THIÊN KIỀU - ĐỔNG VÔ UYÊN



Bọn họ đúng là tốt hơn lưu dân nhiều —— ít nhất bọn họ còn có cái ăn.
Lúc mấy người rời đi tổng cộng chỉ mang theo mười cái bánh nướng nhưng bánh ấy cũng khá to, ba tiểu cô nương ăn một bữa cũng chỉ hết một cái.

Huống chi bọn họ còn có tiền bạc, lúc đi ngang qua thôn trấn còn có thể mua chút lương khô mang theo.

So sánh ra thì bọn họ đỡ hơn đám người kia nhiều.
Nhưng thứ dân mà một ngày cũng ăn ba bữa ư?
Ánh lửa bốn phía, Trường Đình nhích lại gần Hồ Ngọc Nương sau đó nhỏ giọng hỏi, “Ngọc Nương, các ngươi một ngày ăn mấy bữa cơm?”
“Hai bữa.” Hồ Ngọc Nương thất thần dùng gậy gỗ chọc vào đống lửa đang cháy hừng hực, đốm lửa lập tức bị bẩy lên khiến đống tuyết bên cạnh tan dần, “Tiểu A Ninh còn chưa khỏe hẳn nên chúng ta mới ăn ba bữa một ngày, còn ngày thường đều là ăn bữa sáng và thêm một bữa gần tối.”
“Người trong thôn các ngươi đều như thế ư?”
“Ta và gia gia sống trong núi sâu rừng già nên cũng không biết người khác thế nào.

Có điều mấy nông hộ mà ta quen biết đều như thế.

À Vương hương thân trong huyện cũng chỉ ăn ngày hai bữa, có nhà nào có thừa tiền ăn ba bữa đâu!”
Hồ Ngọc Nương lại thò người qua chọc chọc đống lửa, lại thi thoảng nhét thêm một cành gỗ vào.

Sau đó nàng ta cười hỏi Trường Đình, “Làm sao vậy? Ăn hai bữa cơm rất kỳ quái ư? Ta cũng không biết người khác thế nào nên chỉ nói bản thân mình thôi.

Người gác rừng dựa vào vận may mà kiếm cơm, hôm nay đánh được con mồi nào thì ăn con đó, nếu không sẽ bị đói.


Có chút thịt muối và da lông thì đều mang ra đổi gạo muối và rau dưa với người trong thôn.

Nếu không chỉ có nắm rau dại và cá bắt được.

Gia gia nói chúng ta còn coi như không tồi, đám nông hộ làm ruộng còn phải dựa vào ông trời mới có cơm ăn, còn phải xem ông trời vui hay buồn…”
Sưu cao thuế nặng ngày càng đè lên vai bọn họ.
Trường Đình như suy tư gì đó mà gật gật đầu, lại nhìn về phía đám người gầy gò kéo già dắt trẻ kia sau đó ánh mắt mơ hồ.
Đoàn tráng hán phía trước lai lịch không rõ ràng, bọn họ tránh còn không kịp.

Đoàn phía sau hiện tại nhìn như lưu dân, bề ngoài không khác gì nhưng vẫn có chút không thích hợp.
Không dưng tự nhiên lại có lỗ tai… rồi thói quen một ngày ăn ba bữa… Nếu không phải là lưu dân chân chính thì sao lại rơi xuống nông nỗi phải ăn rau dại đỡ đói? Ban đầu nàng đoán những kẻ này là thương nhân gia đạo sa sút, nợ nần chồng chất nhưng thương nhân bình thường hình như cũng không có thói quen ngày ăn ba bữa! Đến hương thân trong miệng Hồ Ngọc Nương cũng chỉ ngày ăn hai bữa!
Cán cân trong lòng Trường Đình lập tức nghiêng sang một hướng khác.

Đây không phải thương nhân bình thường bị thiếu nợ, cũng không có khả năng là tiểu sĩ tộc.

Chỉ có nô bộc của đại sĩ tộc mới có thói quen ngày ăn ba bữa giống như chủ nhà…
Chẳng lẽ đây thật sự là trốn nô?
Trường Đình nhăn mày, đang hoảng hốt nàng lại nghe thấy Hồ Ngọc Nương ngồi bên cạnh hô lên, “Ai nha! Chín chín! Thơm quá này!” Vừa kêu cô nàng vừa đẩy đẩy Trường Đình.

Nàng ta ra tay không hề nhẹ, Trường Đình dở khóc dở cười mà sờ sờ cánh tay, hẳn là lại bị ứ bầm rồi…
Trường Đình vừa ngước mắt, xuyên qua bóng cây lay động nàng vừa lúc có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của đám người quần áo tả tơi kia.
Nàng thở dài, có phải trốn nô hay không thì sao? Dù sao cũng chẳng liên quan gì tới nàng.
Hồ Ngọc Nương vẫn không ngừng dùng khuỷu tay huých nàng, Trường Đình lại ăn đau mới hoàn hồn, mang thần sắc bình tĩnh sửa lại tay áo chuẩn bị lột vỏ hạt để ăn.
Bây giờ thì tốt rồi, chắc không chỉ xanh mà sợ là tím rồi ấy chứ.

Tiểu Trường Ninh mím miệng thật chặt, tay cầm một cây gỗ nhỏ Hồ Ngọc Nương đưa mà đào đống hạt được chôn bên dưới.

