THIÊN HẠ KIÊU HÙNG

Bùi Nhân Cơ trong lòng khinh thường hạng người dựa vào bóng phụ thân, chỉ có điều tính cách gã bình thản, không thích so đo tranh đấu. Khi Đại Tùy ở thời khắc bấp bênh, gã cũng không tranh đoạt chức chủ soái, vài chục năm kinh nghiệm quan trường khiến gã có kinh nghiệm tự bảo vệ bản thân mình.

Đối với hạng người hèn hạ như Vũ Văn Hóa Cập, lão luôn giữ khoảng cách nhất định, có thể không để ý thì tuyệt đối sẽ không nói với Vũ Văn Hóa Cập một câu.

Sắc mặt Bùi Nhân Cơ bình thản, gã biết cái gọi là tiêu diệt phỉ trong lời Vũ Văn Hóa Cập chỉ là vơ vét tài sản, uy hiếp Thái Thú. Nếu Thái Thú không chịu nhả tiền thì gã liền tố cáo Thái Thú cấu kết loạn phỉ. Thái Thú quận Hoài An chính là vì bị uy hiếp như vậy mới treo ấn từ quan.

Quận Thượng Lạc có mấy nhánh thổ phỉ ngàn tên, hơn nữa chỉ là một đám ô hợp mà thôi. Chỉ cần nhìn thấy quan binh là chúng đã vội vàng chạy mất dạng, đâu dám xông lên nạp mạng. Cuối cùng Vũ Văn Hóa Cập viết một quyển tấu chương, báo cáo tiêu diệt được bao nhiêu thổ phỉ, lại nhờ miệng lưỡi của phụ thân gã, đến lúc đó quân công có, tiền tài có, lợi ích đủ đường.

Bùi Nhân Cơ cười lạnh một tiếng. Tốt nhất là Vũ Văn Thuật miêu tả Vũ Văn Hóa Cập dũng mãnh thiện chiến một chút, khiến Thánh thượng vui vẻ, sau đó phái gã đi tiêu diệt trại Ngõa Cương, như vậy mới coi như trời cao mở mắt.

Đúng lúc này có một kỵ binh cưỡi ngựa, đội ngân khôi, mặc ngân giáp chạy tới, đó là một tên binh lính trẻ tuổi, vẻ ngoài tuấn tú, làn da trắng nõn. Gã là tâm phúc của Vũ Văn Hóa Cập, được phong cho làm Giáo Úy. Bùi Nhân Cơ nhìn thấy người này không khỏi cảm thấy buồn nôn, xoay người không chú ý tới.

- Bùi phó tướng, Vũ Văn chủ soái hỏi ngài có hạ trại hay không?

Bộ dạng của gã ngạo mạn, trong giọng nói chứa đầy sự khinh thường đối với Bùi Nhân Cơ. Bùi Nhân Cơ lạnh lùng nói:

- Anh ta mới là chủ soái, tự đi mà quyết định, hỏi ta làm gì!

Trần Tam Nhi thấy vậy, nổi giận, trừng mắt nói:

- Bùi phó tướng, thái độ của ngài là gì vậy?

Bùi Nhân Cơ không nhịn được nữa, hừ mạnh một tiếng:

- Một thằng Giáo Úy nhãi nhép như ngươi thì muốn thái độ gì đây?

- Tốt, tốt lắm! Bùi Nhân Cơ, ngươi cứ chờ coi.

Trần Tam Nhi quay đầu ngựa, chạy về phía trước. Một gã thân vệ đứng cạnh lo lắng nói:

- Bùi công, không thể đắc tội tiểu nhân!

Bùi Nhân Cơ thở dài:

- Ta biết. Nhưng muốn ta nghe lời một tên nam sủng thì ta không làm được, gã muốn làm gì thì làm!

- Chủ soái!

Trần Tam Nhi mếu mếu máo máo nói:

- Ngài phải làm chủ cho ty chức!

Vũ Văn Hóa Cập nhíu mày:

- Ta bảo ngươi đi hỏi y có nên hạ trại hay không sao giờ lại thành ra như vậy?

