THIÊN KIỀU - ĐỔNG VÔ UYÊN



Trời đã sẩm tối, cửa phòng Trường Đình bị người ta gõ ba tiếng không nặng không nhẹ.
Trường Đình ngồi trong phòng, xuyên qua khe hở nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài thấy có ba năm bóng người.

Hồ Ngọc Nương theo tiếng đi ra mở cửa lại thấy vị Mông tướng quân buổi sáng tới, hắn dẫn đầu nghiêng người rũ mắt đứng ở cửa, cố ý tránh nhìn vào bên trong phòng, giọng bình tĩnh nói, “… Mời Lục cô nương theo mỗ đi xuống dưới lầu.”
Trường Đình nhẹ nhàng nắm lấy chủy thủ trong tay áo, thầm hít một hơi thật sâu sau đó vòng qua bình phong mà đón ánh sáng đi về phía trước.
Mông Thác nghiêng người đứng che nửa khung cửa thấp bé, đèn lồng cũ nát treo phía trên phát ra ánh sáng mỏng manh giống như lung lay sắp đổ.
Đến tận lúc này nàng mới thực sự nhìn rõ ràng khuôn mặt hắn: Mũi cao, mắt sâu, môi mỏng mím chặt, ngũ quan góc cạnh rõ ràng.

Vì nghiêng người đứng nên Mông Thác chỉ có thể rũ mắt nhìn sàn nhà, mắt hơi híp lại.

Nếu không phải quanh người hắn có sát khí của võ tướng quanh năm chiến đấu thì rõ ràng hắn không khác gì một thiếu niên gầy guộc trầm mặc.
Trường Đình ngửa mặt, trầm mặt một lúc mới rời mắt hơi gật đầu với hắn nhưng chưa từng nói lời nào.

Nàng nhấc chân đi ra khỏi cửa.
Mông Thác đợi nàng đi được ba bước hắn mới giơ tay lệnh cho người phía sau, “Không cần đi theo.

Nơi này long xà hỗn tạp, các ngươi canh giữ ở đây, nếu Hồ cô nương và tiểu Lục cô nương muốn ra cửa thì đi theo sát.

Nếu kẻ nào đi quá giới hạn hoặc không làm tròn trách nhiệm thì xử theo quân pháp.”
Nói xong hắn mới phất tay áo đi theo Trường Đình.
Trạm dịch này rách nát, lúc đạp lên cầu thang chỉ thấy tiếng “Kẽo kẹt” vang lên không ngừng.
Trường Đình đi rất chậm, đợi Mông Thác đến gần thì trên đầu nàng lập tức có cái bóng của hắn.

Nàng không quay đầu lại nhưng bước chân lại nhanh hơn.
Nàng không hỏi Nhạc lão tam ở đâu.

Mông Thác cũng không hỏi vì sao Hồ Ngọc Nương và Lục Trường Ninh không đi cùng.
Từ lầu 3 xuống dưới, xuyên qua cửa ngách, cả một đường hai người đều không nói chuyện.

Dịch quán cũng không có người, chính đường cực nhỏ, chỉ có ba cái bàn gỗ cũ kỹ đặt trong đại sảnh.

Chưởng quầy và tiểu nhị không biết đã đi đâu, càng không nói tới thực khách và những người nghỉ chân ở đây.
Trường Đình mới vừa xuống cầu thang đã nghe người phía sau chậm rãi nói, “Rẽ bên trái, qua đống cỏ khô có một phòng củi nhỏ, bên dưới là một tầng hầm.

Ông chủ ở đây là người của ta, Lục cô nương không cần lo lắng.”
Trường Đình quay người lại, khóe môi nhếch lên nói, “Cho dù có người mỗ cũng sẽ không cố kỵ.”

Mông Thác không hề kinh ngạc.
Dịch quán không quá lớn, quả như Mông Thác nói, ngoại trừ bọn họ thì nơi này không có ai khác, cũng không có tiếng động khác.

Chỉ có tiếng gió bên ngoài, đằng trước là bóng tối dần sụp xuống, Trường Đình lấy ở chỗ chưởng quầy một cái đèn lồng không to không nhỏ để soi đường đi.

Mông Thác thấy vậy thì duỗi tay đón lấy và thuận thế đi lên phía trước.
Trong vòng ba bước trước mặt nàng sáng lên, lúc này bọn họ đi qua đống cỏ khô.

Vào trong phòng chứa củi, Mông Thác duỗi tay nhấc tấm ván gỗ dưới chân lên, sau đó hắn nghĩ nghĩ và nói với Trường Đình, “Lúc mới đi vào tốt nhất ngài nên nhắm mắt lại.

