THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Từ khi ở sơn trại, Ninh Giác Phi mới dần dần cảm thấy ở đây không giống sơn trại cường đạo bình thường. Bọn họ dường như chưa từng xuống núi cướp bóc bao giờ, nhưng áo cơm đầy đủ, cuộc sống thường ngày như dân chúng phổ thông, có phụ nữ phụ trách công việc nhà, trẻ con có tiên sinh dạy học, các nam nhân ngoại trừ mỗi ngày huấn luyện ra thì thỉnh thoảng cũng ra ngoài săn thú. Trong mắt Ninh Giác Phi, những cuộc tập luyện này có mang màu sắc quân sự hóa, chẳng qua hắn không tham gia cũng không hỏi dò.

Kinh Vô Song rất nhanh phát hiện, đạo tặc thiếu niên mỹ lệ này lúc nào cũng trầm mặc, tính cách cũng rất hướng nội, không thích nói nhiều với mọi người, thường thường cả ngày đều là tự mình chạy bộ trong gió tuyết, leo vách đá dựng đứng, luyện tập cầm nã pháp kỳ lạ trên hàng rào. Anh nhìn không ra tác dụng của những luyện tập này, nhưng mơ hồ cảm thấy thủ pháp này có thể rất thực dụng khi cận chiến.

Một trong các hoạt động Ninh Giác Phi thích nhất là leo lên cự thạch trên đỉnh núi bằng nhiều con đường khác nhau, hắn thường nhìn ngắm cự thạch rất lâu, nhắm mắt lắng nghe tiếng gió thổi vù vù trong núi, cảm nhận thứ duy nhất giống như kiếp trước của hắn.

Vài lần, lúc hắn leo xuống đều thấy Kinh Vô Song đứng ở một bên nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thương tiếc.

Hắn cũng không nói gì, chỉ cười cười nhìn anh.

Rốt cuộc, đến một ngày, Kinh Vô Song hỏi hắn: “Hiền đệ, trong lòng đệ có điều gì không vui thì cứ nói ra đi, ngu huynh mặc dù bất tài cũng có thể dùng hết sức giúp đệ.”

Ninh Giác Phi mỉm cười sóng vai cùng anh đi về sơn trại: “Cũng không tính là không vui, chỉ là đệ trời sinh tính như vậy, cho nên mới gọi ‘Vạn lý độc hành’.”

Kinh Vô Song quay đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa đây vuốt lại mái tóc rối trên trán hắn. Ninh Giác Phi vô thức hơi nghiêng tránh đi. Tay Kinh Vô Song cứng lại trong không trung rồi chỉ chốc lát lại khôi phục sự trấn định tự nhiên như trước, cười cười thu tay về.

Ninh Giác Phi thầm nghĩ bản thân mẫn cảm quá mức mà lại không tiện giải thích, càng che càng mờ ám, nên chỉ đành cười cười cảm kích rồi nói sang chuyện khác: “Đại ca, đệ lên núi đã gần một tháng rồi sao không thấy đại ca xuống núi đánh cướp?”

Kinh Vô Song chắp tay sau lưng, ngân y phiêu phiêu, hào hiệp tiêu sái, cười: “Lúc này trời giá rét, rất ít người qua đường, cho dù qua cũng chỉ là tôm tép, không đáng cướp.”

Ninh Giác Phi liền gật đầu, không hỏi thêm.

Kinh Vô Song nhìn hắn luôn luôn mặc y phục gọn gàng, rất quan tâm hỏi: “Hiền đệ, ngươi mặc mỏng manh quá cẩn thận cảm lạnh. Vài ngày trước huynh đã sai người đưa áo da qua đó, sao đệ không mặc?”

“Cảm tạ đại ca, đệ sáng đi chạy bộ, lập tức xuất mồ hôi, đâu cần mặc đồ ấm làm gì? Trở về rồi mặc sau vậy.” Đó là một bộ áo khoác bằng da báo, Ninh Giác Phi rất ít mặc. Hắn thích mặc y phục nhẹ nhàng bó sát người, để bảo trì tính linh hoạt cao.

Kinh Vô Song nghe xong có chút vui mừng: “Cũng được. Đệ còn trẻ, không biết chiếu cố bản thân, nếu bị bệnh, tương lai già lão sẽ gặp nhiều phiền phức đó.”

“Vâng, đại ca, đệ biết.” Ninh Giác Phi thấp giọng đáp.