Trần Tam Nhi đảo mắt, nhất định phải chuyển thù hận lên người Vũ Văn Hóa Cập, mình khóc lóc thì cũng đâu làm được gì? Gã bèn nói:

- Lão ta châm chọc chủ soái, ty chức tức giận trách cứ lão phạm thượng lão liền suýt định giết ty chức.

Trần Tam Nhi xoay chuyển tâm niệm rất nhanh, nói:

- Lão bảo Vũ Văn lão tướng quân hạ trại cao minh, hẳn phải là hổ phụ sinh hổ tử mới đúng, tại sao lại sinh ra khuyển (chó)tử?

- Chó chết!

Vũ Văn Hóa Cập mặt tái mét lại, nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Lão thất phu, nể mặt lão còn không biết điều!

Trần Tam Nhi mừng thầm trong lòng, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:

- Ty chức cho rằng là lão không nhận được chút lợi ích gì, vì vậy thầm hận chủ soái trong lòng, vừa rồi vô tình bộc lộ ra ngoài.

Tiểu nhân đều có tiểu nhân tâm! Vũ Văn Hóa Cập lập tức tin tưởng. Nếu một năm gã không nhận được chút lợi ích gì thì cũng sẽ thầm hận trong lòng. Vũ Văn Hóa Cập thấp giọng mắng:

- Nằm mơ đi! Muốn đòi tiền, còn ta muốn mạng của lão!

Trong nhất thời đúng là Vũ Văn Hóa Cập không có biện pháp gì đối phó với Bùi Nhân Cơ, gã thấy đã sắp chiều tối liền hạ lệnh:

- Truyền lệnh của ta, hạ trại tại chỗ!

.....

Huyện Thượng Lạc, Thái Thú Trương Tế vội vã đi vào trong một ngõ nhỏ, gã gõ cửa, có một tên tiểu đồng thò đầu ra, cười nói:

- Sứ quân tới thực đúng lúc, lão gia nhà ta vừa nói đáng lẽ Thái Thú nên tới rồi.

- Tiểu tử nhà ngươi tự cho mình là thông minh, chính lão gia nhà ngươi bảo ta tới, sao có thể không đúng lúc?

Trương Tế cười, gõ nhẹ lên đầu gã tiểu đồng, đi vào sân lại hỏi tiếp:

- Tất cả mọi người đã tới rồi sao?

- Đều đã tới, họ đang họp ở trong nội đường.

Tiểu đồng dẫn Trương Tế vào trong. Hiện giờ trong nội đường có hơn mười người đang ngồi, tất cả đều là tộc nhân trung tâm của Dương Huyền Cảm, huynh đệ Huyền Tưởng, Tích Thiện, Hành Nhân, Huyền Kính, Huyền Hoằng, cháu trai Dương Tuấn, Dương Vanh, Dương Nguy, đại tướng Tạ Ánh Đăng, Trương Hoành Chí, còn có cả phụ tá Cao Ung, Tạ Tư Lễ tập trung ở đây thảo luận một lần nữa Đông Sơn tái khởi.

- Lần này Vũ Văn Hóa Cập dẫn mười ngàn quân đội tới diệt phỉ, đây chính là cơ hội trời ban cho chúng ta. Nếu có thể đạt được mười ngàn người này chúng ta liền có mười lăm ngàn quân chính quy, sau đó lại chiêu mộ thêm một trăm ngàn, thanh thế lớn hơn cả năm xưa. Lần này, chúng ta nhất định phải rút kinh nghiệm lần trước, cướp lấy Quan Trung làm căn cơ, sáng lập cơ nghiệp mới, đây chính là thời khắc Dương gia chúng ta phục hưng!

Mọi người sống ở quận Thượng Lạc hai năm đã rất nghẹn khuất, khi nghe Dương Huyền Cảm nói thì trong lòng đều sôi sùng sục, muốn hành động ngay. Đúng lúc này, Trương Tế tới, cười nói:

- Nói cho mọi người tin tức mới nhất, Trương Thanh mới truyền tin cho ta Vũ Văn Hóa Cập đã tiến vào Võ Quan.

