THIÊN KIỀU - ĐỔNG VÔ UYÊN



Muốn gặp Thạch Mãnh?
Thạch Mãnh là kẻ đại quê mùa, mặt đen râu dài, ánh mắt sáng ngời như đuốc, tiếng nói như sấm sét, làm việc thì ào ạt.

Đến A Tuyên và A Sấm đều không thích cùng kẻ có vẻ mặt Quan Công này ở cùng một chỗ.

Lúc trước thế cục của Ký Châu còn chưa ổn định, đám nhà giàu bên trong thành Ký Châu mỗi khi dọa trẻ con đều sẽ nói mấy lời linh tinh kiểu: “Còn khóc nữa thì Thạch Mãnh đại nhân sẽ tới đó!”
Nhưng ngoài nàng thì cũng không có người có thể đứng ra nói chuyện với Thạch Mãnh.

Chẳng lẽ đẩy A Ninh ra chắc?
Dữu thị hơi giật mình, sau đó lại từ ái vỗ vỗ tay Trường Đình, lời ít mà ý nhiều đáp một chữ, “Được.”
Sau đó bà ta nghĩ nghĩ rồi nói, “Sau khi dùng cơm tối ta sẽ cho nha hoàn dẫn cô nương tới chính đường… Tự mình nghỉ một chút đi.

A Thác nói đầu cô nương có vết thương, đại phu tốt nhất của Ký Châu trưa nay sẽ tới khám bệnh cho cô nương.”
Trường Đình lại hành lễ.
Dữu thị lại xoay vài vòng trong viện nhỏ, dặn dò người hầu vài câu về những việc lặt vặt.

Trường Đình nỗ lực ở bên cạnh tận đến lúc một tiểu nha hoàn búi tóc quả đào sợ hãi nhút nhát bưng cơm trưa tới Dữu thị mới rời đi.

Lúc chuẩn bị đi bà ta đứng ở khung cửa quay đầu ôn nhu nói, “… Chúng ta đã gửi thư cho Bình thành, sáng sớm ngày mai sẽ có người ra roi thúc ngựa đưa đi, hẳn mười ngày nữa sẽ tới.

Thời gian qua lại gần một tháng, nếu mọi việc thuận lợi thì cô nương và A Ninh sẽ kịp về Bình thành đón năm mới… A Kiều, cô nương biết rõ mọi việc phải nhẫn nhịn vậy hẳn cũng hiểu mọi việc cũng cần tranh đoạt.

Từ ngoại thành U Châu lăn lê bò lết trở về, lúc ấy kẻ địch là giá lạnh, dã thú và lưu dân, tất cả đều hiện hữu trước mặt.

Vào thành rồi, gặp người rồi thì cuộc sống sẽ an nhàn hơn nhưng lúc này kẻ địch sẽ là những kẻ có lòng dạ thâm độc khó lường.”
Dữu thị dịu giọng nói, “Người so với sói còn nguy hiểm hơn.

A Kiều, cô nương nhất định phải nhớ kỹ.”
Trường Đình cắn chặt răng, nhìn bóng dáng Dữu thị càng lúc càng xa, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm kích.

Sau một hồi thu dọn cuối cùng cũng an ổn.

May mà từ U Châu tới đây bọn họ không gặp nguy hiểm tính mạng nên thể xác và tinh thần không quá mỏi mệt.

Sau khi dùng xong cơm trưa Trường Đình nhờ Hồ Ngọc Nương ôm A Ninh đi nghỉ còn bản thân nàng ngồi trên giường bên song cửa cầm bút nhỏ, nín thở viết hết những suy nghĩ trong lòng ra.
Với kinh nghiệm và tài trí của nàng thì căn bản không đủ đấu với Thạch Mãnh, thế nên nàng càng phải chuẩn bị đầy đủ.
Lúc này thời tiết đã gần sang tháng giêng, khó có lúc trời ấm áp nắng ráo như hôm nay.

Trường Đình cảm giác lưng áo của mình được ánh mặt trời chiếu qua song cửa ủ đến ấm áp.
Mãn Tú mang theo vẻ mặt còn buồn ngủ mà ôm chén thuốc tiến vào.

Sau khi đặt khay lên góc bàn, nàng ta vừa dụi mắt vừa bưng chén thuốc đến trước mặt nàng.

