THIÊN KIỀU - ĐỔNG VÔ UYÊN



Qua cửa, vượt qua hành lang.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi về phía trước.

Chân Định đại trưởng công chúa cùng Thạch Mãnh đi song song, Dữu thị cùng chị em Lục gia theo sát phía sau.

Đi được một nửa Chân Định đại trưởng công chúa hơi nghiêng người duỗi tay nắm lấy tay tiểu Trường Ninh.
Trường Ninh ngửa đầu nhìn về phía chị gái, tay nhỏ nắm chặt tay Trường Đình hơn, cả người nghiêng trốn về phía nàng.
Chân Định đại trưởng công chúa thấy vậy thì tay lập tức cứng lại.
Đây là phản ứng bản năng của trẻ con.
Dù trải qua thay đổi kinh hoàng nhưng tiểu Trường Ninh ngây thơ không biết gì vẫn sẽ cười nói nhảy nhót vui vẻ.

Có điều chỉ cần người khác bỗng nhiên tới gần là con bé sẽ theo bản năng trốn tránh.

Động tác trốn ra phía sau Trường Đình kia khiến Chân Định đại trưởng công chúa vô cùng xấu hổ.
Trường Đình cũng cứng lại, sau đó nàng ngẩng đầu lên, hơi uốn gối hành lễ nói, “… Mong tổ mẫu chớ trách, sau đêm đó A Ninh trở nên cực kỳ nhút nhát.” Trường Đình hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa lúc nhìn nút áo hổ phách ở vạt áo của bà mình, giọng cực nhẹ, “… Buổi tối hôm ấy cũng có người vươn tay ra như thế để bắt chúng cháu…”
Trường Đình trơ mắt nhìn Chân Định đại trưởng công chúa dần thu tay lại.

Trong lòng nàng là vô vàn khoái ý dâng lên, rồi tiếp theo chỉ còn lại bất lực như biển lớn cuộn trào.
Đều là người đáng thương, nàng đổ oán khí và tức giận lên một người mẹ đau khổ vì vừa mất đứa con trai thì cũng không phải thiện lương gì cho cam.
Trường Đình cúi đầu nhẹ ôm em gái vào lòng.
Dữu thị muốn giảng hòa lại bị Thạch Mãnh cản lại.
Lục Trường Đình là người Thạch gia nhất định phải giành được.

Bỏ qua xuất thân và gia thế thì cũng chỉ có Lục thị A Kiều mới đáng giá tiến vào cửa Thạch gia.
Thế nào mới có thể làm một người toàn tâm toàn ý gia nhập một gia tộc hoàn toàn không có liên hệ huyết thông đây?
Nữ nhân gả cho người ta sẽ lấy họ chồng, là người nhà chồng, dù có về nhà mẹ đẻ cũng chỉ là người ngoài, là khách.

Nhưng nếu một nữ nhân có nhà mẹ đẻ so với nhà chồng còn hiển hách hiếu thắng hơn thì sao? Vậy thì liên hệ của nàng ta với nhà mẹ đẻ sẽ không bao giờ cắt đứt được.

Con mẹ nó làm sao nàng ta có thể toàn tâm toàn ý được?!

A Kiều oán hận Lục gia, oán hận lựa chọn nén giận của Lục thái phu nhân, oán hận người chú tàn nhẫn độc ác của mình.

Một khi nàng không muốn dựa vào Lục gia thì đương nhiên sẽ đào tim đào phổi với nhà chồng.
Thạch Mãnh quay người cười trộm, cực kỳ vui mừng nguyện ý nhìn chuyện này xảy ra.
Quãng đường kế tiếp ai cũng có suy nghĩ riêng nên không ai nói gì.
Dữu thị cho bày hai bàn đồ ăn chay ở chính đường.

Không khí trong bữa cơm này thực trầm trọng, chỉ có Chân Định đại trưởng công chúa vẫn thể hiện như nước chảy mây trôi, dáng vẻ đúng mực của người làm khách nhưng lại không hề câu nệ khách sáo.
Trường Đình cúi đầu, cả bữa ăn không biết gì.
Có tuổi tác chênh lệch nên dù Dữu thị có khôn khéo thế nào cũng đánh không lại sự trấn định tích cóp qua vài chục năm của Chân Định đại trưởng công chúa.
Sau khi ăn xong Thạch Mãnh để mấy tiểu tử đi dẫn đám ngựa của Chân Định đại trưởng công chúa đến chuồng ngựa cho ăn.

