THIÊN KIỀU - ĐỔNG VÔ UYÊN



Mông Thác và Nhạc Phiên chưa lên ngựa mà đang nghiêng người đứng thẳng ở một bên nói cái gì đó.
Hai người đã đổi trang phục, mặc trường bào to rộng, lấy trâm gỗ búi tóc.

Vóc người Mông Thác vốn hơi cao hơn, Nhạc Phiên thì có vết thương sau lưng chưa khỏi nên sống lưng cũng không thẳng lắm vì vậy Mông Thác hơi phải cúi người xuống để nói chuyện với hắn.
Người trầm mặc ít lời thường có tâm tư trong sáng, còn kẻ nói năng tri kỷ lại thường khẩu phật tâm xà.
Trường Đình gật đầu rồi ôn nhu hỏi thăm hai người, “… Cảm tạ Mông đại nhân đã đưa Mãn Tú tới hầu hạ chúng ta nhưng một đường này vốn đã có nhiều bất tiện, nếu lại nhiều thêm mấy người thì khó tránh khỏi có chút …”
Nàng còn chưa kịp nói “phiền phức” thì Mông Thác đã mở miệng nhàn nhạt nói, “Lục cô nương không cần lo lắng.” Ánh mắt hắn cũng không nhìn nàng mà nhìn Mãn Tú sau lưng nàng một cái sau đó mới nói tiếp, “Tác dụng của nàng ta cũng không phải chỉ để hầu hạ, cô nương đừng nghĩ nhiều.”
Tên này nói chuyện quá mức nghẹn họng.
Nhạc Phiên miệng độc, một khi đã nói thì sẽ khiến người khác xấu hổ và giận dữ còn Mông Thác là… Ừ… Trường Đình không hình dung ra nổi.

Dù sao giống như nàng còn chưa nói ra đã bị người ta chặn họng lại, nhưng lại không thể phản bác chút nào.
Trước giờ nàng chưa từng gặp ai như hắn.
Nàng không cười nữa, chỉ nhẹ “À” một tiếng rồi nói, “Vậy thì tốt, ta tưởng Mông đại nhân ưu ái quá mức nên trong lòng có chút sợ hãi.” Nói xong nàng dắt Trường Ninh xoay người lên ngựa.
“Lục cô nương ——”
Mông Thác ở phía sau cất giọng gọi nhưng sau đó hắn lại nghĩ nghĩ, chắp tay sau lưng trầm giọng ngắn gọn giải thích, “Chúng ta đang dìu già dắt trẻ tiến vào nội thành, có vài người thoạt nhìn lại không giống người thường vì thế chúng ta không thể lấy thân phận người bình thường được, sẽ quá mức gây chú ý.

Trên con đường tiến vào thành nếu chúng ta lấy thân phận một đoàn tiểu thương thì việc mang theo bốn nữ tử cũng không ổn.

Vậy không bằng chúng ta giả làm gia đình một vị chưởng quầy cùng gia quyến đến U Châu.

Dù là thăm người thân hay dời lên phía bắc đều được, cớ dễ tìm, cũng coi như thuận theo thời thế, không khiến kẻ khác tìm ra hiềm nghi.”
Thời cuộc rung chuyển, toàn gia đình dời đến nương nhờ họ hàng quả thực là lý do phổ biến của mọi người hiện tại.

Bọn họ đều muốn bảo vệ tài vật và tính mệnh, còn lý do kiểu như lá rụng về cội, rồi tình cảm quê cha đất tổ gì đó cũng chỉ là lý thuyết suông thôi.
Cơm còn không đủ no thì nói gì tới tình cảm.
Mà những nhà phú quý sẽ không mang theo toàn bộ nô bộc bên mình, việc chỉ mang theo một hai người hầu đi để giúp đỡ việc vặt là bình thường.

Rốt cuộc thì ở Đại Tấn này có mấy nhà có thể mang theo nhiều người với thanh thế khoa trương được như Lục gia.

Cho nên Mãn Tú còn có một tác dụng chứng nhận thân phận của bọn họ —— không phải nhà giàu có nhưng bọn họ cũng có chút của cải, coi như tiểu thương đứng đắn.
Trường Đình nghe hiểu nên cũng xoay người nhẹ nhàng nhìn Mông Thác một cái.

