Con dân của Vương triều Đại Tùy đại thể chia làm ba bậc: quan, dân và nô. Cho dù là ăn ở hay phục sức cũng đều có quy định nghiêm ngặt và tầng bậc. Nô là bậc thấp nhất, gần như là không có quyền tự do cá nhân và bị coi như hàng hóa để mua bán hoặc là tài sản tư của chủ nhân. Tuy nhiên thì nô lệ cũng được chia ra làm hai bậc nữa, một loại là tư nô, địa vị của họ thấp kém nhất. Có rất nhiều tư nô sống cả đời mà ngay cả cái tên cũng không có, cả đời chỉ biết phục vụ cho chủ nhân, con cháu họ sinh ra cũng tiếp tục làm nô lệ cho chủ nhân, cái đó được gọi là đời đời làm nô. Cũng có mọt số nữ nô có chút tài sắc được chủ nhân nhận làm tì thiếp, giúp chủ nhân sinh con. Như vậy thì dù cho con họ sinh ra có nguồn gốc thấp kém một chút nhưng cũng vẫn là chủ nhân, ít nhất thì cũng có thể trở thành một lương dân.
Cậu và mợ của Nguyên Khánh năm đó cũng chính là tư nô của Dương phủ. Vì giúp họ có thể trở thành một lương dân mà Nguyên Khánh không ngại trở mặt với gia tộc. Từ đó có thể thấy thoát ly khỏi kiếp nô dịch khó khăn nhường nào, đa phần lương dân cũng không đến nỗi không sống nổi nhưng cũng không dễ dàng bán mình làm nô lệ.
Một loại nô lệ khác được gọi là quan nô. Địa vị của họ cao hơn một chút so với tư nô, chủ yếu là làm việc cho quan phủ, có chỗ ở và tài sản của riêng mình nhưng không có quyền tự do cá nhân mà nhất định phải suốt đời sống dựa vào quan phủ. Các quan nô thường là những người mắc tội, thậm chí có rất nhiều người trước đó đã từng là gia quyến của gia đình quyền quý hoặc là quan lớn.
Vân Định Hưng chính là một gã quan nô, trước đây ông đã từng là nhạc phụ của Thái tử Dương Dũng. Con gái ông ta là Vân Chiêu Huấn chính là vị phi tử mà Dương Dũng sủng ái nhất, đã giúp Dương Dũng sinh hạ ba đứa con: Trường ninh vương Dương Nghiễm, Bình nguyên vương Dương Dụ và An thành vương Dương Quân.
Vân Định Hưng cũng vì thế mà trở nên ngang ngược, thường tự cho mình là quốc trượng. Khi Dương Kiên phế Thái tử, nhận định rằng Vân Định Hưng làm u mê Dương Dũng, vì thế mà ông ta cũng bị định tội. Bản thân ông ta cùng vợ con đều trở thành quan nô ở Thiếu phủ tự rồi từ đó không ngóc đầu lên được nữa. Tuy nhiên Vân Định Hưng là một kẻ vô cùng giảo hoạt, vì ông ta giỏi về công khí nên thường ngày ông ta thường xuyên chế tác ra những đồ vật tinh xảo cho các quan viên ở Thiếu phủ tự, nhờ thế mà cả gia đình ông ta cũng thoát được phải lao động nặng nhọc.
Một năm trước, Vân Định Hưng lại nắm lấy cơ hội chế tác ra một lạc trướng minh châu tặng cho Vũ Văn Thuật. Vũ Văn Thuật bèn đề cử ông ta cho Tề vương. Ở trong phủ Tề vương, ông ta như cá gặp nước, nhiều lần lấy được lòng của Tề vương, dần dần ông ta trở thành tâm phúc đắc lực bên cạnh Tề vương.
Vân Định Hưng vốn sống ở phường Ngọc Kê ở phía Bắc Lạc Thủy, cả gia đình sống trong căn nhà ba gian rẫy cỏ dựng lên. Tuy nhiên từ sau khi trở thành tâm phúc của Tề vương thì cả gia đình ông ta liền thoát khỏi kiếp nô lệ, đồng thời cũng chuyển nhà tới phường Tư Thuận ở ven chợ Phong Đô trong một căn nhà ngói chiếm tới cả mẫu đất. Mỗi ngày ông ta đều có thể cưỡi ngựa tới phủ Tề vương, mặc áo choàng thổ cẩm, đội mũ sa của phủ Tề vương, đồng thời lại dần dần khôi phục được sự đãi ngộ giống như thời tiền Thái tử Dương Dũng.
Vân Định Hưng chừng hơn bốn mươi tuổi, dung mạo thanh kỳ, bộ râu dài rủ xuống trước ngực khiến ông ta trông như người tu hành đắc đạo vậy. Hai ngày nay, ông ta nhận được một nhiệm vụ đó là giúp Tề vương chỉnh đốn các tử sĩ. Bây giờ ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng hành trang để sáng sớm ngày mai xuất phát.
