THIÊN KIỀU - ĐỔNG VÔ UYÊN



Vừa ra khỏi thành Trường Đình đã rơi vào trải nghiệm đi đường xưa nay chưa từng có.
Nghỉ?
Không có chuyện nghỉ.
Cơm?
Chỉ ăn bánh nướng.
Ngủ?
Ngủ ngay trên xe.
Nói gì đây?
Không nói gì hết.
Từ U Châu đến Ký Châu toàn đường núi đầy băng tuyết cực kỳ khó đi, đường càng ngày càng gian nan.

Nhưng bọn họ chỉ dùng ngắn ngủi 10 ngày đã đi hết hơn nửa lộ trình.

Trường Đình cũng không biết con người còn có thể áp bức bản thân tới mức này.

Mỗi ngày chỉ nghỉ hai canh giờ, ngay sau đó chính là di chuyển không ngừng, lên lên xuống xuống vô số sườn núi.

Nam nhân cưỡi ngựa không nổi sẽ xuống dưới dắt ngựa mà đi, rất ít người nói gì, giống như đội quân đang hành quân, trầm mặc lạnh lẽo.

Một đường đi tới cũng có dịch quán khách điếm nhưng chỉ có các cô nương được nghỉ ngơi một chút để đổi một chút quần áo và tắm rửa qua loa.

Trường Đình cũng chỉ có thời gian nấu thuốc, thay thuốc, sau đó nhanh chóng chạy lên giường ấm duỗi chân nghỉ một lát.

Trong lòng nàng không biết là cảm giác gì.
Những người này có mục đích, cũng có lòng riêng nhưng bọn họ quả thực đối xử với các nàng rất tốt.

Không phải kiểu khách sáo, có lệ để báo cáo kết quả làm việc mà là kiểu “Ta không nói nhiều mà chỉ biết làm”.

Đây là chân thành, một loại tự giác ăn sâu bén rễ rằng nam nhân thì phải chịu được khổ.
Để chọc tiểu Trường Ninh vui vẻ, Nhạc Phiên thậm chí còn cố ngồi dậy dạy con bé cưỡi ngựa.

Trường Đình và Ngọc Nương cản đều không ngăn được.


Cưỡi ngựa khiến lưng phải dùng lực nhiều, bị kéo xả như thế Nhạc Phiên đều đau đến rầm rì.

Mà hắn vừa rên rỉ thì Trường Ninh đã vội vàng muốn xuống ngựa, ôm eo Nhạc Phiên méo miệng muốn khóc.
Tình cảm giữa người với người chính là ở chung lâu mà sinh ra.
Cũng có những trường hợp vừa gặp đã hợp ý nhưng không nhiều.
Đa phần duyên phận và tình cảm đều là ở chung cùng nhau, đồng cam cộng khổ mà từ từ bồi đắp nên.
Điểm này Trường Đình cảm nhận được rất rõ ràng.
Chân Nhạc lão tam có tật, dù dúi một thanh củi đang cháy lên đùi thì ông ta cũng không có cảm giác gì mấy.
Nhạc Phiên thì chính là kẻ điên, miệng lúc nào cũng nhai một cây cỏ đuôi chó, cho dù Ngọc Nương nói cho hắn đống cỏ dại lớn lên vùng hoang vu chính là nơi yêu thích của đám thú rừng khi muốn đi vệ sinh thì hắn cũng không nghe.

Hắn làm như đương nhiên mà ngẩng đầu đáp lại một câu, “Sao nào, ta thích ăn phân đó.”
Người trông coi hàng hóa là Triệu sĩ quan, là một vị Bách Hộ (chức quan trong quân đội, quản trăm người), chức vị này của hắn là được thừa kế và hắn rất thích ăn kẹo.

Hắn luôn có kẹo mạch nha mang theo người, lại luôn nhân lúc Trường Đình không chú ý mà nhét vào miệng tiểu Trường Ninh.

Vị mã phu đánh xe kỳ thực là một tay kiếm hảo hạng, trong nhà có đứa con gái tầm 4,5 tuổi.