Vóc dáng hắn rõ ràng, nắng sớm rơi trên mặt hắn, con ngươi không giống người Đại Tấn kia mang màu đồng rất sâu.

Ánh mắt hắn rất trầm, cảm xúc cũng không lộ ra ngoài.
Trường Đình hé miệng, nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói với hắn, “Nếu sau này có sắp xếp khác thì mỗ hy vọng Mông đại nhân có thể thẳng thắn nói cho mỗ biết để tránh hai bên ngờ vực lung tung như thế này —— dù sao chúng ta cũng phải cùng đồng hành với nhau hơn 10 ngày nữa.

Ví dụ như lai lịch, tuổi tác và quá khứ của Mãn Tú, cái này mỗ đều muốn biết.

Mỗ tin tưởng Mông đại nhân đều đã tìm hiểu rõ ràng mới dám yên tâm dùng người nhưng rốt cuộc nàng ta sẽ ở cùng chúng ta sớm chiều, nếu Mông đại nhân có thể báo cho chúng ta trước một tiếng thì tốt quá.

Làm gì phải mang theo tư thế mạnh mẽ áp đặt tới gõ cửa đột ngột lúc sáng sớm chứ?”
Trường Đình nói rất nhẹ nhàng, chỉ có vài người gần đó nghe thấy.

Hồ Ngọc Nương đứng phía sau lôi kéo góc áo nàng, Nhạc Phiên lại dần dần ngoác miệng ra cười.
Lúc nàng cho rằng Mông Thác sẽ không đáp lại thì hắn lại đổi roi ngựa từ tay trái sang tay phải, dưới sự kinh ngạc của nàng hắn không hề có chút khó chịu nào thấp giọng đáp “được.

Một chữ này vừa xong thì hắn đã xoay người đi mất.
Tiếng sừng trâu vang lên, đoàn xe bắt đầu di chuyển.
Ba nam nhân cưỡi ngựa phía trước, đằng sau có hai chiếc xe ngựa, một lớn một nhỏ: Trường Đình, Ngọc Nương, Trường Ninh và Mãn Tú ngồi một xe, một mình Thanh Sao đơn độc ngồi một xe.
Trường Đình ngồi ổn định sau đó bình tĩnh nhìn sắp xếp trong xe này.

Mãn Tú thì nơm nớp lo sợ mà ngồi quỳ ở một bên, cả người cứng ngắc không dám ngẩng đầu liếc nhìn Trường Đình.

Nàng ta còn đang hãi hùng thì nghe thấy vị cô nương xinh đẹp này ôn nhu nhẹ giọng gọi tên mình.

Nàng ta run rẩy vội ngẩng đầu.
“Có thể đưa ấm trà cho ta không?”

Mãn Tú vội cúi đầu, chân tay lóng ngóng run rẩy cung kính rót một chén trà nhỏ đưa qua.

Trong lúc ấy vì run quá nên nắp ấm trà va chạm “Keng keng keng ——” liên hồi.
Lúc đưa chén trà qua nàng ta giơ cao đến ngang mày Trường Đình.

Trường Đình thở dài, nàng muốn tỏ rõ thái độ và lập trường với Mông Thác nhưng lại khiến cô nương này sợ quá mức.

Nàng than thầm, duỗi tay đón lấy chén trà thấy nước còn bốc khói, nước bị rót quá đầy, suýt nữa thì tràn ra ngoài, lại nóng đến độ không thể uống ngay được.

Vì thế nàng đặt chén trà qua một bên, vừa cười vừa ôn nhu nói, “Nước chỉ cần rót tám phần là được, cái này ngươi nhớ kỹ.

Chuyện hôm nay chúng ta huề nhau nhé.”
Mãn Tú đứng ngồi không yên, nhanh chóng gật đầu.
“Ta bực Mông đại nhân không chịu báo trước khiến ta trở tay không kịp.

Ta chưa chuẩn bị lễ thưởng, cũng chưa cả kịp chải đầu chỉnh trang để đón ngươi.