Tiếc là sức lực nhỏ, lại chưa bao giờ dùng gậy nên động tác cô nhóc không thuần thục, đào vài ba cái vẫn không đào được.

Hồ Ngọc Nương cười hì hì ngồi xổm xuống dùng bao tay da đào đất.

Đống hạt vùi trong đất nóng lúc này vun một chỗ.

Hạt thông nổ tung, giống như một tòa tháp trấn yêu, hạt dẻ cũng nứt ra giống như hoa nở.


Mùi thơm ngọt của quả cây bay ra trong gió đêm lạnh lẽo.
Thời tiết lạnh thật sự, Trường Ninh vội vàng oai oái mà đón lấy nhưng vì không đeo bao tay nên con bé nóng đến bỏng lên.

Hồ Ngọc Nương lại cười ha ha cầm lấy hạt dẻ bóc vỏ rồi bỏ vào miệng tiểu nha đầu hỏi, “Ăn ngon không?”
Tiểu Trường Ninh nóng đến không khép được miệng, cũng không dám cắn mà chỉ đành há miệng thở khí nóng, đầu gật như gà mổ thóc.
Trường Đình thấy vậy thì bật cười, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được tò mò trong lòng nên thò người lại gần hỏi Hồ Ngọc Nương, “Sao ngươi biết dưới gốc cây có giấu hạt thông và hạt dẻ?”
Hồ Ngọc Nương cười đến nỗi mắt híp thành một đường.

Nàng ta cũng không quay đầu mà vội vàng đào một hạt dẻ to ra khỏi đống lửa.

Nàng ta nhanh chóng dùng tay kẹp một cái là vỏ và hạt đã tách ra.

Hồ Ngọc Nương đưa cho Trường Đình, chờ nàng đón lấy rồi nàng ấy mới vỗ vỗ tay nói, “Con sóc và chuột núi phải trữ đồ ăn qua mùa đông.

Chúng nó thường đào hố chôn ở dưới gốc cây, đợi lúc nào không có đồ ăn thì chúng nó sẽ đào lên ăn.

Người lạc trong rừng thường dùng đồ ăn chúng nó dự trữ dưới gốc cây để ăn đỡ đói vì thế chúng ta đều gọi chúng là chuột cứu mạng.”
Trường Đình nhớ lúc Hồ Ngọc Nương đào một hố sẽ để lại một ít hạt…
“Vậy chẳng phải chúng ta đoạt đồ ăn chúng nó cực khổ tích cóp ư?” Trường Đình cũng thất thần mà cười rồi hỏi, trên mặt nàng bất giác lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ.
Trường Đình không thèm để ý nhưng Hồ Ngọc Nương lại rất trịnh trọng gật gật đầu, “Ừ, bởi vì hiện nay mới bắt đầu vào đông, chúng nó còn có thể dự trữ thêm một chút.

Chờ qua vài ngày nữa thì thông thường gia gia sẽ không cho ta đào hố lấy đồ ăn của chúng nó.

Gia gia nói đồ ăn vặt trong miệng chúng ta chính là mệnh của chúng nó.”

Trường Đình đột nhiên sửng sốt.
Sĩ tộc và thứ tộc, người cùng súc sinh, súc sinh cùng cây cối…
Thiên địa vạn vật đến tột cùng là do ai phân ra ba bảy loại?
“Phanh ——”
Phía sau đột nhiên có tiếng động vang lên.
Trường Đình vội vàng ngẩng đầu nhìn, bên cạnh đống lửa không biết từ lúc nào đã có thêm một bóng đen.

Nàng lập tức theo bản năng giấu em gái ra đằng sau, lại nương ánh lửa nhìn lại nàng thấy hóa ra là tiểu nam hài trưa nay tới xin lòng đỏ trứng gà ăn!
Hồ Ngọc Nương rất vui mừng duỗi tay xoa đầu đứa nhỏ sau đó hỏi, “Sao ngươi lại ở đây? Buổi chiều cũng không thấy ngươi, vậy ngươi đi theo đoàn người nào thế!”
Nam hài hất đầu, nghiêng người nói bô bô cái gì đó Trường Đình vẫn không hiểu.

Nàng nhíu mày liếc nhìn thấy Hồ Ngọc Nương vừa cười vừa giải thích, “… Vẫn không hiểu à?! Hắn nói khẩu âm của Kế Châu, khá giống khẩu âm của U Châu! Hắn cùng đám người nghèo khổ kia tới, buổi chiều người quá nhiều nên chúng ta mới không thấy hắn! Lúc này hắn theo mùi hương tới…”
Hồ Ngọc Nương chỉ tay về phía đám cây cối mà mấy người quần áo tả tơi đang ngồi.

Nàng ấy còn chưa giải thích xong đã nghe đứa nhỏ kia dùng sức chỉ vào nắm hạt thông trong tay Trường Ninh sau đó lắp bắp dùng tiếng phổ thông mở miệng nói, “… Muốn ăn… Đói…”
Tiếng phổ thông của hắn không tệ, ít nhất còn hiểu được.
Trường Đình lại nhíu mày, từ đáy lòng nàng không muốn cho.

Đây là không làm mà hưởng, hơn nữa hắn có vẻ đã quen với việc không làm mà hưởng này.


Bình luận

Truyện đang đọc