn dặm xa xôi tới đây, lại gặp phải bất công, thậm chí là một dạng lừa bịp. Việc này quả thực quá đen tối.

Lúc này, Dương Nguy đi ra, nói với Nguyên Khánh:

- Nguyên Khánh, ông nội cho gọi đệ vào.

Nguyên Khánh xoay người đi vào lều lớn, Nữu Nữu bước lên cười hỏi:

- Tam lang béo, xem ra tâm trạng huynh không tốt chút nào! Bị ông nội trách mắng sao?

Dương Nguy ôm đầu ngồi xổm xuống, thở dài thườn thượt:

- Ta sắp phải tới biên cương rồi!

Trong lều lớn, Nguyên Khánh ngồi trước mặt Dương Tố, nghe ông nội dạy bảo. Dương Tố chậm rãi lật xem tờ thành tích cưỡi ngựa bắn cung, ông đã phát hiện một chút manh mối. Gần như tất cả con cháu quý tộc, số báo danh thi của bọn họ đều là bắt đầu bằng số 3, thành tích cưỡi ngựa bắn cung của những người này hầu như đều là trên 8 điểm, còn có mấy chục người nhận điểm 10 sáng chói. Dương Tố nhẹ nhàng lắc đầu, nếu những lời Nguy nhi nói là thật, Vũ Văn Thuật cũng đã là quá đáng rồi. Nếu có hơn một trăm người, trong một cuộc thi này y đã thu hơn một trăm nghìn xâu tiền, lòng tham của y đúng là không tha chỗ nào cả.

- Nguyên Khánh, vừa rồi Nguy nhi có tiết lộ một chút tình hình, việc gian lận trong Võ Cử lần này có thể liên quan đến không ít quan lớn, Vũ Văn Thuật chính là kẻ lớn nhất trong đó.

- Ông nội là muốn đối phó với Vũ Văn Thuật sao?

Dương Tố nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:

- Không phải ta, mà là cháu!

- Xin ông nội nói rõ, tôn nhi không hiểu rõ lắm.

Dương Nguyên Khánh quả thật chưa hiểu ý của ông nội.

- Nguyên Khánh, ông nội hôm nay đưa cháu đến đây, không phải là chỉ để cháu đi theo ta đơn giản như vậy. Ông nội là đang dạy cháu, dạy cháu một số điều trong quan trường, đồng thời cũng gây dựng giúp cháu một chút nền tảng.

Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, không nói gì. Dương Tố lại tiếp tục cười nói:

- Từ tối qua Thánh Thượng sai ta tuần tra trường thi, Người sai một Thượng Thư Lệnh đến tuần tra, ta liền hiểu ra sự coi trọng của Thánh Thượng với Võ Cử lần này. Người càng không phải là muốn chọn lựa thị vệ gì, thực ra là đang tìm hiểu tính khả thi và tính thực tiễn của khoa cử hiện hành. Người cho phép con cái các gia đình hèn kém tới tham gia Võ Cử, tương lai cũng sẽ cho phép con cháu những gia đình đó tham gia khoa cử, đây là ý của Thánh Thượng. Điều quan trọng nhất của người làm quan, chính là hiểu được tâm tư của Hoàng đế, cháu mới có thể hốt thuốc đúng bệnh. Nguyên Khánh, cháu có hiểu không?

- Tôn nhi hiểu rồi!

- Tốt lắm! Hiểu được ý của Thánh Thượng rồi, bước thứ hai nên làm như thế nào đây? Bước thứ hai chính là phải tìm bàn đạp, chỉ có giẫm lên một kẻ có ý xúc phạm ý định của Thánh Thượng, Thánh Thượng mới biết được cháu hiểu ý của Người, từ đó tán thưởng cháu, cất nhắc cháu. Từ xưa đến này, đây là quy luật thép của quan trường.

- Ý ông nội là, bàn đạp này chính là Vũ Văn Thuật?

Dương Tố cười gật đầu:

- Thật ra y không chỉ là bàn đạp của cháu, y cũng là bàn đạp của ông nội. Hiện nay Thánh nóng lòng để Vũ Văn Thuật thay thế ông nội, nhưng ta còn không muốn thoái lui nhanh như vậy. Có một số việc ta còn chưa kịp sắp xếp chu đáo, ta còn cần ít nhất một năm nữa. Chỉ có giẫm Vũ Văn Thuật xuống, Thánh Thượng mới không thể không tiếp tục dùng ta, đối với cháu cũng là như vậy.

Hiện giờ ấn tượng cháu mang đến cho Thánh Thượng là mãnh tướng. Trong quan trường, về mưu kế ứng biến, Thánh Thượng cho rằng cháu còn rất non nớt, Người muốn dùng cháu, cũng phải đợi mấy năm sau nữa. Như thế không được, thời gian quá lâu, cháu phải để Thánh Thượng hiểu được, cháu không chỉ có vũ lực lợi hại, mưu kế ứng biến của cháu cũng không kém, để Người thay đổi ấn tượng đối với cháu, Người sẽ cho cháu chức vụ khác nữa. Nguyên Khánh, đây cũng là cơ hội của cháu, lúc trước cháu đi sứ U Châu bắt Đậu Kháng, Vũ Văn Thuật đã đánh sau lưng cháu một lần, đừng quên đấy.

- Lúc ấy ông nội chẳng phải là nói với cháu, việc đó không nên làm lớn chuyện sao?

Dương Nguyên Khánh có chút khó hiểu.