Như thế là không thỏa đáng.” Trường Đình giãn mày cười nói, “Ta cũng không cáu với ngươi, yên tâm đi.” Nàng ngừng một lát rồi lại nói, “Trong thế đạo này muốn kiếm đủ cơm ăn là việc không dễ dàng, ngươi hiện tại đi theo chúng ta thì chúng ta sẽ cố quan tâm đến ngươi, cũng hy vọng Mãn Tú thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ đi nhầm bước nào làm ảnh hưởng đến quan hệ chủ tớ của chúng ta.”
Lời khó nghe phải nói trước mới tốt.
Mãn Tú quy củ gác tay lên đầu gối, gật đầu như đảo tỏi.

Sau đó nàng ta nghĩ nghĩ rồi cuốn ống tay áo lên mà lại rót một chén trà nhỏ kính cẩn đưa tới trước mặt Trường Đình.
Trường Đình vừa thấy đã vừa lòng, nước chỉ đổ tám phần, không hề tràn ra ngoài.

Người này nhìn qua rất thành thật nhưng lại là người nhanh nhẹn, hiểu rõ tình thế.

Nói cách khác thì nàng ta là người hiểu chuyện.

Nhưng đó là yêu cầu cơ bản khi Lục gia chọn người, trong Tề Quốc Công phủ ở kinh đô Kiến Khang, ngay cả nha đầu nhóm bếp cũng phải biết xem xét, nghe ngóng tình huống, phải có con mắt và sự nhạy bén khiến kẻ khác không thể lợi dụng được.

So với hiểu chuyện thì trung thành và tận tâm càng quan trọng hơn.

Chính vì thế mà dù Trần Ẩu không thông minh và khôn khéo như Bách Tước nhưng trong lòng Trường Đình bà ấy vĩnh viễn là người quan trọng.

Đó là vì nàng hiểu Trần Ẩu có thể vì nàng mà hy sinh tính mạng…
Nhớ đến chuyện xưa, mới chỉ qua hơn 10 ngày nhưng Trường Đình lại hoảng hốt như đã qua cả đời.

Thời gian như bóng câu qua cửa, như mây bay nước chảy.
Hồ Ngọc Nương không hiểu những cái này, nàng ấy chỉ theo bản năng cố nén xúc động muốn ngăn nàng khó dễ Mãn Tú.

Nàng ấy ôm lấy vai Trường Đình, lòng vẫn sợ hãi nói, “Ngươi nói xem bình thường tính tình ngươi tốt như vậy, nói chuyện cũng nhỏ giọng nhẹ nhàng, sao cứ thích đối đầu với Mông đại nhân thế… Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu…”
Trường Đình cầm tay Hồ Ngọc Nương hé miệng cười.
Cúi đầu ư?
Nàng không cúi đầu.
Một khi cúi đầu thì bản thân sẽ thấp hơn kẻ khác, người ta sẽ thuận nước mà cưỡi đầu cưỡi cổ ngươi.

Bọn họ duỗi tay cứu giúp nàng rất cảm kích, nàng có tiềm lực đủ để trả lại cho bọn họ thế nên những người này không thể ỷ vào ân tình mà hành động không cố kỵ.
Trong tình huống hai bên đều không hiểu tình hình cho lắm thì Trường Đình vẫn luôn phòng bị.

Mông Thác cũng không hề hỏi ý kiến nàng đã nhét người cho nàng, thậm chí hắn còn không giải thích, vậy khác nào coi khinh, ngó lơ nàng đâu? Nếu nàng cho rằng Mãn Tú là quân cờ Mông Thác đặt ở bên người để giám thị bọn họ thì sao? Thậm chí nàng có thể cho rằng lòng hắn mang ý xấu, có mưu toan khác thì sao?
Dùng người phải hiểu tận gốc rễ, đây là thói quen của sĩ tộc.

Huống chi đã chẳng còn ai bảo vệ nàng, vì thế bản thân nàng phải cảnh giác.
Mọi người phải ở chung với nhau nhiều ngày như thế, nếu không hiểu biết lẫn nhau thì vì sao không dứt khoát quăng mọi việc ra mà bàn cho rõ ràng? Nếu là ý tốt thì đương nhiên nàng sẽ cảm kích và không nghi ngờ nữa.

