THIÊN KIỀU - ĐỔNG VÔ UYÊN



Bát tự và thiếp canh của Lục Trường Mậu đến tột cùng có đưa hay không thì kỳ thật Trường Đình cũng không rõ lắm.

Việc hôn nhân của mấy người anh trai thì một người làm em gái như nàng cũng không thể hỏi thăm, sẽ mất mặt.
Nhưng nàng không đi hỏi thăm vẫn sẽ có người đi hỏi hộ.
Lúc ăn tiệc, Trần Ẩu đứng bên ngoài hầu hạ tiện thể cũng dựng lỗ tai lên nghe ngóng mọi việc.

Bà ta nghe nói bên trong có một chuyện vui, người hai nhà nói chuyện cực kỳ hòa thuận thế là lập tức hoảng hốt vô cùng.

Đại lang quân không thể nào cưới Thạch gia cô nương được.

Nhưng nam nhân và nữ quyến hai nhà ngồi một chỗ thì có thể có chuyện vui gì ngoài việc thông gia với nhau!?
Đại lang quân tránh được một kiếp thì chẳng nhẽ cô nương nhà bà lại phải ra trận ư?
Nha hoàn của Thạch gia nói năng cũng lộn xộn, tay ôm một khay ô mai, miệng vừa ăn vừa mơ hồ nói, “Quốc công gia tặng đại nhân một cái nhẫn ban chỉ… Đại nhân rất là vui mừng… Hai người chạm ly với nhau… Tiếp theo hai bên đều nghe diễn…”
Trong kho Lục Xước có giữ một đôi nhẫn ban chỉ bằng bạch ngọc.

Đây là từ thời Tiền Lương truyền xuống, là đồ cổ, bên trên có khắc hoa văn song hỉ.

Ngọc kia cũng tốt, hoa văn cũng tốt, trước khi đi Lục Nhị gia Lục Phân rất thích nhưng Lục Xước không cho.

Ông ta nói thứ này vừa vặn một đôi, sau này có thông gia thì có thể đưa làm tín vật để hôn sự của con gái thêm trọn vẹn.

Ở Đại Tấn lúc hai nhà làm mai đều có để lại tín vật để trao đổi.
Ngực Trần Ẩu đau nhói, tay nhẹ buông.

Sau đó bà ra hiệu để nha hoàn kia đi trước, nhưng có lẽ vì lớn tuổi, trong lòng lại khủng hoảng khiến chân bà nhũn ra, cả người lập tức ngã ngồi trên ghế.

Tiểu nha hoàn vội vàng tới đỡ lại thấy Trần Ẩu nghiêm mặt xua tay vì thế đành phải rụt tay lại.

Nàng ta thấy Trần Ẩu lặng im sau một lát mới đỡ ghế đứng dậy nhẹ hỏi, “Chu quản sự ở chỗ nào?”
“Chắc ở phòng ngoài, nô tỳ cũng không thấy quản sự đi theo lão gia vào…”
Trần Ẩu thở hắt một hơi, bắt lấy khăn tay lau mặt sau đó nặng nề đi ra ngoài.

Ai cũng không có cái bản lĩnh nhìn cô nương nhà mình rơi xuống vũng bùn!
“… Lão nô đúng là bị mỡ heo che mắt, sợ tới mức ngực nhảy dựng lên, còn tưởng ngài…”
Xe ngựa “Lộc cộc lộc cộc” lăn bánh về phía trước, bên ngoài đã tối đen như mực, đèn đuốc rực rỡ treo cao.

Lúc bọn họ rời khỏi Thạch gia thì trời đã tối, Trường Đình mềm người dựa trên gối nhìn sắc mặt Trần Ẩu xanh mét lại như trút được gánh nặng thì không nhịn được cười rộ lên.