Trương Thanh là tộc đệ của Trương Tế, đảm nhận chức vụ phòng vệ Võ Quan. Lúc trước Dương Huyền Cảm nhờ vào sự trợ giúp của Trương Thanh mới có thế tiến vào Võ Quan, ẩn thân tại quận Thượng Lạc.

Dương Huyền Cảm mừng rỡ:

- Như vậy thì có thể đóng cửa đánh chó được rồi!

Trương Tế lại lắc đầu:

- Minh công, Vũ Văn Hóa Cập dễ đối phó, then chốt chính là Bùi Nhân Cơ. Người này khôn khéo lão luyện, kế sách của chúng ta khó mà qua mặt lão. Hơn nữa nếu có lão ở đó, mười ngàn quân kia khó mà tới tay, rất có thể còn bị tổn thất binh lính, điều này chúng ta phải suy tính thật kỹ.

Dương Huyền Cảm trầm ngâm suy nghĩ, trong nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào. Bỗng Dương Hành Nhân nói:

- Lừa y tới nghị sự, sau đó một đao giải quyết!

Dương Huyền Cảm lắc đầu. Biện pháp này không ổn, không nói tới có thể lừa lão tới hay không, nhưng cho dù lão tới thì cũng không thể giết. Con trai Bùi Nhân Cơ đang ở bên Nguyên Khánh, chỉ riêng điều này đã khiến ông ta phải suy xét. Quan trọng hơn làm như vậy quá mạo hiểm, một khi có chút sơ sót Bùi Nhân Cơ sẽ suất lĩnh mười ngàn quân tới tiêu diệt.

Dương Tuấn đứng cạnh cười nói:

- Kỳ thực biện pháp của thúc phụ không tồi, chỉ có điều là không cần giết, nhốt lão là đủ rồi. Không có Bùi Nhân Cơ, Vũ Văn Hóa Cập chỉ là chó không răng mà thôi, chúng ta dễ dàng giải quyết được.

Dương Huyền Cảm có chút do dự, biện pháp này tuy rằng không tệ nhưng vẫn có phần mạo hiểm. Đúng lúc này, Tạ Tư Lễ ngồi trong góc lên tiếng:

- Dương công, kế này không ổn. Nếu nhốt Bùi Nhân Cơ, đại tướng dưới trướng lão chịu dàn hòa thì thôi, nhưng nếu chúng mang binh tới tìm Trương Thái Thú đòi người thì như thế nào? Như vậy ngược lại sẽ phá hư toàn bộ kế hoạch.

Dương Tuấn tức giận nhìn Tạ Tư Lễ:

- Chúng ta buổi tối mời họ vào trong thành, trong một đêm chuyện gì không thể làm xong?

- Nếu Bùi Nhân Cơ không chịu vào thành thì sao?

Tạ Tư Lễ đáp lại một câu, sau đó lờ Dương Tuấn đi, chắp tay với Dương Huyền Cảm:

- Dương công, ta có một kế sách có thể giải quyết Bùi Nhân Cơ.

Dương Huyền Cảm thấy Dương Tuấn đang tức giận hầm hầm, còn Tạ Tư Lễ bộ dạng giống như đã định liệu được mọi chuyện, bèn nói với Tạ Tư Lễ:

- Tạ tiên sinh, chỗ ta có một phong thư, tiên sinh cùng ta trở về lấy.

Ta Tư Lễ theo Dương Huyền Cảm ra khỏi nội đường. Dương Tuấn trầm mặc, không nói một lời. Huynh đệ hắn là Dương Vanh cười lạnh, nói với mọi người:

- Đúng là chê cười, con mình không tin lại tin tưởng người ngoài!

- Nhị đệ, không được nói bậy!

Dương Tuấn dù nói vậy nhưng ánh mắt lại lạnh lùng liếc nhìn Tạ Ánh Đăng. Kỳ thực lời của Dương Vanh chính là suy nghĩ trong lòng y, quả thật là phụ thân đã quá phụ thuộc vào người ngoài.

