THIÊN KIỀU - ĐỔNG VÔ UYÊN



“Ngu xuẩn!”
Thạch Mãnh hận sắt không thành thép, lại luyến tiếc không thật sự xuống tay đánh con trai được.

Roi ngựa ông ta giơ lên “Bang” một cái quất lên cái bàn gỗ đỏ để lại vài vết xước, cả cái bàn cũng run rẩy.

Ánh mắt ông ta thoáng nhìn vết xước thì hơi đau lòng, lại trở tay thu roi và tạt cho con trai một cái, “Mày có biết cái bàn này con mẹ nó quý thế nào không?!”
Thạch Mẫn bị đánh một cái thì cả đầu “Ong ong” hoảng hồn, nhưng hắn vẫn không sợ chết mà há mồm gào, “Cũng có phải con đập hỏng đâu!”
Thạch Mãnh cũng rống lên, run râu tức giận mắng, “Còn không phải con mẹ nó bởi vì mày ngu hả?! Mày không chọc giận lão tử thì tao đập bàn làm gì?! Có câu nói, nói thế nào ấy nhỉ?! Nói thế nào ấy nhỉ?” Thạch Mãnh muốn nói mà không nhớ nên dại ra một lúc mới không nhịn được quay đầu nhìn Dữu thị đang thờ ơ lạnh nhạt phía sau.
“Ngươi không giết bá nhân nhưng bá nhân lại vì ngươi mà chết.” Dữu thị cực kỳ thuận miệng mà nhắc tuồng một câu.
Thạch Mãnh xoay người, hung hăng gật gật đầu.

Lúc này đã đánh một lần nên ông ta thuận tay hơn nhiều, vèo một cái lại đánh cho con mình một cái, “Lão tử muốn phái 800 gia tướng đi, là ai vỗ ngực nói 300 người đã đủ ứng phó với đám thế gia kia?! Mày ở trước mặt các phụ tá cãi lời lão tử, lúc ấy tao cho mày thể diện nên mới để mày chọn 300 tinh binh cường tướng đi, kết quả thì sao?! Miếng thịt mỡ sờ sờ ra đấy bị người ta lôi khỏi miệng rồi kìa! Mày con mẹ nó chính là phí phạm của trời biết không!? Nếu không phải mày ngu thì hiện tại Lục Xước đã ở chỗ này cùng lão tử uống rượu rồi!”
Càng nghĩ ông ta càng giận, lại trở tay đánh cái nữa, miệng cũng gào rống, “Mày để tay lên ngực tự hỏi xem mày tranh với A Thác cái gì? Mà nó tranh được cái gì của mày mà mày phòng bị nó như thế? Ngu quá! Về sau A Thác sẽ là phụ tá đắc lực cho mày, Lục Xước nhìn trúng nó còn không phải nhìn trúng mày hả?! Mày mới là chủ, mày có hiểu không cái thằng ngu này?! Thế mà mày lại kéo A Thác khỏi tầm mắt Lục Xước, ấy là mày cho rằng làm thế thì ông ta chỉ có thể nói chuyện với mày hả? Mày con mẹ nó đang tranh cô nương của Vạn Hoa Lâu hả, còn bày đặt sử dụng ám chiêu phòng người khác cơ đấy!? Lục Xước thấy mày không phóng khoáng thì sợ là trong lòng cũng hạ lão tử một bậc! Lão tử phái A Khoát tới Ký Nam là vì cái gì, còn không phải vì mày hả?!”
Lần này Thạch Mẫn rúc đầu, thành thật chịu đánh.
Hiện tại nghĩ lại hắn thấy cha mình nói đúng cực kỳ.


Bình tĩnh suy xét hắn thấy luận về văn thao võ lược thì nhị đệ Thạch Khoát đều mạnh hơn hắn.

Không những thế khoảng cách giữa hai người còn rất lớn.

Đều là cùng một mẹ sinh ra nhưng tám tuổi A Khoát đã hiểu binh thư, 15 tuổi đã mang theo mấy ngàn trọng binh đánh giặc cỏ ở Ký Nam.

Còn hắn thì sao? Cưỡi ngựa bắn tên hắn đều lành nghề, nhấc một cái thiết chùy 400, 500 cân cũng không khó.

Cả người hắn chỉ có sức lực, vừa thấy chính là mệnh đi đầu xung phong chết.
Cố tình Thạch Mãnh lại coi trọng con trưởng, cái gì tốt cũng dán lên người hắn.

Giống như khi còn bé bọn họ không có bao nhiêu sữa dê nhưng hắn đều được uống, ngay cả miếng thịt mỡ Tề Quốc Công Lục Xước lúc này cũng để cho hắn.
Đều là con trai, lại do cùng cha mẹ sinh ra nhưng Thạch Mãnh có thủ đoạn cường ngạnh, làm việc luôn quả quyết không bao giờ mang lòng dạ đàn bà.

Ông ta biết rõ trên đời này tuyệt không có chuyện gì là công bằng, trái tim con người vốn ở bên trái chứ đâu có ở giữa, vì thế sinh ra trên đời đã có thiên vị.

Con cả và con thứ hơn kém nhau 6 tuổi, lúc Thạch Khoát còn nằm trong tã lót hít nước mũi thì Thạch Mẫn đã được ông ta mang bên người dạy võ.


Con cả là tôn ti truyền đến từ ngàn đời, dù ông ta xuất thân lùm cỏ thì vẫn muốn cầu một cái danh chính ngôn thuận.

Thạch Mãnh nhẫn nhịn, ném roi ngựa xuống khiến cái roi rơi trên nền gạch xanh phát ra một tiếng “cạch”.
“Chờ ăn tối xong thì mang theo Mông Thác đến trạm dịch bái phỏng Lục Xước! Nhiều lắm thì ông ta chỉ ở Dịch thành ba ngày.