Kỳ thực, hai kiếp Ninh Giác Phi cộng lại còn muốn lớn hơn Kinh Vô Song một, hai tuổi, từng trải nhiều điều lạ lùng, trong lòng từ lâu đã qua nhiều bận tang thương. Chẳng qua, trong mấy ngày ở sơn trại, không chỉ Kinh Vô Song mà cả mấy người thuộc hạ của anh đều xem hắn là tiểu huynh đệ, các đại tẩu, đại nương cũng xem hắn như một đứa trẻ mà chăm sóc, luôn luôn oán giận hắn không biết chiếu cố bản thân, cuộc sống quá mức tùy ý, ai cũng nghĩ cho hắn. Hắn đầu tiên là buồn cười, sau rồi dần dần thành quen, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn, cảm động vì tấm lòng của mọi người hơn.

Vừa đi tới cửa trại, trợ thủ của Kinh Vô Song, Lục Nghiễm liền đến đón: “Thiết Hổ tướng quân tới, còn có tiểu thư nữa.”

Kinh Vô Song vừa nghe liền đại hỉ, chạy đi ngay. Đi được vài bước, anh bỗng xoay người nhìn Ninh Giác Phi: “Hiền đệ, đệ cùng huynh đi gặp Du tướng quân đi?”

Ninh Giác Phi nhàn nhạt lắc đầu: “Hắn là quan binh, đệ là trộm cướp. Không phải người chung đường, cần gì phải gặp?”

Kinh Vô Song chỉ cảm thấy hắn, sóng mắt lưu chuyển, nghe những lời hắn nói cũng chỉ xem như lời giận dỗi của trẻ con, nhịn không được vơ tay ôm lấy hắn một chút rồi buông ra, cười nói: “Cái gì mà trộm hay không trộm chứ? Thiết Hổ tướng quân khác với quan lại khác, rất có hào khí, là người quen của huynh.”

Ninh Giác Phi tuy bất ngờ nên không kịp tránh được cái ôm của anh nhưng chỉ cảm thấy động tác này hàm ý thân thiết, không hề có chút tư tâm, tâm tình cũng không thay đổi, chỉ cười: “Đệ chưa nói Du tướng quân không tốt. Chẳng qua, đệ không muốn gặp.”

“Được, không gặp thì không gập, tùy đệ.” Kinh Vô Song cũng không bắt buộc. “Đệ nhớ nhanh trở về ăn đó.”

“Nhớ.” Ninh Giác Phi cười gật đầu.

Kinh Vô Song lúc này mới cùng Lục Nghiễm bước nhanh về phía trại.

Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi không vào trại mà đi về hướng sau núi. Đi vào tùng lâm phía sau, hắn mẫn tiệp như khỉ leo lên một cây đại thụ, đến khi cảm thấy an toàn, mới thả lỏng thân thể, nằm trên hốc cây.

Đã rất lâu rồi không nghĩ tới quá khứ, cho dù mơ cũng chưa từng mơ qua. Lúc này, không hiểu sao hắn lại nghiêm túc nhớ tới Binh bộ Thượng thư Du Huyền Chi kia. Người này kỳ thực chỉ ghé qua Thúy Vân lâu một hồi, trên giường cũng không có gì cổ quái, lại càng không ngược đãi hắn, có thì cũng chỉ cảnh cáo một chút, không cho phép hắn quyến rũ Cảnh vương. Khi đó, hắn xem mọi người đều là trong suốt cả, những gì họ nói cũng như gió thoảng bên tai, không để trong lòng, lúc này cố đi hồi tưởng mới nhớ tới.

Nhớ ra, hắn leo xuống cây, không nghĩ thêm nữa. Du Hổ dù có ngàn tốt vạn tốt, hắn cũng không muốn có chút liên quan gì đến người này.

Chẳng biết qua bao lâu, hàn khí dần dần thấm vào y phục hắn, làm hắn cảm thấy băng lãnh đến xương, lúc này mới đành trở về sơn trại ấm áp. Hắn chậm rãi chạy trở lại.

Chạy rồi lại chạy, máu trong người như sôi trào, thân thể liền khôi phục cảm giác ấm áp như trước. Hắn vừa vào cửa trại, đang muốn trở về phòng lại nghe thấy Kinh Vô Song kêu lên: “Hiền đệ, đệ mới về à?”