Dương Huyền Cảm đưa Tạ Tư Lễ tới thư phòng bèn nói:

- Tiên sinh có kế sách gì?

Tạ Tư Lễ là tộc huynh của Tạ Ánh Đăng, không lâu trước từ Đôn Hoàng tới đây đầu nhập, tài năng xuất chúng, Dương Huyền Cảm rất coi trọng người này. Nhưng hai người con của ông ta lại quan hệ không tốt với huynh đệ Tạ gia, chỉ cần bàn luận là tất sẽ cãi nhau, vì vậy Dương Huyền Cảm đành đưa tới thư phòng để hỏi.

Tạ Tư Lễ mỉm cười nói:

- Bùi Nhân Cơ là người chính trực cương liệt, người như vậy sao có thể hòa hợp với Vũ Văn Hóa Cập, ta nghĩ giữa họ tất sẽ có mâu thuẫn. Vì vậy ta cho rằng không bằng lợi dụng mâu thuẫn này khiến họ phát sinh nội chiến, như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?

Dương Huyền Cảm gật đầu:

- Vậy kế sách cụ thể như thế nào?

Tạ Tư Lễ nói thầm với Dương Huyền Cảm vài câu, Dương Huyền Cảm liên tục gật đầu, ông ta trầm tư một chút lại nói:

- E rằng sẽ không đủ thời gian. Hơn nữa vẫn chưa chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ, ví dụ như chữ viết của Bùi Nhân Cơ.

Tạ Tư Lễ cười nói:

- Kỳ thực chuyện này cũng không khó, chẳng phải lần trước ta đã nói với sứ quân rồi sao. Một hiệu buôn ở kinh thành của Đôn Hoàng Tạ gia chúng ta có một bí quyết, ta sẽ để chúng xử lý chuyện này, nhất định sẽ xong. Về phần thời gian, kinh thành cách đây cũng không xa, chậm nhất ba ngày có thể tới nơi. Chúng ta để Trương Thái Thú viện cớ chuẩn bị tiền tài, lương thảo để giữ chân họ.

Dương Huyền Cảm ngẫm lại một chút, trước hết cứ thử dùng kế này, nếu thất bại thì vẫn có thể dùng biện pháp bắt nhốt Bùi Nhân Cơ. Ông ta gật đầu đáp ứng:

- Được rồi! Vậy cứ làm theo kế sách của tiên sinh, tất cả đều xin nhờ vào tiên sinh, nếu có tiến triển thì hãy lập tức báo cho ta biết.

.....

Từ khi Tạ Tư Lễ còn ở Phong Châu, gã đã bàn bạc với Dương Nguyên Khánh kế sách thu phục Bùi Nhân Cơ, tất cả chỉ chờ Vũ Văn Hóa Cập và Bùi Nhân Cơ tới mà thôi.

Gã vội vã chạy về chỗ mình ở, nơi đó cách chỗ của Dương Huyền Cảm không xa. Đó là một biệt viện, có một căn nhà nhỏ chiếm diện tích năm phần đất gồm bốn năm gian phòng, hơn mười tên tùy tùng của gã đều đã được xếp vào trong quân, chỉ có Dương Nguy và hai tên tùy tùng khác cùng ở đây.

Tạ Tư Lễ trở về phòng, lấy ra một phong thư chính tay Dương Nguyên Khánh viết và một quyển tấu chương giả. Gã gọi một tên tùy tùng tới bảo:

- Ngươi mau đi kinh thành. Ở tửu quán Ba Thục tìm Trương Thắng, đưa hai thứ này cho gã, bảo gã cứ dựa theo mệnh lệnh trên đó mà làm việc.

- Ty chức hiểu!

Tên tùy tùng thu tấu chương và phong thư lại, lập tức tiến tới kinh thành.