Quan hệ giữa người với người sẽ vì những nghi kỵ kia mà bị kéo ra càng lúc càng xa, như thế cũng không tốt với hành trình phía trước.
Ít nhất nàng cần tỏ thái độ, huống chi nàng cũng không muốn trở thành liên lụy.
Đây cũng là những điều cha dạy nàng.
Xe ngựa “Kẽo kẹt” đi về phía trước, trong xe trải thảm nhung, đốt lò sưởi, có ba cái bàn nhỏ, bên trên theo thứ tự có sách cổ và du ký.

Bố trí rất tinh tế.

Trường Ninh lẳng lặng ôm sách đọc, sau đó lại ghé vào trên đùi Trường Đình mà ngủ.

Hồ Ngọc Nương cũng mơ màng sắp ngủ, Mãn Tú thì căng thẳng không buông.

Lúc này Trường Đình câu được câu không mà nói chuyện phiếm với nàng ta, từ cuộc sống ở U Châu, đến người nhà rồi hành trình nàng ta lăn lê bò lết trốn từ trong thành tới đây.

Lúc nói chuyện giọng nàng mềm nhẹ, Mãn Tú cũng vì thế mà dần thả lỏng hơn.
Đợi tới khi chuẩn bị dùng cơm trưa thì Mãn Tú đã trôi chảy gọi Trường Đình là đại cô nương, “… Hôm qua ấn dấu tay lên khế ước bán mình nô tỳ còn sợ Nhạc tam gia đổi ý nên ấn rất nhanh! Nhạc tam gia chỉ cười không nói gì.

Gia chủ có tiền có lương nên cuộc sống sẽ không khổ, lúc này bán mình làm nô ít nhất còn có cơm ăn, cũng không đến mức đói chết hoặc lạnh chết! Sáng sớm hôm nay thấy đại cô nương, A Ngọc cô nương và nhị cô nương là nô tỳ lập tức cảm thấy bán mình là đúng —— ít nhất cũng là hầu hạ cô nương gia!”
“Lúc đầu ngươi tưởng mình sẽ hầu hạ ai?”
“Nhạc tam gia! Lúc đầu nô tỳ sợ lắm, cứ nghĩ bản thân rơi vào ổ lưu manh.

Có lão gia nhà ai không tìm gã sai vặt mà tìm nha hoàn để hầu hạ chứ? Nhưng Nhạc tam gia nhìn không giống người xấu, vị thiếu gia đi bên cạnh ông ấy cũng không giống người xấu, sau khi cân nhắc một hồi nô tỳ lập tức ấn dấu tay.”
Trường Đình cong môi cười hỏi, “Ký khế ước mấy năm?”
Mãn Tú lắc đầu đáp, “Nô tỳ không biết chữ, Nhạc tam gia chỉ nói là ba năm.”
Trường Đình nhẹ gật đầu, chỉ ký ba năm cũng coi như hiếm thấy.

Nhưng nghĩ lại thì bọn họ cũng chỉ cần người trong lúc này nên chẳng cần ký dài làm gì.

Sau khi tìm hiểu ngọn nguồn gốc rễ của Mãn Tú rồi nàng mới hoàn toàn buông lỏng.
Cả quãng đường này bọn họ hoàn toàn không nghỉ ngơi, mấy tiểu cô nương đều thoải mái ngồi trên xe.

Trường Đình vén mành nhìn ra ngoài thấy Nhạc lão tam và Mông Thác cưỡi ngựa từ sáng đến tối nhưng lưng vẫn thẳng tắp, không hề thay đổi.

Chỉ có Nhạc Phiên vì bị thương ở lưng nên có chút không chịu nổi.

Vậy mà Nhạc lão tam lại không hề lên tiếng cho phép hắn lên xe ngựa nghỉ một chút.
Cái này rất giống tác phong Lục Xước đối xử với Lục Trường Anh.

Không phải bọn họ không thương con mà là không thể đau lòng.
Buổi tối đoàn người ngừng hai canh giờ để nghỉ ngơi, sau đó lại ra roi thúc ngựa đi về phía trước, vừa kịp đuổi tới lúc cổng thành U Châu mở cửa sáng ngày hôm sau.


Bình luận

Truyện đang đọc