Hắn biết nấu canh gừng, ngày thường đều thâm tàng bất lộ nhưng thời khắc mấu chốt hắn có thể vung cây đuốc đuổi cả một bầy sói…
À, còn có thiếu niên Mông Thác.
Trường Đình quen thuộc với mọi người trừ Mông Thác.

Thường ngày bọn họ cũng chỉ nói với nhau vài câu, tới lui đều là vài câu quen thuộc.

Mà tất cả đều là nàng ôn nhu hỏi còn hắn mặt lạnh trả lời.
“… Chúng ta sắp tới rồi đúng không?”, “Ừ.”
“Mông đại nhân có mệt không?”, “Vẫn ổn.”
“Nếu chịu không nổi thì chúng ta nghỉ ngơi một chút cũng không sao.”, “Không cần.”
Sau đó Mông Thác lập tức chạy mất.
Nhạc Phiên gọi hắn cũng không quay lại.
“A Thác đúng là vẫn thế.” Nhạc Phiên cười xấu xa mà chọc chọc bím tóc nhỏ của tiểu Trường Ninh sau đó tổng kết một câu, “Luôn phá hư không khí.”
Trường Ninh quay đầu đi, lẩm bẩm lầm bầm kháng nghị.

Nhạc Phiên thấy thế thì xoa xoa móng vuốt rồi ngừng tay sau đó nghĩ nghĩ và nói, “Cũng chỉ có gia hỏi hắn mới nói nhiều một chút, gia hỏi một câu hắn đáp ba câu…À… Hắn cũng chịu nói chuyện với ngươi đó.”

Trường Đình nghẹn họng, trở tay chỉ chỉ bản thân, không thể tin được hỏi, “Ta?”
Nhạc Phiên giống như một cái xương ngang bẩm sinh, hắn không chọc ghẹo người khác thì không chịu được.

Trường Ninh kháng nghị thế là hắn lại quay qua chọc chọc tay nải của Hồ Ngọc Nương.

Hắn vừa moi moi móc móc vừa gật đầu nói, “Không sai, chính là ngươi.

Lần trước qua cửa thành là lần đầu tiên ta thấy hắn chủ động tới gõ cửa xe của tiểu cô nương đó.”
Trường Đình lập tức che miệng cười rộ lên, “Chỉ có thế thôi hả!? Hắn tới báo tình huống thôi mà.

Mông đại nhân vẫn là tích chữ như vàng đó!”
“Ngươi cũng nên biết đủ đi thôi! Có thể nói nhiều như thế đã là không tồi rồi!”
“Nhạc Phiên! Ngươi lại dám moi móc tay nải của ta hả? Có tin ta đánh ngươi không!”
Mấy người tuổi tác xấp xỉ, mỗi ngày chỉ có nửa khắc được ngồi chung trò chuyện tử tế, rõ ràng chẳng nói gì nhiều thế mà cả đám vẫn cười vui, ấm áp cực kỳ.
Nhạc lão tam dắt ngựa đứng xa nhìn, thấy mấy tiểu cô nương bật cười thoải mái sung sướng trong trời tuyết băng giá thì khóe miệng cũng nhếch lên.

Ông ta quay đầu cười nói với Mông Thác, “Tuổi tác ngươi không khác bọn họ là mấy, vậy ngươi đứng đây với một lão già như ta làm gì?”
Mông Thác chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn ra xa thấy người nọ được ánh lửa vây quanh.

Khóe môi hắn cong lên nói, “Ta cũng là người già.”
So với bọn họ thì hắn cũng là kẻ từng trải.
Nhạc lão tam cười thở dài, lại duỗi tay vỗ cánh tay hắn, cằm hất lên nói, “Ngươi nhìn hai vị cô nương của Lục gia kìa.”
Khuôn mặt Trường Đình được ánh lửa chiếu rọi, đôi mắt sáng rực, khi cười hai má lúm đồng tiền nổi rõ, thực quá xinh đẹp.
Ánh mắt Mông Thác chợt lóe lên, miệng mím chặt.

