THIÊN HẠ KIÊU HÙNG

- Tên khốn!

Đơn Hùng Tín ngồi cách đó không xa bỗng dưng đứng bật dậy, nổi trận lôi đình, quát lớn:

- Ngươi dám làm nhục ta trước mặt mọi người!

Đơn Hùng Tín xông tới đánh Trình Giảo Kim một quyền té lăn trên mặt đất, thân hình vạm vỡ của anh ta đè hỏng ba bốn cái bàn. Trong đại sảnh loạn cả lên, Đơn Hùng Tín tiếp tục xông tới, cưỡi trên người Trình Giảo Kim, đánh liên tiếp:

- Súc sinh, dám bêu xấu ta trước mặt mọi người. Hôm nay ông mày phải đánh chết ngươi!

Địch Nhượng cả giận nói:

- Lôi bọn chúng ra!

Mọi người vội vàng kéo hai người ra khỏi nhau, lúc này Trình Giảo Kim đã bị đánh bầm dập mặt mũi, trán cũng bị thương, máu me chảy đầy mặt. Lý Mật lạnh lùng nhìn hai người, không nói câu nào.

Địch Nhượng đi tới, quát hỏi:

- Sao dám làm càn như vậy?

Đơn Hùng Tín thi lễ, chỉ vào Trình Giảo Kim, căm hận nói:

- Tối hôm qua đệ nói với y chuyện ở Nhị Hiền trang, nói đến tình cảm huynh đệ sâu nặng, không phân biệt nhà chung riêng. Nhưng tên khốn này lại dám làm nhục đệ trước mặt mọi người, đệ với y không đội trời chung!

Địch Nhượng vỗ vai Đơn Hùng Tín, cười nói:

- Thôi đi, tính nó vốn bộp chộp như vậy, ngươi đừng so đo làm gì.

Địch Nhượng lại đi tới trước mặt Trình Giảo Kim, chỉ thấy Trình Giảo Kim bị đánh một quyền trúng miệng, môi sưng vếu lên, bộ dạng vô cùng buồn cười. Địch Nhượng trong lòng thầm cảm kích anh ta, nhưng bề ngoài giả vờ giận dữ:

- Đây là nơi bàn thiên hạ đại sự, không phải là sân khấu cho nhà ngươi diễn hài, lần sau phải biết giữ mồm giữ miệng một chút. Niệm ngươi vừa tới Ngõa Cương nửa năm, lần này ta sẽ không truy cứu, nhưng nếu tái phạm thì ta sẽ không dễ dãi như vậy nữa đâu!

Địch Nhượng hừ một tiếng, trở lại chỗ ngồi, cười nói với Lý Mật:

- Thật không ngờ tên Trình Giảo Kim còn có tật xấu như vậy, thật đúng là chẳng biết phân biệt đúng sai gì cả, hiền đệ chớ có để trong lòng.

Lý Mật lạnh lùng nói:

- Hôm nay đệ nể mặt đại ca không so đo với hắn. Nhưng nếu còn lần sau, đệ nhất định sẽ chém đầu làm gương cho toàn quân!

Địch Nhượng gật gật đầu, quay lại nói:

- Tất cả mọi người quay lại chỗ ngồi, yên lặng!

Mͩ người đều trở lại vị trí của mình, Trình Giảo Kim cười lạnh trong lòng. Không còn cách nào khác, anh ta đành phải ngồi xuống. Từ Thế Tích vỗ vai, giơ ngón tay cái lên với anh ta. Khắp trại Ngõa Cương, không ai trượng nghĩa bằng Trình Giảo Kim!

Địch Nhượng lại cao giọng nói:

- Chuyện của đại doanh Bồ Công Sơn cứ quyết định như vậy. Nếu bất kỳ vị nào có mặt tại đây nguyện ý gia nhập, ta sẽ toàn lực ủng hộ!

.....

Trong phòng, Lý Mật chắp tay sau lưng, đi qua đi lại. Sắc mặt gã xanh mét, hai mắt bắn ra hung quang. Dừng lại, y nghiến răng nghiến lợi nói:

- Dám làm nhục ta trước mặt mọi người, ta thề phải chém chết y!

Tâm phúc Vương Bá Đương đứng cạnh đó khuyên nhủ:

- Đại ca đừng để một tên Trình Giảo Kim che mắt. Quan hệ giữa y và đám Đơn Hùng Tín, Từ Thế Tích rất tốt, giết y sẽ đắc tội với nòng cốt của trại Ngõa Cương, sẽ ảnh hưởng xấu tới thanh danh của đại ca.

Lý Mật gật đầu:

- Ta biết. Hiện tại ta sẽ không đụng tới, chờ sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ giết y!

Lúc này, một tên thân vệ ở cửa nói:

- Đại tướng quân tới!

Lý Mật cả kinh, vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy Địch Nhượng cười cười đi tới, phía sau là Từ Thế Tích. Lý Mật vội vàng thi lễ:

- Tham kiến Đại tướng quân!

- Đều là huynh đệ, hiền đệ không cần đa lễ!

Từ Thế Tích cũng tiến lên thi lễ:

- Bái kiến Bồ Sơn Công!

- Địch đại ca và Từ Tam đệ mau vào trong ngồi!

Lý Mật mời họ vào trong ngồi xuống. Đây là lần đầu Từ Thế Tích tiến vào trong phòng của Lý Mật, y đảo mắt đánh giá một chút. Chỉ thấy trong phòng rất đơn giản, chỉ có một bàn một giường, ngay cả đệm ngồi cũng được bện từ lau sậy. Từ Thế Tích âm thầm gật đầu, tuy rằng Lý Mật xuất thân quý tộc nhưng cuộc sống giản dị, cùng binh lính đồng cam cộng khổ, vô cùng hiếm thấy.

Còn Địch Nhượng là người không có ý chí tiến thủ, vàng ngọc đầy nhà, vô cùng xa xỉ, thê thiếp có hơn mười người. So sánh với nhau, chỉ có Lý Mật mới là người làm lên đại sự.

Địch Nhượng đã tới đây vài lần. Lý Mật từng nói với anh ta, gia phụ tôn trọng đạo gia, nếp nhà giản dị đã quen từ bé. Thấy vậy, anh ta không còn hoài nghi điều gì nữa.

Lúc này, một gã thân vệ bưng trà tới. Địch Nhượng uống một ngụm trà rồi cười nói:

- Hôm nay ta mang Từ Tam đệ tới đây là muốn cùng hiền đệ thương lượng phương hướng phát triển của trại Ngõa Cương, là muốn nghe cao kiến của hiền đệ.

Lý Mật cười cười hỏi:

- Đại ca nghĩ như thế nào?

Địch nhượng thở dài:

- Lần này chúng ta tập kích nhà kho Lê Dương đắc thủ, thiên hạ chấn động, triều đình nhất định sẽ coi chúng ta như cái gai trong mắt. Ta nghĩ chúng ta nên co cụm binh lực, củng cố phòng ngự mới là thượng sách.

Lý Mật lắc đầu:

- Ta thấy việc cấp bách hiện giờ là tìm kiếm một nơi làm nền móng, sau đó mới tiếp tục khuếch trương.

Địch Nhượng có phần ngạc nhiên:

- Hiền đệ cho rằng Ngõa Cương không phải là căn cơ của chúng ta sao?

Lý Mật mỉm cười:

- Quận Đông tuy là nơi chiến lược, nhưng cũng không phải nơi long hưng, lực ảnh hưởng chỉ có mấy trăm dặm. Lấy Ngõa Cương làm căn cơ chỉ có thể làm thổ hào một phương, không thể tranh đoạt thiên hạ!

Địch Nhượng biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, không nói câu nào. Từ Thế Tích ở cạnh lại hứng thú hỏi:

- Không biết nơi long hưng trong lời Nhị ca là nơi nào?

Lý Mật lấy ra một tờ bản đồ Đại Tùy trải ở trên bàn. Gã chỉ vào Huỳnh Dương:

- Chính là nơi này. Huỳnh Dương phía tây gần Lạc Dương, có kho lương lớn nhất thiên hạ, nằm ở trung tâm của Trung nguyên. Nếu chúng ta lấy Huỳnh Dương làm căn cơ, địa vị có thể sánh với kinh thành, vậy thế đầu rồng của quân Ngõa Cương đã được hình thành.

Địch Nhượng rốt cục cũng không kìm nổi, đứng dậy:

- Hiền đệ đã quá phấn khích rồi, đợi khi nào bình tĩnh lại rồi chúng ta sẽ bàn tiếp!

Gã xoay người, phất tay áo rời đi. Từ Thế Tích rất có hứng thú với ý tưởng của Lý Mật, muốn ở lại bàn đại sự, nhưng cuối cùng gã cũng chỉ đành cười khổ, đi theo sau Địch Nhượng.

Ra khỏi phòng, Địch Nhượng tức giận nói:

- Ta kính trọng Lý Mật là quý tộc, có thể dẫn dắt Ngõa Cương làm nên đại sự, thậm chí không tiếc để y làm thống lĩnh một doanh. Nhưng thật không ngờ y là kẻ liều lĩnh, lại muốn tấn công Huỳnh Dương. Nơi đó là nằm ngay cạnh đế vương, là chỗ ngủ của chúng ta, làm như vậy khác nào đẩy quân sĩ vào hố lửa chứ?

Từ Thế Tích cảm thấy ý nghĩ của Lý Mật rất kiên quyết, không phải ngông cuồng, nông nổi, bèn vội vàng khuyên nhủ:

- Đại ca, Bồ Sơn Công cũng không nói phải bắt tay làm ngay. Nếu tính đến kế lâu dài, đúng là Huỳnh Dương có lực kêu gọi hơn quận Đông. Nếu được Huỳnh Dương, vậy đại ca sẽ đứng vào hàng ngũ hào kiệt đứng đầu thiên hạ. Tương lai có thể trèo lên ghế cửu ngũ chí tôn, mà cho dù thất bại thì cũng có thể lui về quận Đông tìm kế khác.

Nghe vậy, Địch Nhượng có phần bớt giận, gã chậm rãi nói:

- Làm người phải biết tự lượng sức mình. Ta vốn chỉ là một quan lại nhỏ bé, ngắn ngủi mấy năm có được thành tích như bây giờ Địch Nhượng ta đã rất thỏa mãn. Nếu như ta còn không biết dừng lại, ắt sẽ bị trời phạt. Tóm lại, chuyện tiến công Huỳnh Dương ta tuyệt đối không đồng ý.

Nói xong, gã rảo bước rời khỏi, Từ Thế Tích không biết làm thế nào, chỉ đành lắc đầu đi theo.

Phía trước cửa sổ, Lý Mật nhìn bóng lưng Địch Nhượng xa dần, không khỏi cười lạnh một tiếng. Làm đại sự mà còn tiếc thân, kẻ này cũng chỉ là hạng tâm thường, không đáng để lo nghĩ.

Lúc này, phụ tá của gã là Phòng Huyền Tảo đi tới sau lưng, nói:

- Hiện giờ Minh công khuyên gã tấn công Huỳnh Dương quả thật là có phần nóng vội.

Lý Mật chậm rãi xoay người, hỏi:

- Tại sao?

Phòng Huyền Tảo là người của danh môn Phòng thị ở quận Tề, nguyên là Huyện úy Tống Thành, nhưng do tham dự việc Dương Huyền Cảm tạo phản mà buộc phải lưu vong. Sau đó gã nghe danh Lý Mật ở Ngõa Cương liền tới đầu nhập. Lý Mật thấy gã là người có tài, liền bổ nhiệm gã làm phụ tá, chưởng quản công văn.

Phòng Huyền Tảo nói:

- Địch Nhượng chẳng qua cũng chỉ là một tên thất phu không có chí lớn, gã không có đảm lượng và quyết đoán như Minh công. Hiện giờ Mình công khuyên gã tranh đế, gã nhất định sẽ hoảng sợ, trong lòng bắt đầu lo lắng Minh công. Gã vừa mới cấp một doanh cho Minh công, tại hạ nghĩ nhân lúc gã chưa hối hận, Minh công mau chóng củng cố thế lực, sau đó tự mình đánh chiếm Huỳnh Dương. Chẳng phải hôm nay tên họ Trình chẳng phải cũng nói rồi sao? Huynh đệ ở riêng, hẳn là đệ đi huynh ở lại. Vậy Minh công hãy tách khỏi gã, đi chiếm lấy Huỳnh Dương, gì phải chú ý tới nơi Ngõa Cương tồi tàn này.

Lý Mật gật đầu, cười lạnh nói:

- Ngươi nói rất có đạo lý. Tuy nhiên về việc Bồ Công doanhcũng không phải là gã hào phóng tặng cho ta. Trên thực tế, một trăm năm mươi ngàn quân chiêu mộ ở Lê Dương đều nằm trong tay ta, hơn nữa lương thực ta cũng nhiều hơn gã. Gã chỉ do không còn cách nào khác mới phải làm vậy thôi, chứ thật ra gã đâu có lòng tốt như vậy. Địch Nhượng cho mấy trăm tướng lãnh gia nhập Bồ Công doanh kỳ thật là muốn đoạt lại binh quyền, chỉ tiếc tên họ Trình kia không thấy rõ chân tướng, nhọc lòng phí công lo lắng thay gã. Những điều ngươi nói rất có lý, mấy tháng tới ta sẽ củng cố binh quyền, đầu xuân sang năm nếu như Địch Nhượng không tấn công Huỳnh Dương, vậy ta sẽ tự mình đi.

Vẻ âm u lạnh lẽo trong mắt Lý Mật ngưng kết

Bình luận

Truyện đang đọc