Nàng vỗ về Trường Ninh lúc này đang dựa trên người mình ngủ mơ màng sau đó trấn an bà ta, “Ngài suy nghĩ nhiều quá rồi, đúng là mất công một phen.”
Trần Ẩu nhìn Trường Ninh, giọng nói cũng theo đó nhẹ hơn, “Lão nô đã quên còn có A Mậu lang quân.”
Hắn chỉ là một đứa con vợ lẽ, lại là con thứ, mẹ đẻ còn không phải là di nương.


Hắn trưởng thành bên người Lục Trường Anh, thân phận nửa chủ tử nửa gia phó thì có ai sẽ nhớ rõ?
“Sinh thần bát tự của A Mậu lang quân đã được chuẩn bị từ tối hôm qua, nhưng thiếp canh còn ở trong tay Chu quản sự, lão gia cũng không mở miệng nói đưa.

Chu quản sự nói hiện giờ không chuẩn bị được cái gì, nếu tùy tiện đưa thiếp canh thì có chút càn rỡ.

Mà khéo nhất là mọi người của Thạch gia cũng không hỏi… Chỉ có một cái nhẫn ban chỉ làm tín vật, coi như hai nhà đã định xong một việc, sau đó chỉ cần thương nghị thêm là được.” Trần Ẩu nhỏ giọng nói, “Còn may, còn may, thế này cũng không khác gì hứa miệng là bao…”
Trường Đình không đáp lời.
Trần Ẩu sống đã lâu nhưng con người vẫn cổ hủ.

Bà ta không hiểu rằng chuyện trao tín vật này so với đồng ý miệng còn mạnh hơn nhiều.

Nhẫn ban chỉ của Lục Xước dễ đưa cho người khác thế à? Nếu không Thạch Mãnh dựa vào cái gì mà vui mừng như vậy? Hiện tại Lục Xước còn chưa đưa thiếp canh của Lục Trường Mậu ra chứng tỏ việc Thạch Tuyên gả cho Lục Trường Mậu còn chưa chắc chắn.

Còn có đường sống là tốt, Thạch gia đương nhiên vui mừng, còn Lục Xước cũng coi như để lại đường lui cho mình.
Rốt cuộc có cái hôn ước ở đó thì ai gả ai cưới có lẽ chỉ thay đổi trong nháy mắt.

Chờ thêm mấy tháng nữa có ai có thể nói được rõ ràng?
Lục Trường Mậu chỉ là cái giá mà Lục Xước bày ra, chỉ cần có thể tiến về phía trước thì bất kể là người gì Thạch gia cũng đều sẽ mừng rỡ đồng ý.

Trường Đình quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh sáng xuyên qua màn lụa chiếu lên trên bàn gỗ tạo ra những hình thù hoa văn kỳ lạ.

Mới chỉ có ba ngày đã khiến quan hệ hai nhà thân cận tới như vậy, Lục Xước cũng phải cho Thạch gia mặt mũi.

Đến tột cùng là do thế đạo thay đổi hay do con người thay đổi?
Trường Đình chống cằm thở dài một hơi nghĩ Trần Ẩu có thể cổ hủ nhưng nàng thì phải tỉnh táo.
Ngày hôm sau bọn họ dậy thật sớm, đoàn xe của Lục gia nghỉ ngơi chỉnh đốn thỏa đáng rồi mới mang theo hộ vệ khôi giáp chỉnh tề rời khỏi.

Lúc Trường Đình đi ra ngoài thì thấy Thạch Mãnh cùng cả nhà tới tiễn bọn họ.

Ánh mắt nàng sắc, vừa liếc đã thấy sắc mặt Thạch Mãnh không được tốt, khí sắc của Thạch Mẫn cũng thế.

Không hiểu sao nàng lại cảm thấy cả người vui vẻ hẳn lên.
Lại nhìn kỹ một chút thì cái kẻ người Hồ kia không tới, bên cạnh Thạch Mẫn là một người khác.