Chờ nàng đón lấy nàng ta lập tức dựa vào góc tường buồn bực ngáp một cái.
Nấu thuốc hai canh giờ hẳn cũng mệt mỏi.
Trường Đình uống một ngụm, nước thuốc đặc sệt.

Trên đường đi bọn họ không có thời gian nấu thuốc đàng hoàng nên đây là bát thuốc đặc nhất nàng phải uống, vừa nồng vừa đắng.

Cái đắng này xông thẳng lên đỉnh đầu, xông vào trong mắt.

Nàng há to mồm ngửa đầu uống một hơi cạn sạch sau đó nhìn Mãn Tú nhẹ dặn dò, “Sau này lúc ta uống thuốc ngươi nhớ chuẩn bị một chén nước trong, uống xong thuốc ta cần súc miệng cho hết vị thuốc.”
Mãn Tú đỏ mặt, vội gật đầu.
Trường Đình thấy thế thì cười sau đó cầm bút lên và để Mãn Tú đi xuống, “… Ngươi cũng mau đi nghỉ ngơi đi, một đường này cũng mệt mỏi rồi.”
Mãn Tú đáp một lời sau đó chuẩn bị xoay người nhưng chân cứng lại, nghiêng đầu nghĩ nghĩ.

Sau đó nàng ta dứt khoát xoay người lại thử thăm dò mở miệng, “Cô nương…”
Trường Đình vẫn không ngừng bút, chỉ nhẹ ngẩng đầu ý bảo nàng ấy nói tiếp.
Mãn Tú cong người thò đầu qua nhỏ giọng nói, “Lúc nô tỳ nấu thuốc có một tiểu nha hoàn cứ kéo tay áo nô tỳ nói chuyện.


Thuốc nấu hai canh giờ thì nàng kia cũng nói hai canh giờ.”
Trong nội trạch bụi cây dày đặc, phòng nấu thuốc đều xây ở viện ngoài, cách khá xa.
Trường Đình nghe thế mới dừng bút hỏi, “Nàng ta nói những cái gì?”
“… Nói chỗ này là nhà riêng của Thạnh nhị gia ở Ký Nam, hậu viện không có chủ nhân nên chỉ có mấy cơ thiếp.

Ngày thường phụ tá của Thạch Nhị gia cũng sẽ nghỉ ở hậu viện… Thạch gia lão gia là con lừa thích ăn mềm không ăn cứng, Thạch Nhị gia mà chống đối thì thường đều bị đánh còn nếu chịu thua chậm rãi nói thì tuy không tới mức muốn gì được nấy nhưng cũng không bị đánh cả người bầm tím… Nghe tin Tề Quốc Công đột nhiên gặp đại nạn qua đời Thạch gia lão gia liên tiếp ba ngày đều chỉ ăn cơm trắng, không ăn thức ăn mặn… À, còn nói Thạch gia lão gia mới tới Ký Nam ngày hôm qua, đội thân binh sáng sớm nay đã chờ ở cửa thành không cho bất kỳ người nào ra vào… Còn có Thạch gia lão gia thu của mỗi nhà ba trăm lượng bạc mới cho bọn họ chen ở cửa thành đón người.

Đám người quyền quý của Ký Châu dù lớn dù bé đều tới…” Mãn Tú nghẹn đến mức cả mặt đỏ bừng, ánh mắt trợn lên mà nghĩ, gian nan cực kỳ, “Dù sao thì nàng ta cũng lộn xộn nói một đống, đều liên quan tới hậu viện và ngoại viện của Thạch gia.

Lúc ấy nô tỳ quả thực muốn che tai không nghe nhưng nha hoàn kia đúng là nói như bắn súng, không ngừng nghỉ, còn lôi kéo tay áo nô tỳ mãi!”
Trường Đình buông bút nghĩ không có hạ nhân nhà ai dám lấy miệng lưỡi lớn như thế mà nói tới chuyện của chủ nhân, lại còn nói với một người mới gặp lần đầu.
Vậy tin tức lộ ra thế này hẳn có mục đích.
Đây là nhà riêng của Thạch gia lão nhị, thậm chí hắn còn có nhà cửa, ngày thường còn thu mua lòng người vậy chứng tỏ Thạch Khoát đã bén rễ nảy mầm, tích cóp căn cơ ở Ký Nam này.

