THIÊN HẠ KIÊU HÙNG

Khi lưu dân bị chuyển đến ngoài thành, nguy cơ của kinh thành Lạc Dương liền từ từ thay đổi, từ nguy cơ lưu dân chuyển thành nguy cơ giá lương. Bởi vì kho Thường Bình bị cướp, giá lương thực lại bị đẩy cao, một đấu gạo giá bảy trăm tiền, tương đương với bảy xâu tiền. Chuyện này tuyệt đối sẽ khiến dân chúng kinh thành phát sinh bạo loạn lớn về giá cả.

Một nhà năm nhân khẩu, một tháng ít nhất cũng cần đến năm đấu gạo, tốn đến ba mươi lăm xâu tiền để mua gạo. Trong khi đó thu nhập một tháng của đại đa số gia đình cấp thấp cũng chỉ có bảy, tám xâu tiền, chỉ có thể mua một đấu để ăn trong vài ngày.

Nguy cơ đầu cơ lương thực giá cao thậm chí còn vượt qua nguy cơ lưu dân. Về điểm này, quan phủ địa phương đều có nhận thức sâu sắc.

Đêm khuya, Thiếu doãn Kinh Triệu cùng Huyện lệnh Lạc Dương cùng đến thăm Dương Nguyên Khánh, thương lượng cách giải quyết nguy cơ giá lương thực.

Đèn trong phòng sáng tỏ, Thôi Bá Túc lo lắng nói:

- Tướng quân, thực ra chúng ta vướng phải hai vấn đề rất khó giải quyết. Đầu tiên là kho Thường Bình bị cướp, chúng ta nên bẩm báo với Thánh thượng như thế nào?

- Chuyện kho Thường Bình ta đã viết tấu sớ báo cáo với Thánh thượng, sáng hôm nay mới gửi đi, đoán chừng phải qua mấy ngày nữa Thánh thượng mới nhận được. Nhưng hiện tại ta muốn biết, không thể bổ sung cho kho Thường Bình sao?

Huyện lệnh Vương Thuận Chi cười khổ một tiếng:

- Kho Thường Bình chỉ khi bán hết gạo tồn mới có thể xin bổ sung. Giống như tình huống kho gạo bị cướp, chúng tôi đều cho rằng Thánh thượng sẽ không dễ dàng đáp ứng như thế, chí ít cũng phải tìm cách ăn nói với Thánh thượng. Hơn nữa cho dù Thánh thượng đồng ý, còn phải có phê chuẩn của các bộ thị. Đóng dấu xong mấy chục tấu sớ, nhanh nhất cũng phải cần đến một tháng sau. Hiện tại vấn đề cấp bách nhất của chúng ta là không có đủ thời gian, hôm nay mọi nơi trong kinh thành đều không có gạo để bán, mong là tiếng than oán vang dậy khắp nơi. Bây giờ bên phía huyện nha còn có cả ngàn người vây quanh muốn ta giải quyết vấn đề bán gạo. Tướng quân, nếu ngày mai không có gạo bán, e rằng dân oán sục sôi.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi mấy bước, nói:

- Ngày mai có thể không kịp. Ngày mốt ta sẽ kêu đám phú hộ quyên góp lương thực, có lẽ sẽ chu cấp được một ít cho kho Thường Bình.

Vương Thuận Chi lắc đầu:

- Nếu bọn phú hộ đó chịu giúp thì đã đem lương thực ra từ lần trước, một đám keo kiệt như quỷ, có thể thu được sáu triệu cân là tốt lắm rồi. Hơn nữa còn phải cung ứng cho lưu dân, đợi đến lượt kho Thường Bình thì cũng như muối bỏ bể, không được tích sự gì. Vấn đề lớn hiện tại là kinh thành không có gạo để bán sẽ dẫn đến khủng hoảng của một triệu người ở kinh thành. Chuyện này còn khiến người ta lo lắng hơn việc bán gạo với giá cao.

Dương Nguyên Khánh liếc qua Thôi Bá Túc, thấy y muốn nói nhưng lại thôi, liền nói:

- Thôi Thiếu doãn, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.

Thôi Bá Túc khẽ thở dài:

- Thực ra kinh thành không hề thiếu gạo. Chiều nay ta đã thăm dò vài nhà bán gạo, bọn họ đều mượn cớ chợ Phong Đô bị cướp, nói rằng lương thực của mình đã bị chốt sạch. Thực ra ta biết rõ, mỗi hộ trong năm hộ kinh doanh gạo lớn của kinh thành đều có hơn mười triệu cân gạo tích trữ. Bọn họ một mặt muốn đầu cơ trữ gạo đợi đến khi giá cả tăng cao, mặt khác bọn họ cũng có chỗ khó xử.

- Có chuyện gì khó xử?

Dương Nguyên Khánh khó hiểu hỏi.

- Tướng quân cũng biết, hãng gạo Diêu Ký và hãng gạo Trương Sinh Ký – hai hộ bán gạo lớn nhất Đại Tùy, là ai đứng sau họ không?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Ta không biết, ngươi cứ nói đi.

Thôi Bá Túc cười nói:

- Đứng sau hai hãng gạo này là một gia tộc – Độc Cô thị.

- Gia tộc Độc Cô ở Trường An?

Thôi Bá Túc gật đầu:

- Thực ra chính là hãng gạo của Độc Cô gia, hai đại quản gia, một người họ Diêu, một người họ Trương. Bọn họ phụng mệnh mở hai hãng gạo này với quy mô lớn, đã khống chế được việc cung ứng lương thực ở Trường An và bảy thành Lạc Dương. Hơn nữa Thánh thượng cũng biết, ngài ấy đành cam chịu.

Dương Nguyên Khánh đương nhiên cũng biết về mọi của cải mà quý tộc Quan Lũng sở hữu, hơn nữa lại có Độc Cô thị cùng Nguyên thị đứng đầu trong quý tộc Quan Lũng. Bản thân Nguyên thị là hoàng tộc Bắc Ngụy, của cải của bọn họ không cần nói nhiều. Trong khi đó Độc Cô thị được xưng là thần tài Đại Tùy, trước khi triều Tùy được kiến lập, người đứng đầu Bát trụ quốc của Bắc Chu – Độc Cô Tín đã vì gia tộc của y mà thu gom được nhiều của cải đến mức khiến người khác phải trơ mắt cứng lưỡi. Cũng chính vì có tài lực của gia tộc Độc Cô ủng hộ, Dương Kiên sau khi soán vị mới có thể nhanh chóng tập kết quân đội đánh bại Uất Trì Huýnh – kẻ phản đối y. Cũng chính vì có sự hậu thuẫn to lớn của gia tộc Độc Cô, Hoàng hậu Độc Cô mới có thể độc bá hậu cung và có quyền lực lớn về mặt chính trị.

Khi Thôi Bá Túc nói Độc Cô gia đứng sau lưng hai hãng gạo lớn nhất của Đại Tùy, Dương Nguyên Khánh không hề kinh ngạc. Nếu không như vậy, làm sao Lý Uyên – ngoại tôn của Độc Cô gia có thể đoạt được giang sơn?

Trong lòng Dương Nguyên Khánh đã hiểu được vài phần. E rằng bởi vì bản thân nhận được lệnh ổn định thế cục kinh thành nên gia tộc Độc Cô mới có thể gây khó dễ cho mình ở sau lưng.

Tình hình ở kinh thành càng trở nên phức tạp. Không chỉ có tranh chấp công khai giữa hắn về Tề vương, e rằng còn có cuộc đấu ngầm giữa hắn cùng quý tộc Quan Lũng. Từ năm Nhân Thọ thứ tư, cái chết của Độc Cô Chỉnh và Nguyên Thọ đã định là mâu thuẫn giữa hắn cùng quý tộc Quan Lũng không thể hòa giải, hiện tại lại thêm cái chết của Nguyên Thượng Ứng.

Lúc này Dương Nguyên Khánh đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, có khi nào quý tộc Quan Lũng sẽ ngầm giúp Tề vương. Nếu Tề vương được quý tộc Quan Lũng trợ lực thì sự tình sẽ không đơn giản như thế. Vô hình trung lại có một quả cân đè nặng trong lòng Dương Nguyên Khánh.

- Thế này đi! Ta sẽ đến một vài hộ kinh doanh gạo lớn để trao đổi. Ta tạo áp lực cho họ, buộc họ phải nhượng bộ. Nếu vẫn không được tích sự gì, qua hai ngày nữa, lương thực vận chuyển từ trang viên của ta sẽ tới. Ta đến bán gạo, chung quy sẽ có biện pháp, người sống sao có thể chết vì nín tiểu?

Dương Nguyên Khánh cười cười, đứng dậy nói:

- Bây giờ ta sẽ đến hãng gạo Diêu Ký.

Thôi Bá Túc cũng đứng dậy nói:

- Ta cùng đi với tướng quân!

Vương Thuận Chi lo lắng tình hình ở huyện nha nên vội vàng đi mất. Dương Nguyên Khánh ngồi trên xe ngựa của Thôi Bá Túc đi đến phường Tư Thuận dưới sự bảo vệ của mấy trăm sĩ binh.

Trong xe ngựa, Thôi Bá Túc khẽ cười với Dương Nguyên Khánh:

- Dương tướng quân hãy an tâm, quý tộc Quan Lũng tuyệt đối sẽ không ủng hỠTề vương.

Dương Nguyên Khánh có chút kinh ngạc. Thôi Bá Túc này nhìn qua có vẻ như không có gì, nhưng trong lòng lại sáng như gương, có thể nhìn thấu tâm tư của mình.

-Tại sao?

- Bởi vì trong chuyện này liên quan đến một vụ bê bối. Tề vương phi họ Vi qua đời năm ngoái là con gái của Vi thị ở Kinh Triệu, cô ấy có một người chị ruột được gả cho con cả của Nguyên Thọ là Nguyên Thượng Võ. Nhưng người chị này lại tư thông với Tề vương đã mấy năm rồi, còn sinh cho Tề vương một đứa con gái. Nguyên gia biết vụ bê bối này nhưng vì sợ thân phận của Tề vương nên đành câm lặng. Nguyên gia là một trong hai thủ lĩnh lớn của quý tộc Quan Lũng, sao bọn họ có thể trợ giúp Tề vương?

- Nếu vì chuyện hổ thẹn của Tề vương mà Nguyên gia lại đặt cược trên người Tề vương thì sao?

Thôi Bá Túc bật cười:

- Vấn đề là Tề vương không hề xấu hổ. Vào sinh nhật năm mươi của Nguyên Thọ, ngài ấy còn phái người đến đón chị của Tề vương phi dẫn đến Mang Sơn chơi vài ngày mới về. Tốt xấu gì thì Nguyên thị cũng là nhà quyền quý đứng nhất nhì của Đại Tùy, bọn họ có thể tiếp nhận sự sỉ nhục này sao? Thật không dám giấu Dương tướng quân, lần này Tề vương xử trí hỗn loạn ở kinh thành bất lực, thực ra cũng có quý tộc Quan Lũng nhúng tay vào. Hai mươi ngàn đội quân của Đông cung lục suất phủ, hơn một nửa lang tướng Ưng Dương đều là con cháu của quý tộc Quan Lũng. Bọn họ bằng mặt không bằng lòng, không chịu ra sức vì Tề vương. Nếu không phải vì tướng quân có Thượng Phương bảo kiếm, nếu không phải Chu Trọng cực lực trợ giúp tướng quân, thực ra tướng quân cũng sẽ gặp phải vấn đề này.

Dương Nguyên Khánh âm thầm gật đầu. Hôm nay mới là ngày thứ hai hắn nắm giữ quân đội trong tay, nếu Thôi Bá Túc không nói cho hắn biết, hắn cũng sẽ u mê, đương nhiên Chu Trọng sớm muộn gì cũng sẽ nói với hắn.

- Vì sao Thôi Thiếu doãn lại giúp ta?

Dương Nguyên Khánh khó hiểu hỏi.

Thôi Bá Túc cười cười:

- Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì tướng quân là rể của Bùi gia, mà Thôi gia ở Thanh Hà cùng Bùi gia ở Văn Hỉ mấy đời là thông gia, có vinh quang thì cùng hưởng, có tổn hại thì cùng chịu, ta đương nhiên phải giúp tướng quân.

Dương Nguyên Khánh nhớ lúc trước Dương Chiêu có nói với hắn, trong mấy tộc sĩ lớn ở phương bắc của Đại Tùy thực ra cũng phân thành hai tập đoàn, một là Dương thị ở Hoằng Nông, Vi thị ở Kinh Triệu và Trịnh thị ở Huỳnh Dương, còn lại là Bùi thị ở Văn Hỉ, Thôi thị ở Thanh Hà và Vương thị ở Thái Nguyên. Nhưng tộc sĩ phương Bắc cũng là thông gia với quý tộc Quan Lũng nên thế lực quý tộc cũng cực kỳ phức tạp, không thể kể rõ chỉ với một, hai câu nói.

Phường Tư Thuận tiếp giáp với chợ Phong Đô. Ở góc đông bắc của Tư Thuận có một tòa phủ đệ rộng khoảng mười mẫu đất, đây chính là phủ đệ của đông chủ Diêu Hoán của hãng gạo Diêu Ký. Diêu Trung – phụ thân của Diêu Hoán từng là đại quản gia của Độc Cô gia, mà tổ phụ Diêu Thuận lại là thư đồng của Độc Cô Tín, chính là quan hệ làm gia nô ba đời. Năm Khai Hoàng thứ mười, gia tộc Độc Cô còn xuất vốn, lệnh cho Diêu Trung gây dựng hãng gạo Diêu Ký, cho phép Diêu gia xây dựng phủ riêng, còn chia một phần lợi nhuận của hãng gạo cho Diêu gia.

Chỉ với một phần lợi nhuận này đã khiến Diêu gia trở thành cự phú của vương triều Đại Tùy. Hơn mười năm nay, Diêu gia tận trung tận lực dốc sức vì Độc Cô thị, làm cho Diêu Ký trở thành hãng gạo lớn nhất của vương triều Đại Tùy, chiếm cứ thị trường định mức của hai kinh năm thành. Có thể nói, bàn ăn của mỗi nhà mỗi hộ ở Lạc Dương đều có liên quan đến Độc Cô gia.

Lúc này, trong phòng khách quý của Diêu phủ, đông chủ Diêu Hoán của hãng gạo Diêu Ký đang tiếp một vị khách quý. Vị khách này chính là Độc Cô Khí – trưởng tôn của Độc Cô La. Trước mắt, gia tộc Độc Cô do Độc Cô Chấn – em trai út của Độc Cô La quản lý. Độc Cô Chấn được phong quan là Kim tử quang lộc đại phu, Vọng Thành Hầu. Tuy chức cao nhưng chỉ là một chức quan nhàn tản, vừa hay có thể quản lý sự vụ của gia tộc.

Phụ thân Độc Cô Hoành của Độc Cô Khí đang giữ chức Thái thú quận Lương, cũng là quan to ở địa phương. Năm nay Độc Cô Khí chưa đến ba mươi tuổi, cực kỳ thông minh tài giỏi, trợ giúp chú, ông và cha quản lý sự vụ của gia tộc.

Hôm nay y nhận được sự ủy thác của gia chủ Độc Cô Chấn đến thu xếp đường đi nước bước về sau của hãng gạo Diêu Ký.

- Gia chủ nói rất rõ ràng, năm hãng gạo lớn không được kinh doanh trước khi Thánh thượng hồi kinh. Bất luận Dương Nguyên Khánh tạo áp lực gì, các ngươi không cần phải lưu tâm. Tóm lại chỉ có một câu, không thể để Dương Nguyên Khánh thành công khống chế thế cục kinh thành.

Diêu Hoán tuổi chừng bốn mươi, dáng người vừa lùn vừa mập, hòa thuận êm thấm. Ngoài mặt thì thật thà chất phác, nhưng trên thực tế lại gian xảo như quỷ.

Y có phần lo lắng hỏi:

- Hôm nay ta đã nói chuyện cùng với bốn hãng gạo khác. Trương Sinh Ký chắc chắn không có vấn đề, ba hãng còn lại rất lo lắng Dương Nguyên Khánh sẽ dùng bạo lực cưỡng ép, hơn nữa còn sợ quân đội giả dạng thành lưu dân công kích phủ đệ vào buổi tối. Cách nghĩ của mọi người là đừng nên một mực cự tuyệt, cứ bán từng chút một, vừa khiến cho vấn đề không thể giải quyết, vừa không để cho Dương Nguyên Khánh nắm được nhược điểm. Chẳng hay công tử nghĩ như thế nào?

Thực ra đây chính là nỗi lo của bản thân Diêu Hoán, y chẳng qua cũng chỉ mượn lời người khác để nói.

Độc Cô Khí cũng hiểu thủ đoạn tàn độc của Dương Nguyên Khánh, rất có thể hắn sẽ làm như thế, đến lúc đó Độc Cô gia cũng khó xử. Y nghĩ ngợi một hồi rồi nói:

- Được rồi! Trước mắt cứ làm cho có lệ, nhưng cụ thể bán bao nhiêu, bán như thế nào thì sẽ quyết định sau khi ta xin chỉ thị của gia chủ.

Y vừa dứt lời thì một gia nhân ở ngoài cửa vội vàng bẩm báo:

- Lão gia, Dương Nguyên Khánh đến rồi, đang ở ngoài phủ.

Bình luận

Truyện đang đọc