Đuôi lông mày của Trường Đình nhướng lên nghĩ chẳng lẽ vì tối hôm qua thiếu niên lang kia thay nàng chắn một phen nên bị người ta ghét bỏ ư?
“Trưởng tỷ…”
Trường Ninh gọi nhưng không thấy Trường Đình đáp thì duỗi tay cầm lấy tay áo nàng gọi, “Trưởng tỷ, có phải chúng ta sẽ không gặp bọn họ nữa không?”
Lúc này Trường Đình mới hoàn hồn sau đó nhẹ nhíu mày nhỏ giọng hỏi, “Muội rất muốn gặp lại người của Thạch gia ư?”
Trường Ninh theo bản năng gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu dính bên người chị gái nhỏ giọng nói, “Muội muốn gặp lại A Tuyên, muội không thích A Yến của Tạ gia, nàng cũng không thích muội còn A Tuyên lại thích muội.”
Tạ Chi Yến là cô nương nhỏ tuổi nhất của Tạ gia, cùng tuổi với Trường Ninh.

Nếu tính vai vế thì nàng kia là em họ của Trường Đình, nhưng không có liên hệ gì với Trường Ninh hết.

Người của Tạ gia không thích Phù thị vì thế cũng không quan tâm đến Trường Ninh.


Tạ gia là như thế mà đám sĩ tộc khác cũng như thế.
Thạch Tuyên có lẽ là tiểu cô nương duy nhất Trường Ninh có thể chơi cùng.
Trường Đình cười cười, khó có lúc ôn nhu vuốt ve mặt em gái rồi nói, “Chúng ta còn có thể gặp lại A Tuyên, muội yên tâm đi.”
Rốt cuộc thì Lục Xước vẫn để lại nhẫn ban chỉ cơ mà.
“Vậy những người khác thì sao?” Trường Ninh vẫn dính bên người chị gái, ngửa đầu thấp giọng hỏi, “Vị Thạch gia đại lang quân cường tráng kia và cả người Hồ…”
“Không gặp được.”
Trường Đình trả lời cực kỳ chắc chắn, giọng cũng kiên định.

Ánh mắt nàng đảo qua phía sau Thạch Mẫn rồi lại cường điệu thêm một lần, “Sẽ không gặp lại nữa.”
Trường Ninh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cách nửa ngày mới “à” một tiếng sau đó được Trịnh Ẩu dắt lên xe ngựa.

Trường Đình đứng dưới một lát, trong lòng nghĩ nếu đã không gặp lại thì hà tất phải lo nhiều? Nàng cũng không yêu cầu tên kia chắn cho mình, hắn đã phải ăn nhờ ở đậu cực kỳ đáng thương thì việc gì phải mạnh mẽ ra mặt khiến Thạch Mẫn cáu làm gì?
Trầm mặc, bình tĩnh, tự kiềm chế.
Hắn còn quật cường và không hiểu rõ tình thế.
Trường Đình thêm cho hắn vài lời như thế trong lòng sau đó vịn tay Bách Tước bước lên xe ngựa.
Thạch Mãnh và Lục Xước ở phía trước nói cái gì đó, nàng nghiêng đầu nghe được vài câu đơn giản đứt quãng, “Đưa quân ngàn dặm cuối cùng vẫn phải từ biệt”, “Ngày sau gặp lại ở Bình thành”… Tất cả đều là Thạch Mãnh cao giọng nói.

Sau đó binh mã Ký Châu đưa bọn họ một đường tới biên giới Dịch thành.
Một khi qua khỏi Dịch thành, lại đi nửa ngày là ra khỏi địa giới Ký Châu.
Lúc bọn họ tới U Châu trời đã đổ tuyết.
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Trường Đình vươn tay ra khỏi màn xe đón được bông tuyết, nó vừa chạm vào tay nàng chưa được bao lâu đã biến thành nước.
Trường Đình bị hơi lạnh làm cho giật mình, cả người run lên, mí mắt phải sau đó cũng nhảy lên..


Bình luận

Truyện đang đọc