Màn đêm vừa buông xuống, Vân Định Hưng vừa mới chịu lạnh thay một bộ thiền y (quần áo mặc ở nhà) rộng thùng thình để chuẩn bị tới thư phòng. Đúng lúc này thì đứa con trai nhỏ là Vân Cảnh chạy vội tới báo:
- Phụ thân, ngoài cửa phủ có người tới thăm.
- Là ai vậy?
Nhà Vân Định Hưng đã mấy năm nay không có ai tới chơi rồi nên cái tin có người tới chơi này quả thực khiến ông cảm thấy bất ngờ. Con trai ông lắc lắc đầu:
- Trời tối quá, không nhìn rõ người. Người này trông rất cao, trông có vẻ như là quan quân.
- Ngu ngốc, ngay cả cái tên cũng không biết hỏi sao?
Vân Định Hưng mắng đứa con trai một tiếng rồi nhanh chân đi ra ngoài cửa phủ. Ông cầm theo chiếc đèn lồng đi thẳng ra cửa. Ông nhìn thấy có sáu người đang đứng ngoài cửa, người dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, trên người mặc quân phục.
- Dương Nguyên Khánh.
Vân Định Hưng mơ hồ nhận ra người này, ông đã từng gặp người này một lần.
Ông cuống quít thi lễ:
- Dương tướng quân tới tìm ta sao?
Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:
- Nhà mới của Vân tiên sinh thật khó tìm đấy. Ta tới phủ cũ của ông mới biết được Vân tiên sinh đã chuyển nhà rồi.
Vân Định Hưng đỏ mặt, cái gọi là phủ cũ của ông chỉ là mái nhà tranh ba gian rách nát, không ngờ lại bị Dương Nguyên Khánh thấy được, ông xấu hổ cười cười nói:
- Dương tướng quân tìm ta có việc gì sao?
- Có việc quan trọng.
Dương Nguyên Khánh không hề dấu giếm ý đồ tới đây của mình.
Vân Định Hưng đương nhiên biết rất rõ mâu thuẫn giữa Tề vương và Dương Nguyên Khánh, thật ra người kiến nghị Tề vương phái tử sĩ đi điều tra Hồng Tú Trà Trang chính là ông. Trong lòng ông có chút sợ hãi, ông biết ông không nên gặp Dương Nguyên Khánh. Với tư cách là tâm phúc của Tề vương thì nên tránh xa Dương Nguyên Khánh một chút, thậm chí phải giận dữ chống lại hắn, nhưng ông lại lưỡng lự một lát rồi không biết thần sai quỷ khiến thế nào mà gật gật đầu:
- Vậy mời Dương tướng quân vào.
Có lẽ do mấy năm nay cực khổ tìm kiếm cơ hội khiến cho Vân Định Hưng hình thành một thói quen không buông tha bất cứ thứ gì. Bản năng của ông có thể ý thức được rằng, việc Dương Nguyên Khánh tìm ông nói không chừng có thể mang đến cơ hội gì đó cho ông.
Cũng chính lời mời vui vẻ của Vân Định Hưng vào phủ khiến Dương Nguyên Khánh có thể chứng thực được sự đánh giá của Vũ Văn Thuật với người này. Ông ta tuyệt đối không phải là người trung thành, ít nhất thì ông ta cũng không không trung thành với Tề vương.
Dương Nguyên Khánh cùng Vân Định Hưng đi vào trong thư phòng của ông, hai người phân chủ khách ngồi xuống. Vân Định Hưng tự tay rót cho Dương Nguyên Khánh một ly trà rồi đặt trước mặt hắn nói:
- Dương tướng quân tại sao lại tới ngôi nhà tồi tàn đó vậy?
Dương Nguyên Khánh trước đó đã có tìm hiểu qua về tên Vân Định Hưng này. Người này vì muốn lấy lòng quan viên mà đã tiêu hết cả gia tài, bề ngoài thì ăn mặc đẹp nhưng kỳ thực thì nghèo rớt mùng tơi. Còn Tề vương lại đối đãi với thuộc hạ vô cùng khắc nghiệt, Vân Định Hưng đã thay y làm không ít chuyện, vậy mà y chỉ ban thưởng một con ngựa già. Hắn biết lòng ham muốn tiền tài cũng như sự bất mãn của Vân Định Hưng đối với Tề vương.
Dương Nguyên Khánh lấy ra năm mươi lạng hoàng kim đựng trong sáu hộp rồi đặt lên bàn trước mặt ông:
- Đây là chút tâm ý của ta, mong Vân tiên sinh vui lòng nhận ra.