Hắn hiểu ý của Nhạc lão tam: nàng tận mắt nhìn thấy người thân chết hết, trải qua trăm đắng ngàn cay chạy trốn, thậm chí còn phải mang theo đứa em gái còn nhỏ không biết gì… nhưng nàng vẫn có thể cười.
Trên đời này không phải ai bi thảm hơn thì người ấy thắng.
Nhạc lão tam đánh giá Mông Thác một cái, lại thở dài một hơi, giọng điệu mang theo cảnh giác nói, “Nhưng ngươi cũng đừng thân cận quá, chúng ta không phải nước, không có năng lực bao dung che chở.

Nếu dựa vào quá gần sẽ bị lửa dính người, đó chính là tự đốt cháy bản thân đó.”
Gió bắc thổi tới, Mông Thác bỗng nhiên tỉnh ra.

Đến ngày thứ 13, Nhạc lão tam phá lệ dễ dãi.

Trời còn chưa tối ông ta đã chọn một mảnh đất trống rồi dựng trại, đốt lửa.

Mọi người đi nhặt củi chất đống đốt, sau đó bọn họ chui vào rừng, lúc đi ra trong tay ai cũng có cái gì đó, không phải nấm thì chính là củi.
Nhạc lão tam lấy từ xe đẩy ra một cái vại sứ thô to, một tay ông ta vạch nắp vại và ngay tức thì đã có mùi rượu thơm nồng bay ra.
“Ngày mai đã tới Ký Châu rồi! Hôm nay mỗi người sẽ được uống một bát to, coi như khai vị!”
“Ác ác ác ——”
“Lão tử nghẹn mấy chục ngày rồi, nghẹn đến ruột cũng xanh, con mẹ nó thế mà chỉ có một chén thôi hả!?”
Nhạc lão tam cười ha ha, sau đó híp mắt mắng, “Uống nhiều một giọt xử theo quân pháp! Hôm nay là đặc biệt khai ân, là ta nể mặt một đường này đi cũng không dễ dàng! Các huynh đệ nhịn một chút, uống một chén cho ấm người, lại trợ hứng! Đến tối mai chẳng nhẽ gia lại bạc đãi chúng ta sao?!”
“Sẽ không!”
“Gia sẽ không cho các ngươi uống rượu ăn thịt sao?!”
“Sẽ không!”
“Gia sẽ không nhìn thấy các ngươi vất vả cần cù sao?!”
“Sẽ không!”
Nhạc lão tam đứng ở phía trước giơ cao chén rống một câu uống, người bên dưới lập tức như được truyền lửa, tiếng sau cao hơn tiếng trước, mọi người đều thống khoái.
Mọi người vừa uống rượu vừa đợi canh, lúc này nước canh đã sôi “Ục ục”, khói trắng không ngừng bay lên.

Hồ Ngọc Nương cầm muôi to múc canh, chia đồ ăn cho đám nam nhân.

Trường Đình thì ôm Trường Ninh cười cười ngồi ở một bên đống lửa giúp các binh sĩ xé bánh nướng ngâm vào canh ăn.
Hồ Ngọc Nương múc đến mềm cả tay, Nhạc Phiên thấy vậy nên lập tức tự tiến cử bản thân tiến lên hỗ trợ.
“Gia trong miệng bọn họ là ai thế?”
Hồ Ngọc Nương vỗ vỗ cánh tay sau đó ngồi xuống bên cạnh Trường Đình rồi xé bánh nướng ngâm vào canh ăn.

Nàng ta vừa ăn vừa thở phào một hơi khói trắng, giọng nói mơ hồ, “Sao vừa nhắc tới vị gia kia thì cả đám từ trên xuống dưới đã như tiêm máu gà.

Lúc trước có vị đạo trưởng đến trong thôn, trận thế lúc ấy cũng giống hệt bây giờ.”
Trời càng lúc càng tối, sương trắng lan ra bốn phía, phủ lên cánh rừng và trời đất.
Ánh mắt Trường Đình nhìn ánh lửa, hé miệng cười một cái.

Kỳ thực chuyện này cũng không khó đoán, vị gia trong miệng bọn họ nếu không phải Thạch Mãnh thì đương nhiên cũng không phải Thạch Mẫn.