Hắn dừng chân, quay đầu lại xem, liền nhìn thấy một nam tử tầm vóc trung trung rất khôi ngô bên người Kinh Vô Song, người này mặc trang phục võ tướng, chân mang giày chiến, chỉ là không mang áo giáp, có vẻ rất khí khái. Nhìn kỹ một chút, người này chỉ tầm ba mươi tuổi nhưng bởi vì quanh năm luyện binh, chiến tranh nên da ngăm đen, thô ráp, có vẻ lớn hơn tuổi một chút.

Lúc này, người nọ chắp tay đứng ở bên người Kinh Vô Song, hai mắt lấp lánh, cười cười nhìn về phía Ninh Giác Phi.

Trong một thoáng, Ninh Giác Phi cảm thấy người này quả nhiên rất giống Du Huyền Chi, Ninh Giác Phi vẫn mang bộ dáng thong dong bình tĩnh, vững bước đi qua, kêu một tiếng: “Đại ca.”

Kinh Vô Song hài lòng giới thiệu: “Hiền đệ, đây là Thiết Hổ hổ tướng trấn thủ Yến Bắc thất quận, Du Hổ. Du huynh, vị này là ‘Vạn lý độc hành’ Điền Bá Quang mà ta mới vừa tới, huynh đệ kết nghĩa của ta.”

Du Hổ lập tức ôm quyền nhiệt tình chào hỏi: “Điền huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ.”

Ninh Giác Phi cũng ôm quyền hoàn lễ: “Du tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”

Kinh Vô Song ở một bên cười nói: “Nhị vị cũng không cần khách khí như vậy, tất cả mọi người là người một nhà cả.”

Du Hổ lập tức gật đầu: “Đúng vậy, huynh đệ của đại ca đương nhiên cũng là huynh đệ là của ta.”

Ninh Giác Phi nghe hắn gọi Kinh Vô Song là ‘Đại ca’ thì không khỏi có chút giật mình, liếc nhìn Kinh Vô Song một cái nhưng vẫn bất động thanh sắc không phản ứng gì thêm.

Kinh Vô Song cười cười với hắn: “Hiền đệ, chúng ta đi ăn rồi nói chuyện.”

Ninh Giác Phi gật đầu, sóng vai đi cùng anh.

Thanh âm Kinh Vô Song vẫn bình thản trong sáng trong không khí hàn lãnh băng băng có vẻ đặc biệt êm tai.

“Hiền đệ, phụ thân huynh là Kinh Thái Thương, Tảo Bắc tướng quân trước đây của Nam Sở, uy trấn Bắc Kế. Sau đó, hoàng đế Bắc Kế dùng kế phản gián, giả mạo thư, vu cho phụ thân huynh muốn dẫn đại quân Bắc Kế nhập Yến Bắc, diệt Nam Sở.” Nói đến đây, anh cười khổ. “Hoàng đế cùng đại thần trong triều vốn sợ phụ thân huynh tay nắm trọng binh sẽ bất lợi cho bọn họ, nhìn thấy những thứ mà họ gọi là căn cứ chính xác liền tin ngay lập tức. Phụ thân huynh bị triệu hồi về kinh, lập tức bị bắt hạ ngục, nhận hết cực hình. Ông tuy rằng kiên quyết không nhận tội nhưng chẳng mấy chốc đã bị định tội. Phụ thân bị lăng trì xử tử, nhà ta…. bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội.”

Ninh Giác Phi nghe những ngôn từ cay đắng của anh, nhịn không được đưa tay sang cầm tay anh. Theo bản năng Kinh Vô Song nắm tay lại, nắm cả tay hắn, thần tình trên mặt đã hòa hoãn đôi chút.

Du Hổ ở một bên cũng thở dài.

Ngữ khí Kinh Vô Song cũng bình thản trở lại: “Lúc đó, Binh bộ Thượng thư hiện tại, Du đại nhân đang là Định Quốc tướng quân, đóng ở Kiếm môn quan, nghe thấy tin liền chạy về, nhưng không cứu được phụ thân huynh. Du gia cùng Kinh gia đời đời giao hảo, Du đại nhân mạo hiểm, dùng một số tiền lớn mua chuộc Hình bộ, dùng hai người tử tù lặng lẽ đổi với muội muội và huynh ra, đưa đến biên quan. Huynh muội chúng ta lúc này mới giữ được tính mạng. Được rồi, hiền đệ, quên nói cho đệ, Du tướng quân hiện tại là muội phu của huynh.”