Thạch Mãnh là con lừa thích mềm không thích cứng, đây chính là nói nàng tối nay nên nói chuyện thế nào cho phải.

Nàng kia còn để lộ chuyện sau khi cha nàng qua đời Thạch Mãnh đã ăn chay để tang, rõ ràng là muốn nói ưu thế và chỗ dựa của nàng là cái gì.
Hơn nữa thân binh của Thạch Mãnh sáng nay đều ở cửa thành vậy người đưa tấm áo choàng hoa lệ kia là ai? Mà người không có cách nào mặt đối mặt nói rõ với nàng mà phải lấy cách này để nói lại là ai…
Trường Đình hít sâu một hơi.
Nếu là Thạch gia Nhị gia thì hắn căn bản không cần chọn lúc Mãn Tú ở ngoại viện nấu thuốc để sai tiểu nha hoàn tới hàn huyên.

Đây là nhà hắn, tùy ý sắp xếp một nô tỳ ra vào nội trạch nói trực tiếp với nàng sẽ càng hiệu quả hơn.
Càng không thể là người khác, bởi vì Thạch Mãnh và Dữu thị không cần thiết phải làm loại việc này.

Thạch Mẫn không có đầu óc cũng càng không thể nghĩ ra được những việc này.

Thạch Tuyên… chỉ là một tiểu cô nương nhiệt tình mà thôi…
Trường Đình hơi hơi cúi đầu, lúc cầm bút lên nàng đã đoán được ai.

Cảm ơn ngươi.
Nàng khẽ nhủ thầm trong lòng.
Màn đêm vừa buông xuống, đại nha hoàn tên Mẫn Bích bên cạnh Dữu thị đã tới cho mời.

Trường Ninh đang bưng bát sứ uống từng ngụm canh nhỏ thấy thế vội buông đũa gấp giọng hỏi, “… A tỷ đi đâu? Lúc nào mới về?”
Trường Đình xoa đầu em gái, lại nhẹ giọng dặn dò Ngọc Nương, “Ngươi cho A Ninh đi ngủ sớm, trước khi ngủ phải lấy nước nóng ngâm chân, ngươi cũng ngâm luôn.

Trời lạnh nhưng cũng đừng để A Ninh bị nóng lưng.

Nếu hai tiểu nha đầu Dữu phu nhân đưa tới không biết việc thì cứ hung hăng mắng, đừng để bản thân mệt mà hai kẻ nô tỳ lại nhàn rỗi…”
Hồ Ngọc Nương sai bảo Mãn Tú đã thấy không quen, lúc để Mãn Tú giúp thu dọn chén đũa nàng ấy còn đỏ mặt lắp bắp nói cái gì mà “Làm phiền”.
Hôm nay vào trong viện này nàng ấy cũng có chút không quen, tất cả đều lọt vào mắt Trường Đình.
Hồ Ngọc Nương khó xử nhìn hai nha hoàn đang cúi đầu kính cẩn đứng một bên, cuối cùng hạ quyết tâm lớn, ánh mắt hung tợn tỏa sáng mà gật đầu thật mạnh.
Trường Đình lại dặn dò Mãn Tú vài câu mới theo Mẫn Bích ra ngoài.
Nha hoàn bên người Dữu thị người nào cũng là nhân tinh, môi hồng răng trắng, mi như núi xa.

Lúc này nàng ta che khăn mềm mại cười nói, “… Còn không phải đi ra ngoài đâu, Lục tiểu cô nương đúng là dính a tỷ, Lục đại cô nương cũng lo lắng nhiều, còn phải nhớ dặn dò cái này cái kia…”
Trường Đình cúi đầu phẩy tà váy, cũng không thèm để ý mà cười khẽ đáp lời, “Không có cách nào, chúng ta chưa từng tách ra nên đương nhiên dính nhau.”
Một đường này rẽ trái rẽ phải, ra khỏi lớp cửa thứ hai thì tới hành lang dài, sau đó là chính đường cực kỳ to rộng, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, Trường Đình cuộn chặt nắm tay, lòng bàn tay đều là mồ hôi dầm dề.

Gió lạnh thổi qua mồ hôi cũng theo đó mà khô.
Mẫn Bích đi phía trước khom người gõ cửa nói, “Lục cô nương tới.”
Bên trong trầm mặc một chút sau đó vang lên giọng nói như chuông vỡ của Thạch Mãnh: “Để nàng ấy vào.”
Trường Đình thẳng lưng, duỗi tay đẩy cửa bước vào, lúc bước qua ngạch cửa lại xoay người đóng cửa lại.

Trong nhà chính chỉ có hai người, Thạch Mãnh và Dữu thị ngồi hai bên ở ghế trên.

Trường Đình thấy thế thì khom người rũ mắt hành lễ.

Thạch Mãnh duỗi tay chỉ cái ghế đầu hàng bên dưới ý bảo nàng ngồi xuống.
“Đã lâu không thấy Lục cô nương, bề ngoài thì không có gì thay đổi nhiều nhưng ta nhận ra được cô nương đã trưởng thành nhiều.

Ngày đó mỗ còn cho rằng chúng ta khó mà gặp lại, ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, lúc này mới hơn hai tháng.”
Thạch Mãnh rũ mắt xuống nói thẳng, “Mỗ cho rằng tiểu cô nương gia sẽ thích tiếp xúc với nữ nhân, có cái gì cần nói thì nói với Quận Quân là được.


Vì thế lúc mỗ nghe nói cô nương muốn tới chính đường ta quả thực đã hơi giật mình.”
Trường Đình vén váy ngồi xuống, an tĩnh nghe Thạch Mãnh nói sau đó mới ngẩng đầu trả lời, “Nói đến nữ hồng, thêu thùa thì đương nhiên cùng nữ nhân nói là tự tại nhất.

Nhưng nếu nói lên dân sinh đại kế thì đương nhiên phải cùng Thạch đại nhân nói mới thông suốt.”
Thạch Mãnh “Ai” một tiếng, nửa người nhổm lên hỏi, “Cô nương muốn cùng mỗ nói gì về dân sinh đại kế vậy?”
“Gia phụ là gia chủ của Lục thị ở Bình thành, là Tề Quốc Công đương triều của Đại Tấn, nhờ phúc của Thạch đại nhân mà hiện tại thiên hạ đều biết gia phụ gặp nạn bỏ mình trong địa phận U Châu của Chu Thông Lệnh.

Còn có trên dưới cả ngàn người của Lục gia đại phòng cũng đều táng thân nơi đất khách.

Chuyện này có lớn hay không? Đương nhiên là lớn.

Nhưng Chu Thông Lệnh hiện giờ bị ngự sử đánh một cái trở tay không kịp, đến lý do thoái thác cũng chưa kịp chuẩn bị.

U Châu vốn an phận ở một góc hiện tại ở cái lúc mấu chốt này lại đâm vào mắt của đương triều thừa tướng Tần Tương Ung ở kinh đô.

Lúc này đương nhiên U Châu bên kia có động tĩnh gì thì sẽ khiến người ta nhòm ngó.

Còn ngài thì sao? Ký Châu thì sao? Chỗ này cách U Châu gần như thế nhưng lại lông tóc không hao tổn, thậm chí có thể rình rang nghênh đón hai vị cô nương còn sống sót của Lục gia.”
Trường Đình trầm mặc thở một hơi sau đó ngước mắt nhìn về phía Thạch Mãnh, không nhanh không chậm nói, “Bất kể kết cục thế nào thì với tình huống hiện giờ, kẻ có tâm hẳn sẽ nghĩ ngài là người được lợi cuối cùng.

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Ký Châu và U Châu gần nhau, nếu ngài nói mình hoàn toàn không liên quan thì có quỷ mới tin.”
Những lời nàng nói nằm ngoài dự đoán của Thạch Mãnh.

Ông ta cho rằng tiểu cô nương tới thăm dò, hoặc đề phòng cảnh cáo gì đó.
Nếu nghĩ kỹ thì những lời tiểu cô nương này nói cũng có đạo lý.

Thạch Mãnh cảm thấy hứng thú nên mở miệng hỏi, “Nếu người có tâm cô nương nói là Tần Tương Ung ở kinh đô thì không cần nói thêm.

Chu Thông Lệnh phải kiêng dè ông ta chứ lão tử không sợ.

Lão tử được lợi, không thoát được quan hệ thì thế nào? Ta cũng chưa từng muốn thoát hoàn toàn quan hệ!”
Trường Đình nhẹ lắc đầu nói, “Không phải, không phải chỉ Tần Tương Ung mà là Chu Thông Lệnh.”.


Bình luận

Truyện đang đọc