Dương Tố nheo mắt mỉm cười:

- Đây chính là quy luật thép thứ hai của quan trường mà ông nội phải dạy cháu. Có thù tất phải báo, nhưng không thể xử lý bằng từng chuyện. Vũ Văn Thuật đánh sau lưng cháu, cháu phải thể hiện rất bình thản, rất độ lượng, như vậy càng làm rõ thêm ra sự đê tiện của Vũ Văn Thuật, khiến Thánh Thượng thấy áy náy với cháu. Nhưng thù này chúng ta cũng không thể quên, chúng ta cũng phải trả lại y một đòn, phải cho y nếm mùi đau đớn, thì y mới không dám tiếp tục tùy tiện bắt nạt cháu thêm nữa.

- Tôn nhi đã hiểu rõ ý của ông nội, cũng đã nhớ kỹ lời chỉ dạy của ông nội.

- Chờ một chút!

Dương Tố cười ngắt lời Dương Nguyên Khánh:

- Ông nội còn chưa dạy cháu điều thứ ba của mưu lược quan trường, cũng là điều khó nhất, lấy một cái tên nghe kêu một chút, đó là Cách Sơn Đả Ngưu.

Dương Nguyên Khánh cũng có hứng thú, hắn hơi nghiêng thân mình về phía trước, hết sức chăm chú nghe ông nội dạy bảo. Dương Tố nhẹ nhàng âu yếm vuốt tóc đứa cháu yêu. Ông gửi gắm hy vọng quá lớnđứa cháu trai này, ông hy vọng cháu mình trí dũng song toàn, không chỉ ở trên chiến trường có dũng có mưu, hơn nữa ở trong quan trường cũng phải thành thạo. Ông biết cháu mình lập tức sẽ trở về thành Đại Lợi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này ông phải truyền lại những kinh nghiệm trong quan trường đã tích lũy cả đời cho hắn, đồng thời cũng phải tạo nền tảng cho cháu mình. Vũ Văn Thuật vừa vặn chính là một mục tiêu tốt nhất.

- Tại sao lại gọi là Cách Sơn Đả Ngưu, nói đơn giản hơn một chút, cháu không chỉ phải tấn công ngay trước mắt, càng phải tấn công để kẻ thù đau lâu dài. Lần này Vũ Văn Thuật tự cho mình là thông minh, y cho rằng mình có công, quyền lực mà Thánh Thượng cho y rất lớn, trong Võ Cử kiếm chác hơn trăm nghìn xâu tiền, Thánh Thượng chỉ có thể trách cứ y qua loa, không truy cứu sâu hơn. Suy nghĩ này của y không sai, Võ Cử lần này khá đơn giản, chỉ do một Thị lang chủ trì. Nói trắng ra là chính là một lần công khai tuyển thị vệ trong cấm cung, giống như tuyển thị vệ hàng năm, nếu xảy ra chuyện gì thì vấn đề cũng không lớn, cho nên Vũ Văn Thuật mới có thể trắng trợn như vậy.

- Ý ông nội là nói, lần này tấn công Vũ Văn Thuật, cũng chỉ có thể khiến y bị thương bên ngoài, có phải như vậy không ạ??

Dương Tố vỗ vai đứa cháu, nói rất sâu xa:

- Đây là điều tinh túy ông nội dạy cháu. Nhìn bề ngoài, chuyện này chỉ khiến Vũ Văn Thuật bị thương bên ngoài, nhưng ta cũng nói rồi, chuyện này rất quan trọng với Thánh Thượng, là sự thăm dò của Người đối với khoa cử. Nếu Vũ Văn Thuật làm hỏng Võ Cử lần này, y sẽ để lại trong lòng Thánh Thượng một ấn tượng cực kỳ xấu, nói nghiêm trọng một chút, sẽ khiến cho công trạng của y hầu như không còn. Thứ ta muốn không phải lần xử phạt lúc này, mà là hai tháng sau...

Hai tháng sau, Thánh Thượng bắt đầu đợt tuyển quan mới, ta nghe Ngưu Thượng thư nói, rất có khả năng sẽ sắp xếp một tổ tuyển chọn gồm bảy người, đây chính là dùng quyền đó! Nếu Vũ Văn Thuật không xảy ra chuyện này, y chắc chắn sẽ có được một chân trong danh sách tuyển chọn. Nhưng nếu vì chuyện Võ Cử lần này mà y để lại một ấn tượng xấu về mưu kế làm lợi cho bản thân trong lòng Thánh Thượng, vậy thì cơ hội tuyển quan của y chắc chắn không còn. Vũ Văn Thuật suy, chính là Dương gia ta thịnh, tuy rằng không nhất định là ta, nhưng nhất định là người của Dương gia, rất có thể là cha cháu. Chỉ cần cha cháu có được cơ hội này, vậy thì tiền đồ của y sẽ không còn gì lo lắng, Dương gia chúng ta sẽ không thể chịu kiếp trầm luân. Cho nên Nguyên Khánh, cơ hội giẫm lên Vũ Văn Thuật lần này, dù thế nào chúng ta cũng không thể để tuột khỏi tay.

Dương Nguyên Khánh bừng tỉnh ra, vẫn là ông nội hắn tài trí. Buổi nói chuyện này của ông nội, khiến hắn thu được rất nhiều điều, hắn vội nói:

- Ông nội, vậy chúng ta nên làm thế nào??

Dương Tố vỗ vai hắn cười nói:

- Không vội, chúng ta làm từng bước, bước đầu tiên là cháu thể hiện cho ông nội một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc