Kỳ thi binh khí của Võ Cử đã chính thức bắt đầu, xe ngựa của Dương Tố rời khỏi doanh trại lớn, ông còn phải đi tuần tra bảng giáp. Dương Nguy cũng bị đưa đi cùng, y và Nữu Nữu đi phía sau, sự sùng bái đối với Dương Nguyên Khánh ở trong mắt vẫn chưa biến mất. Hai mũi tên ở ngoài một trăm bước hôm nay của Dương Nguyên Khánh khiến y ghi nhớ suốt đời.
Nữu Nữu thấy Dương Nguy vẫn lẩm bẩm, không khỏi cười nói:
- Tam lang béo, huynh giờ có muốn tới biên cương không?
- Muốn!
Dương Nguy không chút do dự nói:
- Ta nhất định phải đi, ở Kinh thành không thể luyện được kỹ thuật bắn cung thực thụ, có quá nhiều thứ cám dỗ. Ta phải đến biên cương luyện kỹ thuật bắn cung thực thụ, sau đó trở về mới có thể mở mày mở mặt.
Dương Nguy liếc Nữu Nữu một cái, cũng cười hỏi:
- Nữu Nữu, muội cũng muốn tới biên cương sao?
Nữu Nữu bất đắc dĩ mà thở dài:
- Hắn muốn muội đi, muội không thể không đi, tuy nhiên, muội cũng muốn tới thảo nguyên thăm thú, ở thảo nguyên luôn tự do, có thể cưỡi ngựa lao nhanh mà không có gì trói buộc.
Nữu Nữu nhắm hai mắt lại, điều trong đầu nàng nghĩ đến lại là một bức tranh khác. Dưới bầu trời xanh trong vắt màu ngọc bích, trên thảo nguyên một màu cỏ xanh trải dài như tấm thảm, xa mãi đến tận chân trời, nàng đang đuổi một đàn dê lông trắng phau đang bước chậm rãi gặm cỏ ở bờ sông. Một căn lều cách đó không xa chính là nhà của nàng, Nguyên Khánh ca ca đang khiêng một con mồi kiếm được từ núi Âm Sơn, phấn chấn lao về nhà. Trong số chiến lợi phẩm của cuộc đi săn, còn có một con hồ ly đỏ rực, đó chính là quà dành riêng cho nàng.
…
Trong xe ngựa đằng trước, Dương Nguyên Khánh đang cùng ông nội nhỏ giọng bàn bạc sách lược cho bước tiếp theo.
- Từ cuộc thi bắn tên lần này thì có thể nhìn ra rõ ràng hơn nữa, lần này ít nhất có một nửa số con cháu quý tộc đều có vấn đề, hẳn là khoảng hai trăm người! Ta đoán trong danh sách số lượng những người xuất thân từ gia đình hèn kém nhiều nhất chỉ đến hai mươi người. Nguyên Khánh, vấn đề này rất nghiêm trọng, đối với cháu nó là một lần thử thách, cũng là cơ hội.
- Ông nội là muốn giao toàn bộ việc này cho cháu sao?
- Đúng vậy, ta thấy cháu có khả năng làm được. Trong cháu có một thứ phong thái chủ soái, cháu có thể suy xét toàn cục, mưu tính trước rồi sau đó mới hành động. Ông nội tin tưởng cháu.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát rồi nói:
- Ông nội muốn biết bước tiếp theo cháu định làm thế nào không?
- Không! Ta không muốn biết.
Dương Tố cười lắc đầu:
- Ta chỉ muốn nhìn thấy kết quả của cháu, cháu cứ thoải mái mà làm, đừng sợ đắc tội với Vũ Văn Thuật. Cháu phải nhớ kỹ một câu của ông nội, kẻ thù của cháu càng nhiều, càng hùng mạnh, Thánh Thượng mới có thể càng coi trọng cháu, đây là yêu cầu của bậc đế vương.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Vậy thì tôn nhi sẽ không đi cùng ông nội nữa.
- Cháu đi đi! Đưa theo cả Nguy nhi và Nữu Nữu, để hai đứa nó giúp đỡ cháu. Đợi khi cháu hạ được Vũ Văn Thuật, ta lại nói cho cháu nên hỏi Thánh Thượng muốn ban cho tặng phẩm gì.
Dương Tố khẽ mỉm cười, dặn dò một tiếng, xe ngựa tăng tốc hướng về phía Kinh thành.
Dương Nguyên Khánh đưa theo Dương Nguy và Nữu Nữu vào thành, dừng ở một ngõ nhỏ, hắn có chuyện muốn nói với bọn họ.
- Nguyên Khánh, cần ta làm gì?
Sự sùng bái của Dương Nguy đối với Dương Nguyên Khánh đã biến thành một loại phục tùng tuyệt đối, y dốc sức vì Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh cười hỏi:
- Huynh vẫn có thể tìm người đã làm mối để huynh mua Võ Cử chứ?
Dương Nguy gãi đầu cười nói:
- Người đó cũng đang thi Võ Cử. Tuy nhiên ta có thể tìm một người khác, cũng là bằng hữu của ta, rất tin cậy. Nếu người này không được, ta còn có đường khác.
- Trước tiên huynh hãy đi tìm người đó đã, sau đó ta sẽ nói cho huynh nên làm thế nào? Làm xong xuôi cứ về phủ chờ ta.
- Ta biết rồi, ta đi ngay đây.
Dương Nguy quay đầu ngựa đi rồi, đôi mi thanh tú của Nữu Nữu lại nhẹ nhàng ngước lên nói:
- Nguyên Khánh ca ca, huynh cũng cho muội làm chút gì đi, muội dù sao cũng không thể suốt ngày bám lấy huynh, ăn không ngồi rồi.
- Muội cũng có việc đấy!
Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Huynh đâu thể để muội nhàn rỗi, muội lập tức tới quán nơi chúng ta thường dùng cơm, Rượu Thơm Say Mèm, bao hai gian ngoài cùng bên trái ở lầu ba, bao luôn một ngày.
Dương Nguyên Khánh lấy túi tiền đưa cho nàng:
- Sau đó thì mua chút rượu và đồ ăn về nhà, tối nay chúng ta sẽ không ra ngoài ăn.
Nữu Nữu chỉ lo mình không có việc gì làm, nàng cười ngọt ngào, nhận lấy tiền, cũng thúc ngựa đi ngay.
Dương Nguyên Khánh thì đi thẳng đến hoàng cung...
Lúc này còn chưa đến buổi trưa, buổi chầu sớm đã kết thúc, các đại thần đều ai về phòng nấy nghỉ ngơi, bắt đầu xử lý những việc chính sự của ngày hôm đó.
Dương Quảng cũng như mọi khi, bận rộn phê duyệt tấu chương, mỗi ngày đều có tấu chương chất cao như núi chờ ông phê duyệt, luôn phải bận rộn tới tận đêm khuya. Ở triều Tùy thể chế tam tỉnh lục bộ cũng chỉ vừa mới thành lập hình thức ban đầu, còn chưa giống với mô hình cùng nhà vua phân quyền như thời nhà Đường. Triều Tùy phân quyền khá nhỏ, quyền hành của nhà vua cực kỳ lớn, sự vất vả của nhà vua cũng là điều khó có thể tránh khỏi.
Dương Quảng đang trong thời kỳ khỏe mạnh, thể lực vô cùng tốt, y cũng dần quen với kiểu vất vả cao độ này.
Lúc này, một viên hoạn quan già đứng ở cửa bẩm báo:
- Bẩm Bệ hạ, Dương Nguyên Khánh đang ở ngoài điện cầu kiến, nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với bệ hạ.
Dương Quảng dừng bút một chút, cười nói:
- Cho hắn vào đi!
Dương Nguyên Khánh rất nhanh liền được một hoạn quan dẫn về hướng ngự thư phòng. Mấy hoạn quan bên cạnh Dương Quảng đều là đi theo y từ thời kỳ Tấn vương, theo y đã vài chục năm, hiểu y rất rõ. Bọn họ cũng biết trong lòng Thánh Thượng, Dương Nguyên Khánh có điều gì khác hẳn với mọi người. Một giọng điệu đơn giản nhất, khi Thánh Thượng để cho đại thần khác vào, đều sẽ nói:
- Tuyên y vào bái kiến!
Mà với Dương Nguyên Khánh thì lại nói:
- Cho hắn vào đi!
Giọng điệu hoàn toàn khác biệt, đây là giọng điệu chỉ khi dùng với Ung Vương và Tề vương. Chính là hiểu được điểm này, các hoạn quan đều rất niềm nở với Dương Nguyên Khánh, đưa hắn cả đoạn đường về phía ngự thư phòng.
Dương Nguyên Khánh đi đến trước ngự thư phòng, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói nho nhỏ:
- Tâm trạng Thánh Thượng rất tốt!
Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, đứng thẳng nhìn người hoạn quan già họ Lý, cười tủm tỉm nhìn ông ấy. Tuy rằng lần trước ông ấy khuyên chính mình tạo thế làm sáng tỏ nguyên nhân bị Dương gia chối bỏ, nhưng chuyện này Dương gia giữ rất kín, về cơ bản cũng không để lan truyền ra ngoài, hắn cũng không cần phải làm như vậy.
Nhưng cũng chính vì thế mà hắn cho ông hoạn quan này một ít vàng, khiến lão có chút thiện cảm với hắn, sẽ dùng một cách đặc biệt nào đó để báo đáp hắn. Ví dụ như hiện tại, lão nói nhỏ một câu “Tâm trạng Thánh Thượng rất tốt” liền khiến Dương Nguyên Khánh được củng cố tinh thần, hắn biết mình nên làm thế nào để tiến gián với Dương Quảng.
- ệ hạ, Dương Nguyên Khánh đã đến!
Viên hoạn quan đứng ở cửa bẩm báo với Dương Quảng.
- Vào đi!
Giọng điệu Dương Quảng rất nhẹ nhàng, xem ra hôm nay không gặp việc gì khiến ông phiền lòng. Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào ngự thư phòng, quì một gối, chào theo nghi thức quân đội:
- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến Hoàng Đế Bệ Hạ!
Tối qua Dương Quảng cũng biết được tin tức, tối qua sau khi Dương Tố hồi phủ yêu cầu đưa Dương Nguyên Khánh trở về, kết quả là gặp phải sự phản đối của tất cả mọi người trong phủ, điều này cũng khiến y nhẹ nhõm. Vốn nghĩ rằng Dương Tố trở về, việc của Dương Nguyên Khánh sẽ có thay đổi, xem ra lo lắng của y là dư thừa, Dương gia đã không thể tiếp nhận Dương Nguyên Khánh quay về.
Dương Quảng thấy Dương Nguyên Khánh mặc áo giáp, liền cười nói:
- Ngươi chuẩn bị quay về thành Đại Lợi sao?
- Bẩm bệ hạ, hôm nay vi thần cùng ông nội đi tuần tra sân đấu Võ Cử, nơi đó là doanh trại, cho nên thần phải mặc áo giáp.
- Ngươi đã gặp ông nội?
Dương Quảng cười hỏi với vẻ không để tâm, hỏi rất tùy ý, giọng điệu tựa như hàn huyên khi gặp mặt, rất thản nhiên, nhưng ánh mắt y lại gắt gao nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Dương Nguyên Khánh, không hề bỏ qua một biểu hiện nào.
Không biết vì sao, Dương Nguyên Khánh nhớ tới câu nói buổi sáng ông nội nói với mình rằng việc hắn bị gia tộc loại bỏ có khả năng có liên quan đến Thánh Thượng. Lẽ nào Dương Quảng không muốn mình ở lại Dương phủ?
Ý nghĩ này chỉ chợt lướt qua trong đầu Dương Nguyên Khánh, giờ không phải lúc cân nhắc chuyện này. Hắn và Dương gia đã đoạn tuyệt quan hệ, cho dù là có phải có liên quan đến Dương Quảng hay không thì đều là chuyện đã qua. Việc hắn quan tâm hiện nay chính là chuyện Vũ Văn Thuật.
- Bẩm bệ hạ, thần tuy rằng không còn quan hệ gì với Dương gia nữa, nhưng ông ấy dù sao cũng là ông nội thần, từ nhỏ đã đối xử rất tốt với thần, thần sao có thể vong ân phụ nghĩa. Thần càng cảm kích sự quan tâm của bệ hạ, thần sẽ vô cùng trân trọng con thiên nga bằng ngọc đó.
Thái độ của Dương Nguyên Khánh khiến Dương Quảng coi như vừa lòng, không quên ơn là được:
- Ý của trẫm khi ban thưởng con thiên nga đó cho ngươi, ngươi có hiểu không?
- Thần hiểu, bệ hạ muốn thần chăm lo vùng thảo nguyên.
- Ngươi rất thông minh, đoán được dụng ý của trẫm. Ngươi trở về thành Đại Lợi thì hãy dồn sức thay trẫm trấn thủ biên cương. Sau vài năm nữa, trẫm nhất định sẽ trọng dụng ngươi.
- Thần nguyện dốc sức làm mọi điều vì Bệ hạ!
Dương Quảng gật đầu, lại quay về đề tài chính, cười nói:
- Ngươi nói có việc đại sự cần tìm trẫm, là chuyện gì?
- Bẩm bệ hạ, sáng nay thần cùng ông nội tới quân doanh Hữu kiêu vệ thị sát bảng ất, thần vô cùng thích thú, đọ sức cùng một sân đấu với những người luyện võ đã được mười điểm trong kỳ thi cưỡi ngựa bắn cung ngày hôm qua. Thần đã phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
- Vấn đề nghiêm trọng gì?
Người Dương Quảng hơi nghiêng về đằng trước, vẻ mặt nghiêm túc, cho thấy sự coi trọng của ông về vấn đề này.
- Thần phát hiện ra bốn mươi tám vị con cháu quý tộc, quan lại đều căn bản không thể giành được mười điểm trong kỳ thi…
Dương Quảng khoát tay ngắt lời hắn, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Con cháu quý tộc, quan lại thi bảng ất đều là con cháu quan viên dưới ngũ phẩm sao?
- Không phải ít nhất một nửa đều là con cháu quan viên ngũ phẩm trở lên, bởi vì theo quy tắc chỉ cho phép con cháu quan viên ngũ phẩm trở lên thi bảng giáp, mà với bảng ất lại không có bất kỳ hạn chế gì, cho nên phần lớn con cháu quan lại đều đổ dồn vào bảng ất, chừng hơn bốn trăm người.
- Càn quấy!
Dương Quảng đập bàn một cái thật mạnh, đứng bật dậy không thể kiềm chế cơn thịnh nộ nói:
- Trẫm đã cho phép chưa? Trẫm đã đủ khoan dung rồi, cho hơn một nửa số người đều vào bảng giáp, bọn họ còn chưa hài lòng, còn muốn chiếm bảng ất. Làm như vậy thì Võ Cử của trẫm còn có ý nghĩa gì nữa?
- Bệ hạ! Chiếm số người vẫn là vấn đề nhỏ, vừa rồi thần đã nói, số con cháu quan lại này căn bản không thể thi nổi mười điểm, gian lận với số lượng lớn.
Dương Quảng từ từ ngồi xuống, y nhìn chăm chú vào Dương Nguyên Khánh, rồi hỏi:
- Ai gian lận?
Dương Nguyên Khánh cũng không vòng vo, hắn nói thẳng thắn:
- Thần đã thu được một chút tin tức, Đại tướng quân Vũ Văn Thuật nhận hối lộ, thao túng khoa cử, ít nhất có gần một trăm người đút lót cho y.
Đôi mắt Dương Quảng từ từ nheo lại:
- Nguyên Khánh, đây là ông nội ngươi bảo ngươi tới tố cáo phải không?
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Bẩm bệ hạ, ông nội thần cho rằng phán đoán của thần không có căn cứ. Ông cho rằng bây giờ nói là có gian lận thì hơi sớm, phải chờ tới sau khi yết danh mới nhận xét xem có đúng là gian lận hay không. Nhưng thần cho rằng, đợi đến khi yết danh thì đã muộn, đã phụ sự kỳ vọng về sự cạnh tranh công khai, công bằng của bệ hạ. Cho nên ý kiến của thần và ông nội không giống nhau, thần cho rằng phải lập tức để bệ hạ hiểu tình hình thực tế.
Trong ánh mắt Dương Quảng lóe lên thần sắc phức tạp. Ông cho rằng Dương Nguyên Khánh nói thật. Với sự lão luyện và thận trọng của Dương Tố, nếu không có chứng cứ xác đáng thì ông ta không thể tùy tiện ra tay, hẳn là không có liên quan gì đến Dương Tố.
- Nguyên Khánh, trẫm rất muốn tin lời ngươi nói, nhưng ngươi muốn thuyết phục trẫm thì phải đưa ra chứng cứ, chứng cứ ở đâu?
- Nếu bệ hạ có thể cải trang xuất cung một lần, và cho thần mượn một nghìn lượng vàng, thần có thể cho bệ hạ tận mắt nhìn thấy chứng cứ Vũ Văn Thuật nhận hối lộ.