Màn đêm đã bắt đầu buông xuống kinh thành, xe ngựa của Ngu Thế Cơ chậm rãi dừng lại trước cửa phủ của Vũ Văn Thuật, người gác cửa sớm đã chạy vào bẩm báo. Ngu Thế Cơ cũng không ra khỏi xe ngựa, thân phận của gã cao quý, đương nhiên không chịu đứng ngoài cửa chờ đợi.

Một lát sau, thấy Vũ Văn Thuật vội vã từ trong phủ chạy ra thì gã mới chậm rãi ra khỏi xe ngựa, chắp tay cười nói:

- Vũ Văn công, trời đã tối mà vẫn mạo muội tới làm phiền, xin Vũ Văn công chớ trách!

- Ô kìa! Ngu tướng quốc nói cái gì vậy. Tại hạ chỉ e ngại Ngu tướng quốc là người thanh cao, chê Vũ Văn Thuật ta là kẻ tầm thường mà không chịu tới thôi.

Vũ Văn Thuật mặt mày hớn hở đi tới, giữ chặt tay áo Ngu Thế Cơ, cười nói:

- Hôm nay ngài không đề chữ hai bức tranh cho tại hạ thì đừng mong rời khỏi đây nhé!

- Nếu Vũ Văn công đã muốn chữ thì ta xin tự bêu xấu một lần vậy!

Mặc dù không quá khiếm tốn nhưng Ngu Thế Cơ đúng là danh gia thư pháp. Gã và huynh đệ Ngu Thế Nam được xưng là Nhị Ngu, gã luôn tự phụ vì điều này.

Trong thư phòng, Ngu Thế Cơ tập trung suy nghĩ một lát trước giấy Tuyên Thành (loại giấy cao cấp do thành Tuyên và huyện kinh ở tỉnh An Huy Trung Quốc sản xuất, dùng để viết chữ bút lông và quốc họa, chất giấy dai bền, khó rách, không bị mọt đục, hút mực đều, để được lâu), sau đó vung bút viết liền bốn chứ “Linh Lạc Đồng Thi” lên tờ giấy Tuyên Thành trước mặt, bút vừa hạ xuống liền cười ha hả nói:

- Bêu xấu rồi!

- Chữ đẹp, hay cho một bức thảo lệ (cách gọi gộp của chữ thảo và chữ lệ một thể viết chữ Hán)

Vũ Văn Thuật tán thưởng không ngừng, lại đọc:

- Linh lạc tam thu can,

Tồi tàn bách xích kha.

Không dư bán tâm tại,

Sinh ý tiệm vô đa.

Tạm dịch:

Ba thu rừng xơ xác,

Trăm cành lá xác xơ.

Lòng vẩn vơ tản mát,

Sinh ý dần chẳng nhiều.

Trong ý thơ có phần hiu quạnh khiến Vũ Văn Thuật có phần cảm thán, gật gật đầu:

- Mời Ngu tướng quốc ngồi!

Hai người ngồi xuống, một thị thiếp dâng trà. Vũ Văn Thuật uống một ngụm, chậm rãi hỏi;

- Ngu tướng quốc cảm thấy triều cục như thế nào? Đã tới thời khắc “Sinh ý tiệm vô đa” hay chưa?

Ngu Thế Cơ và Vũ Văn Thuật vì nguyên nhân cùng chung kẻ thù là Dương Nguyên Khánh mà kết minh, nhưng cả hai người đều có tâm tư riêng, đương nhiên sẽ không thành thật với nhau. Ngu Thế Cơ cười nói:

- Thuyền rồng của Thánh Thượng đã sắp tạo xong, thời gian xuất phát đã được quyết định, nửa tháng sau là sẽ xuất phát, xem ra chúng ta phải qua năm mới ở Giang Đô rồi.

- Qua năm mới thì không sao, ta e rằng sẽ phải sống ở Giang Đô quãng đời còn lại.

Vũ Văn Thuật tiếp tục dò hỏi.