Ánh mắt Vân Định Hưng sáng lên, hơi thở cũng gấp gáp lên. Đây là ba trăm lượng vàng sao. Giá trị bằng sáu ngàn xâu tiền, với từng ấy hoàng kim ông có thể mua được một tòa nhà lớn hơn nữa, cả gia đình cũng ăn ngon mặc đẹp. Kiếp sống nghèo túng mấy năm nay khiến ông có một khát vọng rất đặc thù với tiền tài.
Nhưng Vân Định Hưng cũng biết rằng, Dương Nguyên Khánh tuyệt nhiên sẽ không vô duyên vô cớ cho mình ba trăm lượng vàng mà chắc chắn là có chuyện gì quan trọng. Ông chăm chú nhìn đống hoàng kim trên bàn mà không kìm nổi nuốt nước miếng, hỏi:
- Vân mỗ không có công không dám nhận lộc, sao ta dám nhận lễ vật lớn như vậy của Dương tướng quân. Dương tướng quân có chuyện gì muốn nhờ Vân mỗ sao?
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng ông không hề đẩy số hoàng kim này lại. Rất rõ ràng rằng ông ta rất muốn có được số hoàng kim này, chỉ có điều ông ta muốn nghe Dương Nguyên Khánh muốn nhờ mình chuyện gì?
Những tình tiết này Dương Nguyên Khánh có thể nhìn thấu được, ngay cả Dương Nguyên Khánh cũng không ngờ rằng ông ta lại tham tới mức độ này, ngay cả sự từ chối khách khí nhất cũng không có. Dương Nguyên Khánh lại thay đổi ý nghĩ, để người này ở lại Tề vương phủ cũng không hẳn là chuyện xấu. Năm đó Thái tử Dương Dũng cũng chính vì ông ta mà bị tổ phụ của mình là Dương Tố nắm được nhược điểm rồi cuối cùng bị phế ngôi vị Thái tử. Ông ta đã có thể hủy hoại Thái tử thì cũng chưa chắc là không thể hủy hoại được Tề vương.
Dương Nguyên Khánh vốn muốn hối lộ để mua tình báo về tử sĩ của Tề vương, nhưng giờ phút này hắn lại thay đổi chủ ý. Hắn muốn dùng Vân Định Hưng làm con mồi rồi từ từ khiến cho Tề vương đi vào con đường mà không thể quay lại được.
Dương Nguyên Khánh lấy ra Bàn Dĩnh Kiếm rồi đặt lên bàn, hỏi Vân Định Hưng:
- Vân tiên sinh có nhận ra thanh kiếm này không?
Vân Định Hưng cẩn thận nhìn thanh kiếm này, trong lòng đột nhiên kinh ngạc. Ông ta xoay người quỳ rạp xuống trước thanh kiếm, ông nhận ra đây là thanh kiếm mà tiên đế ban cho Tấn vương Dương Quảng. Đáng nhẽ hiện giờ nó phải là Thiên tử kiếm chứ, tại sao lại ở trong tay Dương Nguyên Khánh?
Ông ta sợ hãi quỳ lạy nói:
- Thảo dân hèn mọn, sao dám vọng kiếm của Thiên tử.
- Vân tiên sinh mời ngồi.
Dương Nguyên Khánh thu kiếm cười nói:
- Ta và Vân tiên sinh vốn không quen biết, cũng chẳng có ân oán gì. Hôm nay ta tìm tới Vân tiên sinh thực tế là phụng mật chỉ của Thánh thượng để điều tra tình hình cụ thể về tử sĩ của Tề vương.
Dương Nguyên Khánh lại lấy ra tờ giấy mà Dương Quảng đưa cho hắn, nói:
- Đây là mật lệnh mà Thánh thượng đưa cho ta, Vân tiên sinh muốn xem không?
Một câu ‘phụng thánh chỉ của Thánh thượng điều tra tử sĩ của Tề vương’ của Dương Nguyên Khánh như tiếng sét ngang tai khiến Vân Định Hưng sợ ngây người ra. Trong lòng ông ta vẫn luôn nghi ngờ, hơn trăm tử sĩ của Tề vương bị giết mà Thánh thượng sao lại không hề đả động tới, thì ra người lại phái Dương Nguyên Khánh tới bí mật điều tra. Sao người lại biết được mình và tử sĩ có mối quan hệ với nhau chứ.
Vân Định Hưng vô cùng sợ hãi, ông ta vì vụ án của thái tử Dương Dũng mà đã phải trở thành nô bộc, đây là một cơn ác mộng trong cuộc đời ông ta. Ông đã lao tâm bao năm trời mới có thể thoát ra khỏi nó, chẳng lẽ cơn ác mộng này lại giáng xuống đầu mình một lần nữa sao?
Ông ta lại xoay người quỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy hoảng sợ. Dương Nguyên Khánh có thể nhìn ra sự sợ hãi trong nội tâm ông ta, xem ra ông ta đã biết được mình đã phạm vào tối kỵ của Thánh Thượng.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Dương Nguyên Khánh đã biến mất, hắn đập mạnh một cái xuống bàn, lạnh lùng nói:
- Vân Định Hưng, ngươi giúp Tề vương nuôi tử sĩ, ngươi có biết tội của mình không?
Vân Định Hưng run rẩy không nói được tiếng nào, Dương Nguyên Khánh chậm rãi rút Thiên tử kiếm ra đặt lên bàn:
- Ta cho ngươi một lựa chọn, ngươi nguyện trung thành với Thánh thượng hay là vẫn tiếp tục trung thành với Tề vương?
Vân Định Hưng lập cập hai hàm rang:
- Thứ dân…. nguyện trung thành với ….. Thánh thượng!
- Vậy được, nếu ngươi đã nguyện trung thành với Thánh thượng, vậy ta sẽ nói cho ngươi. Thánh thượng muốn biết tình hình cụ thể chi tiết về việc Tề vương tư dưỡng tử sĩ. Ngươi đã biết mình nên làm gì rồi chứ?
Vân Định Hưng lau lau mồ hôi trên đầu, trong lòng lại dấy lên một tia hy vọng. Gã run rẩy lôi từ trong lòng ngực ra một mảnh giấy rồi đưa cho Dương Nguyên Khánh:
- Đây là tình báo về tình hình Tề vương tư dưỡng tử sĩ, là ta tự mình ghi chép lại, mời tướng quân xem qua.
Dương Nguyên Khánh mở số giấy này ra, chỉ nhìn thấy bên trong ghi chép dày đặc số lượng tử sĩ và địa điểm ẩn thân của tử sĩ mà Tề vương nuôi dưỡng. Chuyện này khiến Dương Nguyên Khánh giật mình hoảng sợ, không ngờ lại có tới tận ba nghìn người, Tề vương như vậy là muốn làm gì chứ?
- Còn có thứ khác sao?
- Dạ không có. Tất cả những gì tôi biết đều có ở trên đó.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu vo tờ giấy này vào trong lồng ngực, rồi đưa vàng bạc cho gã:
- Ngươi cứ yên tâm làm việc ở Tề vương phủ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Đây là vàng bạc mà Thánh thượng ban tặng, hy vọng ngươi sẽ không dẫm vào vết xe đổ như vụ án của Dương Dũng nữa.
Nói xong, Dương Nguyên Khánh liền đứng dậy nghênh ngang mà đi.
Không biết bao lâu sau Vân Định Hưng mới định thần lại sau sự sợ hãi cực độ. Trong lòng gã đột nhiên có chút nghi ngờ, Dương Nguyên Khánh thật sự là người Thánh thượng phái tới sao? Nhưng nghĩ lại chỉ lại cảm thấy chẳng còn ai khác nữa, Thái tử đã qua đời rồi, chỉ có thể là Thánh thượng mà thôi.
Ánh mắt Vân Định Hưng dừng lại trên đống vàng bạc ba trăm lượng kia, ánh mắt lóe lên sự tham lam. Gã kéo đống vàng vào trong lòng ngực, những tia sáng long lanh của đống vàng kim soi vào mắt gã. Gã điên cuồng cười cợt gào rú, cái gì mà đạo nghĩa trung thành, tất cả chỉ như đống phân mà thôi, chỉ có hoàng kim mới là thật nhất.
Nửa canh giờ sau, Dương Nguyên Khánh xuất hiện ơ Ngự thư phòng của Dương Quảng. Hắn đem bản ghi chép mà Vân Định Hưng viết dâng lên cho Dương Quảng. Dương Quảng nhìn bản ghi chép này một lượt, trong mắt bỗng hiện ra vẻ bi ai. Sự ra đi của đứa con cả đã là một nỗi đả kích rất lớn đối với y, vậy mà đứa con thứ lại bí mật nuôi dưỡng ba nghìn tử sĩ khiến trong lòng y dâng lên một nỗi thất vọng mà sự mệt mỏi chưa từng có. Thậm chí y còn không buồn hỏi Dương Nguyên Khánh xem bản ghi chép này lấy ở đâu ra mà đã xua xua tay ra hiệu cho Dương Nguyên Khánh lui.
Dương Nguyên Khánh thi lễ rồi chậm rãi lui ra. Từ đầu tới cuối Dương Quảng không hề nói với hắn câu nào, Dương Nguyên Khánh hiểu được tâm tình lúc này của Dương Quảng. Y vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi đau mất con, bây giờ lại thêm nỗi thất vọng về đứa con thứ nữa.