Dữu thị cũng chờ Thạch Tuyên và Thạch Uyển tới thỉnh an xong rồi cũng để bọn họ đi xuống.

Lúc gần đi Thạch Tuyên đỡ khung cửa làm một cái mặt quỷ với Trường Ninh.

Chân Định đại trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn thấy nhưng chỉ bình tĩnh rũ mắt nhấp một ngụm trà.
Người trước mặt cũng không phải Phù thị nên Dữu thị tự nhiên cũng không quá dám làm càn.

Bà ta vội vàng xua xua tay với Thạch Tuyên, bà tử đứng ngoài cửa cũng nhanh chạy tới kéo đứa nhỏ đi.

Dữu thị cười nói với Chân Định đại trưởng công chúa, “… Tiểu nữ không biết quy củ mong Đại trưởng công chúa chớ trách.”
“Thạch gia tiểu cô nương thân thiết với A Ninh, lão thân có cái gì mà trách tội.” Chân Định đại trưởng công chúa cất giọng bình thản, ánh mắt từ ái nói: “Đây cũng là vì Thạch gia đối xử với hai tiểu nha đầu nhà chúng ta tốt nên các nàng mới thân thiết.

Hơn nữa lão thân còn chưa nghiêm túc cảm tạ ân đức của Thạch đại nhân và Dữu Quận Quân.

Ta cố ý mang tới đây một ít sâm rừng và dược liệu của Dự Châu làm quà.

Thạch đại nhân là mãnh tướng, ngày thường phải giữ gìn sức khỏe mới có thể vì nước nguyện trung thành.”
Vì nước nguyện trung thành…

Lời này cũng chỉ có Chân Định đại trưởng công chúa dám nói.

Trong tông thất của Phù gia bà ấy có bối phận cao, tiểu hoàng đế miệng còn hôi sữa trong Trọng Hoa Điện phải gọi bà ấy một tiếng bà trẻ, lại thêm thân phận người đứng đầu Lục thị nên chẳng ai dám coi thường vị công chúa này.
Trường Đình nhấp một ngụm trà, trong lòng biết bọn họ chuẩn bị đi vào chủ đề chính.
Thạch Mãnh vuốt râu, cao giọng nói: “Đại trưởng công chúa lặn lội đường xa đến Ký Châu, thần đã cảm động không thôi.

Lúc Lục công qua Ký Châu đã ở lại đây vài ngày, lại cùng thần vừa gặp đã quen.” Ông ta thở dài nói, “Ai biết chỉ mới vài ngày đã nghe tin Lục công và phu nhân… Thế sự trêu ngươi, chỉ tiếc thiên hạ còn chưa báo tang nếu không với giao tình của thần và Lục công thì sao phải để ngài ngàn dặm xa xôi mà đến.

Thần đang tính nhân lúc báo tang sẽ đưa A Kiều và A Ninh về Bình thành!”
Nếu Lục Xước nghe thấy lời này nhất định sẽ không màng tất cả xông lên mắng chết cái đồ không biết xấu hổ này.

Trường Đình thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu tình của cha vì thế nàng vội cúi đầu cười.
Thạch Mãnh sống sờ sờ mà tự cho mình lấy thân phận con cháu ở trước mặt Chân Định đại trưởng công chúa.
Nhưng sự vô lại của ông ta cũng khiến Trường Đình cảm thấy cực kỳ thân thiết, giống như khi cha vẫn còn trên đời.
Chân Định đại trưởng công chúa tu dưỡng tốt, lúc này bà ta chỉ rũ mắt nói, “A Xước…” Một từ cuối cùng thấp đến nỗi như chui vào lòng đất, trong lòng bà ta cũng trầm xuống.

Nhưng khi ngẩng đầu lên sắc mặt bà ta đã lại như thường, khuôn mặt vừa lúc lộ ra dưới ánh đèn mờ nhạt.
Đến tận lúc này Trường Đình mới nhìn rõ dung nhan gắng gượng tiều tụy của bà ta.