Ngu Thế Cơ lắc đầu:

- Không tới mức như vậy. Mục đích chủ yếu của chuyến đi lần này là giám sát quan viên phía Nam. Gần đây quan viên phía Nam bắt đầu có dị tâm khiến Thánh Thượng lo lắng phía Nam phân liệt. Hơn nữa ngài cũng đã nói rõ với ta tháng tư sang năm sẽ hồi kinh.

Vũ Văn Thuật nhíu mày, cẩn thận hỏi:

- Gần đây nghe đồn Thánh Thượng muốn dời đô tới Giang Đô, Ngu tướng quốc liệu có cho đây là sự thực?

Ngu Thế Cơ trầm tư một chút rồi nói:

- Thủy vận bị cắt đứt, tiền thuế ít ỏi, Lạc Dương giờ miệng ăn núi nở. Nếu tính lâu dài, Giang Đô là nơi giàu có, dân cư đông đúc, lương thực ổn định. Thánh Thượng tọa trấn Giang Đô có thể chỉ huy thiên hạ diệt phỉ, đợi sau khi ổn định thì sẽ trở lại Lạc Dương, sau đó truyền ngôi cho trưởng tôn, còn ngài trở lại Giang Đô dưỡng lão. Vì vậy, ta cho rằng chuyện dời đô không thể nào xảy ra. Lại thêm ta và Vũ Văn công đều là tâm phúc bên cạnh Thánh Thượng, những lời đồi đại bên ngoài chúng ta có thể tin tưởng hay sao?

Vũ Văn Thuật cười lớn:

- Ngu tướng quốc nói đúng, là ta tính sai rồi!

Vũ Văn Thuật không có nói kỳ thực hiện giờ Dương Quảng đi Giang Đô chính là hợp ý gã. Nhật trình của Dương Quảng đã định, vậy thì đại kế của Vũ Văn gia tộc gã cũng đã dần dần tới.

Lúc này, Ngu Thế Cơ lấy ra một quyển tấu chương, đặt ở trước mặt Vũ Văn Thuật:

- Vũ Văn công xem bản tấu chương này.

Vũ Văn Thuật nghi hoặc, cầm tấu chương lên xem. Lão lập tức giận tím mặt, đây là tấu chương Bùi Nhân Cơ tố cáo Vũ Văn Hóa Cập mượn danh diệt phỉ mà vơ vét tài sản, thu hối lộ ở các nơi đi qua. Vũ Văn Thuật đập mạnh bàn một cái:

- To gan!

Ngu Thế Cơ cười cười, đứng dậy nói:

- Nếu không còn chuyện gì thì ta xin cáo từ. Mặt khác, ta xin nhắc nhở Vũ Văn công, dù sao Bùi Nhân Cơ cũng là Quang Lộc Đại Phu, Văn Hỉ Bùi thị. Nếu Vũ Văn công có ý định đối phó y thì nên dùng việc công sẽ tốt hơn.

- Đa tạ Ngu tướng quốc đã nhắc nhở.

Vũ Văn Thuật tiẽn Ngu Thế Cơ, sau đó trở về thư phòng. Lúc này gã đã mất đi tâm tình thưởng thức chữ, tấu chương buộc tội của Bùi Nhân Cơ khiến gã vô cùng giận dữ, nhưng hiện giờ gã phải tỉnh táo, thật tỉnh táo. Gã đương nhiên hiểu dụng ý của Ngu Thế Cơ muốn lợi dụng gã để đối phó với Bùi gia, nhưng gã lại không thể làm như theo lời của y. Đây là thời điểm mấu chốt, con trai gã không thể xuất hiện chút vấn đề nào.

Tấu chương tố cáo của Bùi Nhân Cơ bị Ngu Thế Cơ chặn lại, vậy lần sau thì thế nào? Nếu để cho Bùi Uẩn tới vạch tội thì hậu quả không thể lường được.

Trong lòng Vũ Văn Thuật nóng như lửa đốt, lão không thể chờ thêm nữa, lập tức ra lệnh:

- Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn vào cung!

.....