Nhạc lão tam là người tàn nhẫn, nhất là khi thẩm vấn kẻ khác.

Vốn chúng ta không muốn cho cô nương gia xem, nhưng ta cho rằng Lục cô nương muốn nhìn tận mắt.”
Tấm ván gỗ vừa mở ra thì mơ hồ có thể thấy được chút ánh sáng mờ nhạt trong mật thất.
Trường Đình nhìn Mông Thác một cái sau đó xách tà váy màu hồng cánh sen lên, uyển chuyển cúi đầu nói nhỏ, “Cảm tạ Mông đại nhân.” Sau đó nàng khom lưng đỡ lấy tay vịn mà chậm rãi đi xuống phía dưới.
Là hắn để nàng tới, cũng là hắn đã nhắc nhở.

Mông Thác duỗi đèn lồng xuống dưới, ánh sáng đúng lúc soi dưới chân Trường Đình.
Trường Đình không ngờ dưới này còn có càn khôn, mật thất đào khá sâu, trên vách đá cách mỗi 5 mét lại có một chỗ lõm để dầu thắp.

Bởi vì không thông khí nên trong này thực sự ẩm mốc, giống như có một làn sương mù nghẹn ở ngực, càng đi thì trước mắt lại càng sáng.
Bước chân hai người đều rất nhẹ.
Trường Đình nắm chặt chủy thủ trong tay áo, dần dần nghe được tiếng nam nhân trầm trọng thở dốc, còn có tiếng vũ khí sắc bén mài lên tường khiến người ta nổi da gà.

Trường Đình ngửi được mùi máu tươi, cực kỳ nồng, đến mức giống như nó đã dính vào không khí.
Sắp tới rồi.
Trường Đình âm thầm nghĩ.
Quả nhiên vừa vòng qua một góc thì trước mặt rộng mở thông suốt: trần căn hầm cực cao, bên trên treo một nam nhân trần như nhộng, sống chết chưa rõ.

Bên dưới chân kẻ kia là một chậu than, ngọn lửa đang bốc lên trên khiến chân kẻ nọ không tự chủ được mà co lên.
Nhạc lão tam mắc sắc, lập tức đi lên đón, “Sao Lục cô nương lại xuống đây? Chỗ này dơ bẩn lắm, không phải nơi cô nương gia nên tới.”
Mông Thác đưa đèn lồng cho thủ hạ rồi ngắn gọn giải thích, “Nàng có thể xem, tam thúc đừng quản.”
Nhạc lão tam lại mắng thầm trong lòng, thằng nhãi này nói chuyện thực đáng đánh!
Trường Đình gật đầu với Nhạc lão tam sau đó trịnh trọng chắp tay cảm tạ, “Cảm tạ tam gia và Nhạc tiểu gia đã cứu muội muội ta.”
Nhạc lão tam lập tức lùi về sau, mặt cười cười, râu cũng vểnh lên.


Ông ta ném cây gậy sắt nóng bỏng trong tay vào chậu than, sau đó lật tay tát lên mặt kẻ bị treo kia.

Cái đánh này khác với khi ông ta đánh Nhạc Phiên, dùng sức cực kỳ mạnh, Trường Đình nghe cũng thấy đau.
Nhạc lão tam lại ra lệnh nhắc nhở, “Nhãi ranh nhà ngươi thành thật một chút, ta còn chưa xong việc đâu.

Lúc này ngươi có một nói một, có hai nói hai, nếu dám phun lời chó má trước mặt Lục cô nương thì cẩn thận lão tử phế ngươi!”
Tính khí của Nhạc Phiên chắc là từ đây mà ra rồi.
Nhạc lão tam dọa xong thì lập tức ra hiệu cho những người khác đang bận rộn tới lui tập hợp.

Ông ta chắp tay với Trường Đình sau đó mang người rời đi.
Bọn họ hẳn không muốn dây vào những gì nàng sắp nói với tên kia đây mà.

Dù sao thì bí mật cũng không phải lúc nào cũng tốt.
Trường Đình lặng lẽ quét mắt nhìn Mông Thác đang đứng thẳng bên cạnh.

Hắn không đi chứng tỏ mọi bí mật sắp phơi bày này Thạch gia đều muốn biết.
Kẻ bị treo lên giá lúc này mới hoàn hồn, lão hoảng sợ ngẩng đầu.

Lão nhìn ra ngoài từ mái tóc rối tung nhưng sau đó đầu lại nhanh chóng gục xuống.

Khuôn mặt đầy máu dựa vào trên giá gỗ, sau đó lão hung tợn phun một ngụm máu loãng lên mặt đất, giống như con thú vị rơi vào bẫy lúc này đang hấp hối giãy giụa.