Bên tóc mai của bà ta ẩn ẩn có thể nhìn thấy mấy dúm tóc bạc.

Chân Định đại trưởng công chúa ở kinh đô nổi danh là người biết gìn giữ trang dung, tuổi càng cao thì càng tin Phật, cả người nhuộm mùi đàn hương, toát ra bộ dáng thương dân, kính phật.

Nhưng bà ta là lão phụ nhân có thể đứng vững trong thế gia đại tộc mấy chục năm thì làm sao có thể là một người chỉ biết ăn chay niệm Phật, tâm địa mềm mại đây?
Nếu Trường Đình nhớ không lầm thì năm kia Chân Định đại trưởng công chúa mừng đại thọ 60 tuổi.

Khi ấy bà ta ăn mặc long trọng không kém gì Hoàng Hậu khi ấy mà bây giờ là Thái Hậu.

Lúc Chân Định đại trưởng công chúa gả đến Lục gia đã gần 19 tuổi, vào Lục gia 5 năm mới hạ sinh Lục Xước, lại qua 5 năm đến gần 30 tuổi mới lại sinh Lục Phân.


Trong 10 năm ấy không có một đứa con vợ lẽ nào được sinh ra, cho đến khi Lục Phân sống ổn thì Tề Quốc Công lúc ấy mới có hai đứa con vợ lẽ tuổi nhỏ.

Dòng chính của Lục gia chỉ có Lục Xước và Lục Phân.

Ba thứ nữ của Tề Quốc Công khi ấy đều gả vào gia đình sĩ tộc, còn hai đứa con vợ lẽ kia đều ở nhà cũ giúp xử lý công việc vặt.
“Nếu A Xước có giao tình với Thạch đại nhân thì tình cảm thương tiếc của Thạch đại nhân nhất định cũng không thể ít hơn chúng ta.”
Chân Định đại trưởng công chúa ngửa cằm, muốn ổn định cảm xúc của bản thân rồi nói, “A Xước hắn… đi lúc nào, rơi vào bẫy của ai, trước khi đi có để lại lời nào, tất cả những việc này còn chưa tra rõ.

Thi thể không tìm được nhưng Lục gia cũng không có tiền lệ lập mộ chôn di vật.

Ta cũng không muốn để A Xước yên giấc ngàn thu một cách không rõ ràng thế nên Bình thành vẫn chưa phát tang.

Hiện giờ nghe Thạch đại nhân nói thì hành động ấy có lẽ đã khiến sĩ tử thiên hạ và bạn bè của A Xước thương tâm rồi.”
Trường Đình lập tức ngẩng đầu, Đại trưởng công chúa có ý gì? Bà ta muốn điều tra ư!?
Bà ta muốn tìm hung thủ, muốn cho cha một lời giải thích ư!?
Trường Đình vội vàng quay đầu đi chỗ khác, che giấu cảm xúc gần như không khống chế được của bản thân.

Bà ta rõ ràng biết là ai làm cơ mà! Nếu Đại trưởng công chúa không biết thì bà ta không thể cứng đờ như vậy khi bị nàng thử lúc mới gặp!
“A Kiều và A Ninh…” Lúc này Chân Định đại trưởng công chúa mới quét ánh mắt qua Hồ Ngọc Nương nãy giờ vẫn cúi đầu uống trà sau đó nhìn Dữu thị hỏi, “Đây là…”
“Là A Ngọc tỷ tỷ!”
Cảm xúc của Trường Đình gần như đã mất khống chế.

Nàng sợ vừa mở miệng thì nước mắt và những lời chất vấn sẽ không nín được.

Người mở miệng nói là tiểu Trường Ninh, con bé hưng phấn giới thiệu, “Nếu không có A Ngọc tỷ tỷ thì A Ninh và a tỷ tuyệt đối không thể trốn thoát.

A Ngọc tỷ tỷ và Nhạc tam gia đều là ân nhân của chúng ta!”
Chân Định đại trưởng công chúa ôn hòa cúi người qua cầm tay Hồ Ngọc Nương, ôn nhu nói: “Vất vả cho ngươi.” Sau đó bà ta quay người mở miệng dặn dò nha hoàn: “Nga Mi, ngươi đem ba vị cô nương…”
Nha hoàn của Lục gia làm sao quen đường của Thạch gia được…
“Mẫn Bích!” Dữu thị là người nhạy bén, lập tức mở miệng, “Ngươi đưa ba vị cô nương về trước đi… Vinh Thọ Đường đã sớm được dọn dẹp thỏa đáng để Đại trưởng công chúa nghỉ lại.