Chiếu theo thái độ như nước với lửa giữa Thạch Mẫn và Mông Thác thì chuyện đó là không thể.

Lúc trước Thạch Tuyên nói nàng có ba người anh trai, nhưng lại chỉ có một người tới bái kiến cha nàng.
Thạch Mãnh cực kỳ khinh thường đạo đức của sĩ tộc nhưng lại không thể vứt bỏ quan niệm đã ăn sâu bén rễ.


Để củng cố thế lực và địa vị của con cả nên ông ta không cho hai đứa con trai khác được tiếp xúc với cha nàng, điều này cũng bình thường.

Mà nhị ca trong miệng Mông Thác ngày ấy chính là con thứ hai nhà họ Thạch.
Còn gia trong miệng Nhạc lão tam hẳn cũng là con thứ của Thạch Mãnh.

Tin tức Nhạc lão tam gửi ra hẳn cũng chỉ đưa cho vị nhị công tử kia chứ không phải Thạch Mãnh.
Nhưng Thạch Mãnh sẽ không biết ư?
Nếu trong nội bộ Ký Châu điều động mấy trăm người mà Thạch Mãnh cũng không biết thì ông ta không phải Thạch Mãnh nữa.
Cho nên…
“Ngày mai là có thể nhìn thấy vị gia kia rồi, gặp là biết thôi.” Trường Đình cẩn thận ném một nhánh củi vào đống lửa.

Nàng ngừng một chút rồi nói, “Không chỉ có thể nhìn thấy vị gia kia mà chúng ta còn có thể nhìn thấy vị lão gia và phu nhân kia.”
Đúng thế, Thạch Mãnh đại nhân, chúng ta lại sắp gặp mặt rồi.
Hồ Ngọc Nương bĩu môi, không nói nữa mà chôn đầu hết sức chăm chú ăn cơm.
Trường Đình cũng không rõ, hôm nay không rượu, không thịt, không ca vũ mà sao đám nam nhân vốn trầm mặc ít lời này lại như pháo trúc gặp lửa, “Đoàng” một cái đã bốc lên tận trời.

Bọn họ hò hét, luận võ, còn vo tuyết nhét vào trong ngực.

Có kẻ ngẩng đầu nhìn ánh trăng mà gào khúc ca gì đó, có kẻ buồn rầu ồm đầu khóc không ngừng.
Mãn Tú ôm tiểu A Ninh đi vào trong lều ngủ, Trường Đình cùng Hồ Ngọc Nương ôm trà nóng, nói chuyện lúc có lúc không.
Trường Đình đảo mắt qua lại thấy Mông Thác lúc này cũng ngồi xếp bằng dưới đất, trong tay ôm một cái chén sứ thô, mặt ngửa, môi hé cười nhìn mọi người.

Trong lúc ấy hắn lơ đãng rũ mắt, đúng lúc hai người ngoài ý muốn mà nhìn nhau.
Đây là lần thứ hai bọn họ nhìn nhau.
Lần đầu tiên Trường Đình không chịu thua, liều chết cũng không rời ánh mắt.
Lần này nàng hé môi cười nhẹ sau đó cực kỳ tự nhiên mà ngước mắt và chuyển tầm mắt qua đống lửa.
Mông Thác lặng người sau đó nghĩ nghĩ và đặt chén xuống đất.

Hắn đứng dậy, bước vững vàng xuyên qua đám người đang vui vẻ điên cuồng kia đi tới bên cạnh Trường Đình và tự nhiên ngồi xuống.

Hắn móc từ trong lòng ra một tờ giấy, lại thò người qua nhẹ gác trước mặt nàng.

Hắn ngừng một lát mới nói: “Mãn Tú, khế ước bán mình, nhận lấy.

Tới Thạch gia, ngài dùng.”
Mỗi một chữ hắn đều nói rõ ràng, nhưng lại không ghép được thành một câu hoàn chỉnh.
Trường Đình có chút kinh ngạc, mới có một bát rượu thôi mà!.


Bình luận

Truyện đang đọc