Sáng hôm nay chợ đã họp nên không nhìn được, vậy mang ông ta đi xem chợ đêm đi! Để ông ta nhìn xem trong vòng mười dặm quanh đây có thành trì nào được như Ký Châu không.

Lục Xước là người thông minh, bo bo giữ mình là việc ông ta khinh thường làm, sớm hay muộn ông ta cũng sẽ bị cuốn vào tranh đấu, như vậy coi như giúp ông ta đưa ra quyết định đúng!”
Thạch Mãnh nói lời này rất nghẹn khuất.

Ông ta xuất thân từ sĩ tộc nhà nghèo, tổ tiên là thợ săn.

Nhân nạn đói khiến Ký Châu náo động năm xưa tổ tiên nhà ông ta vác dao chẻ củi và trường mâu cùng mấy chục anh em tung hoành.


Cửa Dịch thành vừa đóng bọn họ bắt đầu chiếm phủ Thứ Sử Ký Châu trước đó rồi xưng vua.
Có thể cưỡng bức thì tuyệt không dụ dỗ, đây là điều Thạch Mãnh tin tưởng.

Chuyện có thể dùng đao kiếm giải quyết thì dựa vào cái gì phải phí nhiều miệng lưỡi làm gì? Nhưng suy nghĩ của ông ta và Lục gia Bình thành lại không giống nhau, ừ, lúc này vẫn nên vừa đấm vừa xoa mới tốt.
Nhưng nếu đem của cải của nhà mình ra cho Lục Xước xem để biểu thị thành ý thì ….

Thạch Mãnh sờ sờ ngực, ừ, vẫn có chút nghẹn đến hoảng hốt.
“Phụ thân, rốt cuộc ngài muốn có được cái gì từ Lục gia?” Thạch Mẫn nhíu mày hỏi.
Thạch Mãnh ngẩng đầu liếc hắn một cái, còn chưa kịp mở miệng thì bên ngoài có người tới báo.

Một gã sai vặt mặc áo xám khom người đi vào nhẹ thì thầm bên tai Thạch Mãnh một lúc lâu.

Ông ta nghe xong thì khoanh tay đi lại ba vòng mới trầm giọng nói, “Đêm nay thôi để tao tự đi đón Lục Xước, hôm nay trong phủ cần mở tiệc!” Sau đó ông ta chuyển câu chuyện, “A Dữu, bà chuẩn bị hai rương lễ vật trọng thể, vàng bạc châu báu hẳn Lục Xước chướng mắt.

Bà chuẩn bị chút ngọc sức, dược liệu, da lông và hương liệu ấy… à… Tiểu cô nương thích cái gì nhỉ?”
Dữu thị vừa nghe đã hiểu nên nói, “Trưởng nữ của Lục Xước thích cái gì sao người ngoài biết được.”
Nữ lang của sĩ tộc phải giữ thân phận, sao có thể thông báo cho khắp nơi biết sở thích của mình được.
“Nhưng tiểu cô nương phần lớn đều thích đồ trang sức bằng ngọc, ta sẽ chuẩn bị một chút ngọc khí và sách cổ.


Dù không gãi đúng chỗ ngứa thì cũng không sai được.” Dữu thị suy nghĩ thích đáng, lại thấy sắc mặt Thạch Mãnh rất kỳ lạ, đuôi lông mày khóe mắt tựa như đang giấu kín cái gì nhưng khóe miệng lại giống như đang cố nén nhảy nhót thì lập tức cười rộ lên mắng, “Có chuyện gì thì nói mau!”
Thạch Mãnh nghiêng người về phía trước, Thạch Mẫn học theo y chang nhưng lại bị lão cha hắn đá cho một cái: “Cách lão tử xa ra!”
Thạch Mẫn dịch qua bên cạnh, nhanh chóng né một chân này nhưng tai vẫn dựng đứng.

Lúc này hắn nghe thấy Thạch Mãnh dùng giọng điệu mang theo vui mừng như điên mà thử thăm dò.
“A Dữu… Bà nói xem, Lục gia có khả năng liên hôn với nhà chúng ta không?”
Sắc mặt Dữu thị đột nhiên không biết phải bày ra biểu tình gì.

Bà ta đã quen với cái lối suy nghĩ đi mây về gió của Thạch Mãnh, cũng nhìn ông ta thực hiện được từng ý tưởng điên rồ của bản thân… Nhưng hiện tại bà ta chỉ muốn hỏi Thạch Mãnh một câu, “Ông vừa nói cái gì?”
“Lục Xước liếc mắt một cái đã nhìn ra là ta bày trò!” Thạch Mãnh nói rất chậm, sau đó lại nhanh dần, “Ông ta đã nhìn ra! Hiện tại ông ta đang cảnh cáo ta… Cho nên mới mặc kệ cho gã sai vặt của trạm dịch tới Thạch phủ mật báo! Lục Xước đang cảnh cáo ta, nhưng cũng đang chịu nhún nhường không phải sao?! Lục gia Bình thành lại phải nhún nhường một gã thợ săn như ta! Ông ta coi ta là kẻ địch, cũng coi là bạn bè có thể kết giao, A Dữu..

A Dữu!”
Lời nói tới đây Thạch Mãnh đã cực kỳ phấn khởi.
Dữu thị mặt mày nhu hòa, nhẹ nhàng cầm tay Thạch Mãnh.

Người khác không thể hiểu ông ta nhưng bà ta lại hiểu.

Người khác có thể khinh thường Thạch Mãnh, nhưng bà ta thì không..


Bình luận

Truyện đang đọc