Nơi ấy cách chỗ của các vị cô nương cũng không xa.

Hôm nay cũng muộn rồi, không bằng ngài ở lại phủ đệ của chúng thần nghỉ ngơi một đêm nhé? Có gì muốn nói thì ngày mai có thể nói tiếp.”

Chân Định đại trưởng công chúa gật đầu rồi lại lắc đầu, “Việc hôm nay phải làm cho xong, lão thân vẫn có thể nói tiếp.

Ta tuy già rồi nhưng sức còn chưa già, vẫn chịu đựng được.”
Dữu thị nhìn về phía Thạch Mãnh chần chờ rồi mới nhẹ gật đầu.
Mẫn Bích đưa ba vị cô nương ra ngoài, lại dặn dò tiểu nha hoàn nhất định phải đưa người tới nơi mới được đi về.

Sau đó nàng ta đỏ mặt, cực kỳ ngượng ngùng hành lễ với Trường Đình: “… Lại để Lục cô nương chế giễu, nô quả thực có quá nhiều việc, mệt đến bây giờ còn chưa làm xong…”
Nói thật thì Mẫn Bích thật sự không giống như một đại nha hoàn, không có khả năng làm tai mắt nghe ngóng khắp nơi.

Duy chỉ có một chỗ tốt chính là bất kể nàng ta nói cái gì thì người khác đều có cảm giác nàng ta đang thật lòng.

Người như vậy dễ dàng làm người khác tin tưởng, cũng dễ nhận được hảo cảm vì thế từ việc làm tới lời nói đều cực kỳ nhẹ nhàng.
Trường Đình vội vàng xua tay, “Ngươi đi đi, tới lui nhiều lần ta đã quen, không cần đưa cũng không lạc được đâu.”
Mẫn Bích lại hành lễ thật cung kính sau đó mới xoay người bước đi.
Hai tiểu nha hoàn ở phía trước cầm đèn, Mãn Tú và Bạch Xuân ở phía sau bung dù che tuyết.

Trong tay Trường Đình là lò sưởi, nàng đi qua hành lang đúng lúc thấy phía sau núi giả có người.

Người nọ quay lưng lại, phía trước là một cái bóng cực dài.

Trường Đình thấy thế thì nhanh chóng nắm tay tiểu A Ninh, lạnh giọng hỏi, “Ai ở phía sau?!”
Người nọ xoay lại, tiểu nha hoàn run rẩy cầm đèn lên soi sau đó kinh hô, “Đại gia!”
Là Thạch Mẫn!
Trường Đình lui về sau hai bước, kéo Trường Ninh ra phía sau mà giấu.

Hồ Ngọc Nương thấy tình thế không đúng thì lập tức sờ tay áo, lại chắn trước mặt Trường Đình.
“Thạch Đại lang quân đi đường có tiện không?”
Trường Đình thấy cả người Hồ Ngọc Nương căng thẳng vận sức chờ tấn công thì vội kéo nàng ấy ra sau.

Dưới ánh trăng đêm mặt mày nàng mông lung, như người trong tranh vẽ phù dung, khí thế uyển chuyển, nhưng lời nói lại không hề khách khí, “Chuyện tặng áo khoác còn chưa xong mà Thạch Đại lang quân đã muốn thêm thù mới hả? 40 quân côn là Thạch đại nhân phạt là dạy con.

Nhưng tủi thân của ta còn chưa tiêu tan, Thạch Đại lang quân…”
“Nói nói nói! Nói con mẹ nhà ngươi!” Thạch Mẫn vừa mở miệng đã nấc một hơi rượu, “Ngươi nói xem có phải ngươi là người của lão nhị không?! Mông lão tử đều con mẹ nó bị đánh sưng lên, lão nhị cũng đã trở lại! Mẹ nó, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo! Lão tử cũng chưa tính sổ xong đâu!”.


Bình luận

Truyện đang đọc