“Con đĩ của nhà họ Lục đã tới rồi cơ đấy? Sao, cảm giác chen chúc với một đám nam nhân thế nào hả?”
Đới Hoành khặc khặc cười hai tiếng quái dị rồi nói, “Tề Quốc công mà nhìn thấy bộ dạng này của mày thì hẳn sẽ tức giận đến đội mồ sống dậy.”
Bàn tay giấu trong tay áo của Trường Đình chậm rãi cuộn thành nắm đấm.
Trong chớp mắt Đới Hoàng vừa dứt lời thì Mông Thác đã xông đến, trở tay túm lấy tóc tên kia giật đầu lão về phía sau.

Hắn cất giọng đạm mạc, thần sắc lại hung ác nói, “Miệng nói sạch sẽ chút, mày chỉ muốn chết nhưng thế thì dễ dàng quá! Trên đời này còn một vạn phương pháp khiến mày sống không bằng chết, tin tao đi, mày không muốn thử đâu.”
Đới Hoành ngẩng đầu lên, nhe răng nhếch miệng nhìn Mông Thác, hầu kết động đậy.
Chính là tên này.
Chính hắn đã tiêu diệt toàn quân của lão, khiến lão nhận hết mọi tra tấn, chết cũng không chết được!
Phải, lão thừa nhận mình tham sống sợ chết, nhưng con mẹ nó lão cũng biết một khi để lộ cái gì thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi! Nói cũng chết mà không nói cũng sẽ bị tra tấn đến chết.

Hai bên đều là chết thì cớ gì lão phải để những kẻ này được như ý nguyện? Dựa vào cái gì mà bắt lão phải nói ra?!
Lão không sống tốt thì người khác cũng đừng mong ngon ăn! Hai con điếm của Lục gia cứ chờ mà về Bình thành đi, ở đó có thứ tốt cho bọn chúng rồi.

Đới Hoành híp mắt, đầu lưỡi quét qua hàm răng chỉ thấy toàn vị máu tươi.
“Muốn biết là ai sao?”
Giọng lão nghẹn ngào lại ngở ngớn, sau đó lão cười lên quái dị, tiếng cười vang vọng trong căn hầm, “Để tao sống thì tao sẽ nói cho bọn mày.

Chuẩn bị ngựa vào lương khô, để tao đi thì ta sẽ nói ra!”
Mông Thác nhếch khóe miệng, lực trên tay càng lớn hơn.

Đới Hoành ăn đau thì ngửa về sau, từ cổ họng của lão vang lên tiếng cười hưng phấn.
Trường Đình nắm tay thành quyền, sau đó đột ngột bật cười.

Cha nàng, người lãnh đạo của Lục gia Bình thành, là đại quan triều đình Đại Tấn thế mà lại chết trên tay kẻ vô lại này.

Con mẹ nó, chính là tên vô lại này!
Lời nói của sĩ tộc đáng giá ngàn vàng.

Một khi đã thề thì giống như nàng đã ký khế ước với tín niệm và tôn nghiêm của mình.
Là tôn nghiêm và lời hứa quan trọng hay truy hỏi kẻ chủ mưu quan trọng hơn?
Trường Đình ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào kẻ kia mà gằn từng chữ, “Ngươi muốn sống hả? Ngươi muốn sống thế nào? Sự tình đã bại lộ, Lục gia và U Châu đã kết ân oán, Tề Quốc Công gặp nạn ở địa phận U Châu, một khi việc này truyền ra ngoài thì Chu Thông Lệnh ốc còn không mang nổi mình ốc.

Đương nhiên ngươi sẽ chỉ còn là quân cờ chết, thậm chí sẽ trở thành kẻ gánh tội thay hắn.

Ngươi không thể quay về U Châu, nhưng nếu không thể về thì ngươi định làm gì? Trưởng bối lão nhân trong nhà, đứa nhỏ bi bô tập nói đều sẽ bị diệt môn hết.”
Trường Đình nhẹ nhàng nói nhưng hận ý vô tận, “… Giống như phụ thân của ta…”
Con ngươi Đới hoành động nhiên trừng lên, sau đó lại trở lại bình thường.

Nếu hắn chết trận thì người thân của hắn đương nhiên sẽ được đãi ngộ tốt, nhưng trong đống thi thể trong rừng kia lại không có hắn!
Chu Thông Lệnh sẽ nghĩ như thế nào!?
Vợ con hắn, người nhà của hắn sẽ gặp phải đối xử ra sao?
Chỉ sợ bọn họ đã bị quản thúc rồi!
Trường Đình lại cười một tiếng, nàng đi tới gần chậu than nói, “Chúng ta đều biết Chu Thông Lệnh cũng không phải kẻ chủ mưu, chặn giết đại phòng của Lục gia không có lợi gì cho hắn hết vì vậy sau lưng ắt hẳn phải có người khác.

Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có biết người nọ là ai không?”
Đới Hoành giật mình, cuồng loạn gào, “Ngươi để ta sống thì ta sẽ nói!”
Nói cách khác sau lưng Chu Thông Lệnh quả thực có người và Đới Hoành biết kẻ đó là ai.
Trường Đình không thể cho lão một con đường sống, nàng không cách nào phá vỡ điểm mấu chốt này.

Nhưng nếu lão chết thì nàng sẽ chẳng thể biết thêm chút thông tin gì, hai bên đều khó khăn.

Có điều nàng chưa chắc đã chỉ có hai lựa chọn ấy.
Mông Thác nhìn Trường Đình, nhẹ nhàng lắc đầu.
Không cần vì một tên vô lại như thế này mà bỏ qua nguyên tắc của mình.


Có rất nhiều cách để tra tiếp, tin tức Lục Xước vừa được truyền ra ngoài thì chỉ cần quan sát phản ứng khắp nơi là có thể đoán được.

Dù không được thì hiện tại Chu Thông Lệnh đã bại lộ, chỉ cần quan sát hắn là có thể nhận được tin tức, kẻ kia biết hẳn nhiều hơn đám lính quèn này.
Thả kẻ này chính là ghê tởm bản thân.

Mông Thác tình nguyện giết tên khốn này, ít nhất có thể khiến bản thân thấy thoải mái.
Trường Đình lại tiến gần hơn một chút, giọng nàng chậm và mềm mại, “Ngươi cũng coi như tâm phúc của Chu Thông Lệnh, chuyện lớn thế này hắn tuyệt đối không thể để kẻ người khác ra tay.

Chính vì thế khả năng lớn là từ khi tham gia chặn giết chúng ta đến khi truyền tin tức qua lại và truy kích ngươi đều tham dự.

Nếu ta đoán không sai thì ngay khi thành công tiêu diệt chúng ta ngươi đã lập tức bị phái ra ngoài để đưa tin.

Trên áo giáp của ngươi vẫn che một tầng bụi, trong lúc ấy ta từ núi Giác tới đây đã tốn hơn 10 ngày.

Hai ngày trước các ngươi mới tìm được ta, thời gian đó đủ để chứng thực suy đoán của ta.

Có chỗ nào có thể ra roi thúc ngựa đi lại trong 10 ngày chứ? Hướng đông là Hoàn Châu, hướng tây là Ung Châu, hướng nam là Ký Châu…”
“Nói con mẹ nó nhiều như vậy làm gì?! Ngươi rốt cuộc không thả ta đúng không!”
Trường Đình càng đi càng gần, mùi máu tươi xộc vào mũi, nàng cong môi cười, thần sắc bình tĩnh nhưng tay lại run rẩy vói vào trong tay áo.
Đới Hoành vẫn còn đang gào nhưng Trường Đình lại nghiêng đầu lôi chủy thủ trong tay ra.

Nàng cắn răng nói với kẻ kia, “… Ta nói nhiều như vậy là muốn nói rằng… Không có ngươi, không có tin tức ngươi dùng để đổi mệnh kia ta vẫn có thể tìm được kẻ …..

!”
Còn chưa nói dứt lời nàng đã đột nhiên dùng chủy thủ trong tay đâm vào bụng Đới Hoành!
Tên kia gào lên, miệng mũi toàn là máu, mắt trợn tròn.
Trường Đình chỉ thấy chân mình nhũn ra, hàm cắn chặt.

Sức nàng nhỏ, lưỡi dao lại cùn nên chỉ đâm được một nửa đao.

Tay nàng vẫn nắm chủy thủ, cố sức đâm thêm.

Nhưng điều này chỉ phí công, nàng thở hổn hển sau đó run rẩy cả người.
“Phốc ——”
Có người đột nhiên cầm lấy chủy thủ kia mà đâm mạnh một nhát.

Đới Hoành phun một búng máu, cứ vậy mà chết.
Mông Thác nói: “Về sau loại chuyện giết người này để nam nhân làm được rồi.”
Thần sắc trên mặt hắn vẫn như thường, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt trắng bệch của thiếu nữ đang ngồi run rẩy bên cạnh chậu than.

Hắn thầm than một hơi, giọng vẫn bình tĩnh nói, “Đừng để máu kẻ này làm bẩn tay ngài.”.


Bình luận

Truyện đang đọc