Trong hoàng cung ngổn ngang những thùng hòm. Đây là chuyện bình thường đối với đám cung nhân này, Thánh Thượng nhiều năm đi tuần đã khiến bọn họ quá quen với việc này. Có điều năm nay hơi khác mọi khi, bình thường thì trước khi xuất hành năm ngày mới chuẩn bị, nhưng năm nay lại phải chuẩn bị trước nửa tháng. Hơn nữa, hoàng hậu nương nương lại nói những gì mang đi được thì đều phải mang theo, điều này khiến mọi người có một dự cảm xấu.

Vũ Văn Thuật đi vội đi vàng, tới quảng trường điện Tuyên Chính thì gặp được thủ lĩnh thị vệ đang đi trực, Hổ Bí Lang tướng Tư Mã Đức Kham. Tư Mã Đức Kham và Vũ Văn Trí Cập có quan hệ khá sâu sắc, vừa thấy Vũ Văn Thuật tới liền bước lên thi lễ:

- Cháu tham kiến Vũ Văn bá phụ!

- Hiền chất trực đêm hôn nay sao?

- Đúng vậy ạ!

Vũ Văn Thuật biết nếu Dương Quảng phái thị vệ đi bắt người thì nhất định sẽ là Lang tướng Tư Mã Đức Kham, vì vậy lão bèn kéo Tư Mã Đức Kham sang một bên, nói khẽ với gã vài câu. Tư Mã Đức Kham vỗ ngực nói:

- Bá phụ cứ yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho cháu.

Vũ Văn Thuật khen ngợi vài câu sau đó bước nhanh vào điện bên.

Trong ngự thư phòng, Dương Quảng trong lòng nặng trĩu, chắp tay sau lưng đi qua đi lại. Tuy rằng ông ta đã giáng chức Tiêu Vũ, phái đi nơi khác làm quan nhưng quyển tấu chương lúc sắp đi của Tiêu Vũ vẫn khiến ông ta phiền lòng. Thiên hạ đã có hơn ba mươi quận mất liên hệ, hơn nữa đều thuộc Bắc Tề, nếu không phải là quan viên tạo phản thì chính là rơi vào trong tay giặc.

Mỗi người đều có nhược điểm, Dương Quảng cũng không ngoại lệ. Ông ta hùng tài đại lược, chí hướng cao vời. Lấy gương Trần Thúc Bảo hoang dâm vô độ, ông ta chăm lo chính sự, không gần nữ sắc, đây chính là ưu điểm của ông ta. Nhưng ông ta có một nhược điểm trí mạng, đó chính là không chịu nổi thất bại.

Nhạn Môn bị vây khiến tôn nghiêm đế vương bị đánh mất, ông ta đã mất đi lòng tin với chính bản thân mình. Đối với tình thế hiện giờ, khắp nơi tạo phản ông ta chỉ muốn trốn tránh.

Hiện tại, gần như toàn bộ Sơn Đông đều rơi vào tạo phản, Lạc Dương bốn phía có địch đã không còn là nơi an toàn. Vì vậy ông ta phải tìm một nơi khác, từ từ diệt phỉ, một là Quan Trung, hai là Giang Đô. Quan Trung là hang ổ của quý tộc Quan Lũng, so với Lạc Dương còn nguy hiểm hơn. Vì vậy ông ta chỉ có thể đi Giang Đô.

Nghĩ tới Giang Đô, trong lòng Dương Quảng không khỏi thanh thản hơn, đó là nơi tâm hồn ông ta hướng tới. Giang Đô khí hậu ẩm ướt, là vùng sông nước giàu có đông đúc, văn sĩ tao nhã, nữ nhân xinh đẹp, giọng nói dịu dàng, tất cả đều khiến ông ta mê mẩn.

Dương Quảng chắp tay sau lưng, lặng yên đứng nhìn màn đêm ngoài cửa sổ. Ý niệm đi tới Giang Đô dâng lên trong đầu, ông ta muốn tới Giang Đô để quên hết tất cả phiền não. Lúc này đây, trong lòng ông ta nóng như lửa đốt, ông ta cảm thấy mình không thể chờ thêm giây phút nào nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc