THIÊN HẠ KIÊU HÙNG

Một tiếng nổ vang trời, mặt đất sụp xuống, bụi đá gắt mũi xông thẳng lên tràn ngập cả gian phòng. Hơn mười tiễn nỏ bất chợt vươn ra từ cửa sổ và cửa lớn, tên nhất tề bắn loạn. Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết kéo dài, sau đó sự yên tĩnh được trả lại cho gian phòng…

Trong một căn phòng cách thư phòng hơn mười trượng, Vân Định Hưng đang giới thiệu nội thị hầu hạ Tề vương:

- Vị công công này là nội thị thư phòng của Tề vương, họ Lý tên Trung Thuận, cũng là một nhân vật có vai vế trước mặt Tề vương.

- Thì ra là Lý trung quan, ngưỡng mộ đã lâu!

Dương Nguyên Khánh rất nhiệt tình, nét cười rạng rỡ khiến người khác có cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

Sắc mặt Lý Trung Thuận trắng bệch, vừa cao vừa gầy giống như một pho tượng, khuôn mặt không có biểu cảm nào. Đây không phải do lão có lòng dạ thâm sâu, người này vốn là có dáng vẻ âm dương quái khí như thế.

Lão cười gượng hai tiếng:

- Dương tướng quân mới phải khiến người khác ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay diện kiến, ta càng mong chờ hơn!

- Ta cũng vậy! Ta cũng vậy!

Dương Nguyên Khánh khoát tay cười:

- Hai vị, mời ngồi!

Vân Định Hưng và Lý Trung Thuận ngồi xuống. Lý Trung Thuận nóng vội, lấy ra một quyển sổ từ trong ngực áo đặt lên bàn:

- Dương tướng quân, đây là tình báo tỉ mỉ về năm ngàn quân riêng của Tề vương. Số người, trang bị, tên họ của quan chỉ huy, từng địa điểm đóng quân, tình huống cung ứng hậu cần,…Có thể nói trong này có tất cả những gì mà Dương tướng quân muốn, là thứ mà ta phí rất nhiều công sức mới thu thập được. Dương tướng quân có thể cho ta bao nhiêu tiền?

- Ông muốn bao nhiêu?

Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói.

Lý Trung Thuận nhìn lướt qua Vân Định Hưng, cẩn thận nói:

- Ta muốn một trăm mười lượng vàng.

Lão thấy Dương Nguyên Khánh dường như rất dễ thương lượng, nhịn không được liền thêm vào mười lượng vàng. Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Đem một trăm năm mươi lượng vàng đến đây!

Lý Trung Thuận mừng rỡ, quả thực đúng như lão dự kiến, lão vội vàng đưa quyển sổ cho Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh lật qua, quả nhiên ghi chép rất tỉ mỉ, có thể thấy hoạn quan này là người có lòng. Thực ra hắn không hề quan tâm đến nội dung của quyển sổ này, hắn chỉ cần biết huyện Y Khuyết có thể có một ngàn quân riêng.

Lúc này, Dương Đại Lang ở ngoài cửa vẫy tay gọi hắn. Dương Nguyên Khánh khom người cười với hai người kia, đứng đậy rời đi.

- Có chuyện gì?

Dương Nguyên Khánh hỏi.

- Công tử, đến rồi! Có hai tên thích khách đã bị chúng tôi giết chết ở thư phòng của công tử!

- Bọn chúng đúng là quá nóng vội!

Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng:

- Chém đầu bọn chúng, đặt vào hộp gấm đưa cho Tề vương, nói là thọ lễ ta tặng cho ngài ấy.

- Ty chức đã hiểu, lập tức đi ngay.

Dương Đại Lang cau mày:

- Nhưng suy cho cùng đây cũng không phải là cách, Tề vương sẽ liên tiếp phái thích khách đến, chúng ta khó lòng phòng bị.

Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Ngươi không cần lo lắng, bọn họ sẽ không phái người đến ám sát nữa, bọn họ sẽ thay đổi cách chơi khác.

Dương Đại Lang không hiểu ý của Dương Nguyên Khánh, song cũng không hỏi nhiều. Y đi được hai bước lại nhớ ra một chuyện:

- Công tử, ta vẫn lo yêu đạo đó sẽ phái người đến hại chủ mẫu để báo thù công tử!

Dương Nguyên Khánh nghĩ ngợi một chút. Tuy khả năng này không cao nhưng đề phòng một chút vẫn tốt hơn, chỉ sợ vạn nhất.

- Ngươi phái người đến Bùi gia báo một tiếng, để Bùi gia giấu chủ mẫu đi, sau đó phái thêm một đội sĩ binh tuần phòng quanh Bùi gia.

- Ty chức hiểu rồi!

Dương Đại Lang thi lễ rồi vội vàng đi mất.

Dương Nguyên Khánh lại trở về phòng. Dương Bát Lang đã bưng một mâm vàng đặt trên bàn, một bánh hai mươi lăm lượng, ước chừng có sáu bánh, trên một tủ nhỏ khác cũng có một mâm vàng, tổng mười bánh là hai trăm năm mươi lượng. Lý Trung Thuận nhìn chằm chằm vào số vàng trước mắt, lại thường đánh mắt sang mâm vàng trên chiếc bàn con, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng.

Trong khi đó Vân Định Hưng lại có muôn vàn tâm sự, có vẻ hơi lơ đãng. Y không để ý tới vàng mà chỉ quan tâm tới cái mạng nhỏ cùng tiền đồ của mình.

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, giao một mâm vàng cho Lý Trung Thuận, cười nói:

- Đều là của ông, nhận lấy đi!

Lý Trung Thuận luống cuống cất vàng vào trong túi của mình, ánh mắt lại dán vào mâm vàng còn lại trên cái tủ nhỏ. Ngưởi tham lam thế này Dương Nguyên Khánh mới gặp lần đầu tiên, có điều cũng tốt, hắn cần loại người này.

- Có thể thấy được, lão công công làm nội thị đã lâu!

Dương Nguyên Khánh cười kết giao với y:

- Chẳng hay ông có quen biết với công công Lý Trung Phúc ở bên Hoàng thượng hay không?

Lý Trung Thuận chỉ nghĩ Dương Nguyên Khánh muốn nhờ vả mình, liền vội cười nói:

- Lý Trung Phúc với ta cùng nhau lớn lên. Khi đó bốn người chúng ta cùng hầu hạ Tấn vương, cũng chính là Thánh thượng, đều là tâm phúc của ngài ấy. Sau này Tấn vương đến Đông cung thì bốn người chúng ta cũng phân tán. Một người hầu hạ Thái tử Nguyên Đức, một người theo hầu công chúa Nam Dương, ta thì đến phủ Tề vương, chỉ có Lý Trung Phúc còn ở bên cạnh Thánh thượng, trở thành Phó tổng quản nội cung. Ta với y cũng không phải là chỗ quen biết bình thường, tướng quân có việc gì muốn nhờ ta tìm y giúp đỡ thì cứ nói ra.

Đôi mắt của Dương Nguyên Khánh khép mắt lại chỉ chừa một khe hở. Không ngờ người này từng hầu hạ Dương Quảng, rất thân với hoạn quan tâm phúc bên cạnh Dương Quảng, không thể lưu lão lại. Dương Nguyên Khánh lại cười nói:

- Ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, nói không chừng sau này thật sự sẽ cần đến công công giúp đỡ!

Dương Nguyên Khánh lại dùng mắt ra hiệu cho Dương Bát Lang. Dương Bát Lang hiểu ý liền đặt mâm vàng còn lại trước mặt Lý Trung Thuận. Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Thay ta làm một việc nữa, khi nào xong, hai trăm năm mươi lượng vàng này cũng là của ông.

Trong mắt Lý Trung Thuận lộ vẻ kinh ngạc đến mừng rỡ, là ba trăm năm mươi lượng vàng! Trị giá hơn bảy ngàn xâu tiền, nửa đời còn lại của lão không cần lo gì nữa rồi.

- Xin Dương tướng quân cứ nói, ngài muốn ta làm gì?

Dương Bát Lang nói thầm vài câu vào bên tai lão, Lý Trung Thuận ngạc nhiên:

- Đơn giản vậy thôi à?

Dương Nguyên Khánh cười cười:

- Đơn giản là rất đơn giản, vấn đề là ông có thể làm được hay không?

- Ta có thể làm được. Ta thường hay thảo luận về nước tiên với y, quan hệ rất tốt.

Lý Trung Thuận lại hướng ánh mắt tha thiết về đống vàng trước mắt. Nếu yêu cầu của Dương Nguyên Khánh thật sự đơn giản như thế, vậy chỗ vàng này sẽ thuộc về lão. Lão định đưa tay ra lấy thì Dương Bát Lang đã nhanh nhẹn nhấc mâm vàng lên, tay của Lý Trung Thuận dừng ở lưng chừng.

Dương Nguyên Khánh bật cười ha hả:

- Đây là tiền thưởng về sau. Nếu làm xong việc thì sẽ đưa vàng cho ông, ta không nuốt lời đâu.

Hắn chỉ vào Dương Bát Lang:

- Sau khi làm xong chuyện, vị thủ hạ này của ta tự nhiên sẽ liên lạc với ông. Lát nữa hai người tự thương lượng với nhau, sau chuyện này nên gặp nhau như thế nào.

Dương Nguyên Khánh lại căn dặn Dương Bát Lang:

- Bát Lang, đưa ông ấy về đi!

Lý Trung Thuận đứng dậy, lưu luyến nhìn mâm vàng trên bàn. Lão lại thấy Vân Định Hưng bất động, thấy kỳ lạ liền hỏi:

- Vân Tế tửu, ngài không về sao?

Vân Định Hưng lắc đầu:

- Ta sẽ về thẳng nhà, không về bên kia nữa, ngươi cứ đi trước! Đừng để Tề vương sinh nghi.

Dương Bát Lang đưa Lý Trung Thuận đi rồi, Vân Định Hưng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh, cầu xin:

- Dương tướng quân, ta đã thực hiện yêu cầu của ngài, xin ngài dẫn ta đến gặp Thánh thượng!

Dương Nguyên Khánh đỡ y đứng dậy, cười nói:

- Ta biết, ta sẽ không thất tín với ngươi.

Hắn lấy ra hai phong thư từ trong ngực, bao gồm cả quyển sổ quân riêng của Lý Trung Thuận, lại lấy ra một mảnh ngọc mà Dương Lệ Hoa đã đưa cho hắn, giao tất cả cho Vân Định Hưng:

- Hiện tại thánh giá đã đến Hà Nội, sẽ đến Hoàng Hà rất nhanh. Ngươi đi tìm công chúa Nhạc Bình, nhưng không thể đến gần nơi ở của hoàng thất. Ngươi có thể tìm Bùi Củ trước, ta đã viết thư cho ông ta. Ngươi đưa thư với ngọc cho Bùi Củ, ông ta sẽ giúp ngươi liên lạc với công chúa Nhạc Bình. Công chúa sẽ cho ngươi tiếp kiến, ngươi cứ đưa thư của ta cùng quyển sổ quân riêng cho công chúa, công chúa tự nhiên sẽ đưa ngươi đến gặp Thánh thượng. Nhưng có điểm này ta muốn nói với ngươi, ngươi tuyệt đối không thể nói ra chuyện này, chuyện quân riêng không hề liên quan đến ta, hiểu chưa?

Dương Nguyên Khánh hung hăng nhìn Vân Định Hưng, y nơm nớp lo sợ nhận lấy vật, vội vàng gật đầu:

- Nếu tướng quân không yên tâm, ta có thể để con trai ở bên cạnh ngài.

- Vậy cũng tốt, cứ để con trai ngươi làm văn thư lang của ta.

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bờ vai của Vân Định Hưng, nói sâu xa:

- Ngươi là người thông minh, ta mới hợp tác với ngươi. Trường Ninh Vương Dương Nghiễm đã chết, con đường làm quan của ngươi không còn trở ngại nào khác, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác.

Vân Định Hưng thở dài, nói:

- Dương tướng quân, Vân Định Hưng ta đã chết qua một lần, xem tính mạng của mình cùng người nhà quan trọng hơn hết, lòng ta sáng như gương. Đến cả Tề vương và Ngu Thế Cơ cũng bị ngài lật đổ, ta không dám làm kẻ địch mà chỉ có thể hợp tác với ngài.

Vân Định Hưng kính cẩn thi lễ với Dương Nguyên Khánh rồi xoay người về nhà.

Dương Nguyên Khánh tiến vào trong sân. Hắn khẽ thở dài, gần vua như gần cọp, đến một bước cũng không thể đi sai. Ai! Khi nào mình mới có thể trở về Phong Châu?

Tại phủ Tề vương, Dương Giản phát điên như một con chó quăng hộp gấm xuống đất. Hai đầu người nhỏ lăn nhanh ra khỏi hộp, khiến đám thị vệ xung quanh giật mình.

Trong phòng vang lên tiếng quát lồng lộn như sấm của Dương Giản:

- Tên khốn! Dương Nguyên Khánh, ta thề sẽ diệt hết cửu tộc của ngươi. Nếu ta không tự tay cắt đầu ngươi, ta thề không mang họ Dương!

Tiếng quát của Dương Giản khiến mọi người thấp thỏm lo sợ. Đám hoạn quan và cung nữ đều lùi lại ra xa, không ai dám lại gần vị Vương gia như kẻ điên này.

Lý Trung Thuận vừa về đến không lâu. Lòng lão liền chột dạ, càng không dám đến gặp Tề vương, trước tiên phải về phòng mình giấu vàng cẩn thận rồi mới vội vàng đi về phía đạo quan ở hậu viện.

Trong đạo quan, Phan Đản cũng nhận được tin ám sát thất bại, tin này khiến y vạn phần ủ rũ. Y cũng nghe nói Dương Nguyên Khánh võ nghệ cao cường, nhưng lại nghĩ trong phủ Tề vương còn có người giỏi hơn, Tề vương cũng thành khẩn thề thốt đây là hai thích khách đứng đầu. Chẳng ngờ chưa chạm tới được đầu của Dương Nguyên Khánh thì đầu của mình lại bị mang về.

Trong lòng Phan Đản cũng có chút sợ hãi, chắc chắn Dương Nguyên Khánh biết chuyện này có liên quan đến mình, nếu hắn báo thù mình thì phải làm sao? Nhất thời y không khỏi lo lắng.

- Sư phụ, Lý công công đến rồi, có chuyện muốn nói với sư phụ.”

Tiếng nói của Thanh Phong truyền vào từ ngoài cửa.

Hẳn là Lý Trung Thuận – hoạn quan thư phòng của Tề vương, xem chừng lại muốn nước tiên của mình. Phan Đản cảm thấy chán nản, mình nào có nước tiên gì để đưa cho lão? Không muốn gặp lão, lại chẳng biết lão tìm mình có việc gì, chỉ có thể kiềm nén phiền lòng mà nói:

- Cho ông ấy vào!

Lý Trung Thuận mau chóng tiến vào phòng, quỳ xuống dập đầu nói:

- Đệ tử Lý Trung Thuận tham kiến thượng tiên!

- Lý công công tìm ta có việc gì?

Lý Trung Thuận lết lên hai bước, cười nói:

- Đệ tử có một cách hay để giết Dương Nguyên Khánh, nếu thượng tiên cảm thấy không tồi, chẳng hay có thể cho đệ tử một ít nước tiên?

- Cứ nói trước, cách hay như thế nào?

- Đệ tử biết hắn có một tòa...

Lý Trung Thuận thấp giọng nói vài câu. Đôi mắt của Phan Đản càng lúc càng mở to, lộ vẻ vui mừng. Đúng là một kế tuyệt diệu, chỉ cần tốn có vài ngày.

- Thanh Phong, đi mời Tề vương điện hạ đến đây!

Bình luận

Truyện đang đọc