Ninh Giác Phi liền cười cười với Du Hổ, biểu thị chút thân thiết.

Ba người đi tới một tiểu thính, trong thính đã bày sẵn tiệc rượu, nhưng không có ai ngồi.

Kinh Vô Song nói với Ninh Giác Phi: “Hôm nay là lần đầu ba huynh đệ chúng ta gặp nhau, chúng ta phải ăn mừng một chút.”

Ninh Giác Phi tự nhiên không hề ý kiến chỉ cười gật đầu.

Qua ba tuần rượu, Kinh Vô Song nói với Du Hổ: “Hiền đệ là người một nhà, ta không có gì giấu diếm đệ ấy cả.”

“Được, vậy ta cũng không khách khí nữa.” Du Hổ cười nói. “Hôm nay nhận được thư gia phụ gửi đến, đề cập đến đại biến trong triều, hỏi ý kiến của ta, thế nên ta mới lên núi cùng đại ca thương nghị một chút, muốn xem cái nhìn của huynh.”

“Ừ, huynh cứ nói.”

Du Hổ nhìn Ninh Giác Phi một cái, rồi lại chuyển hướng về Kinh Vô Song, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Trong triều gần đây đã phân rõ hai phe, một bên là thái tử và Tĩnh vương, một bên là Võ vương cùng Thuần vương, hai phe tranh đấu gay gắt, đây cũng là chuyện công khai trong triều. Chẳng qua, long thể hoàng thượng khoẻ mạnh, hai phái mặc dù càng đấu càng kịch liệt nhưng cũng có chút thu liễm. Gia phụ từ trước đến nay cẩn thận chưa bao giờ tham dự cuộc tranh đấu phe phái này, điều này huynh cũng biết.”

“Phải, ta biết. Gia phụ cũng giống như lệnh tôn, thường nói quân nhân chỉ nên một lòng vì nước vì dân, không nên tham gia chính sự.” Kinh Vô Song nghiêm mặt nói.

“Phải.” Du Hổ gật đầu. “Nhiều năm qua, hai bên đều cố lung lạc Du gia chúng ta, cùng lúc đó, đại tỷ ta cũng đang được hoàng thượng sủng ái, với lại gia phụ cùng ta tay nắm binh quyền, thế nên thái độ Du gia chúng ta có vẻ hết sức quan trọng.”

Kinh Vô Song nắm đũa, gật đầu.

Từ sáng sớm đến bây giờ Ninh Giác Phi vẫn chưa ăn gì, trong tay không khách khí, một mực gắp đồ ăn, tự như không quan tâm gì đến chuyện này.

Du Hổ suy nghĩ một chút rồi nói: “Gần nhất, Võ vương bỗng nhiên trở nên cứng rắn hơn, y đối với sứ giả Tây Vũ thái độ mạnh mẽ, lại tự mình suất quân đi biên quan, đánh một trận liền đẩy lùi Độc Cô Cập tiếng tăm lừng lẫy, xác thực làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Hôm nay, y đưa ra một lời đề nghị rõ ràng, muốn gia phụ và ta tương trợ y kiến đại nghiệp, thành đại sự, trọng chấn Nam Sở. Phụ thân ta dường như cũng bị thái độ y làm cảm động. Thái độ Cảnh vương hiện tại cũng bắt đầu rõ ràng, làm như có khuynh hướng nghiêng về phía Võ vương. Thế nên, phụ thân ta bắt đầu dao động, lúc này mới viết thư tới hỏi cách nhìn của ta.”

Kinh Vô Song suy tư một hồi rồi hỏi: “Võ vương cụ thể muốn phụ thân huynh làm gì?”

Du Hổ nhìn Ninh Giác Phi một cái rồi có chút do dự nói: “Gia phụ nói, Võ vương dù chưa nói rõ nhưng ông nhìn ra, y có ý động thủ với thái tử và Tĩnh vương, nếu như trong tay không binh quyền, y không dám hành động khẩn cấp như vậy.”

Kinh Vô Song có chút kinh hãi rồi lại cười nói: “Được a, ta tán thành. Cẩu thái tử đó nên chết cho sớm đi, Tĩnh vương vẽ đường cho hươu chạy kia cũng chẳng phải thứ hay ho gì.”

Du Hổ ta thán: “Đúng vậy, kỳ thực mấy vị đại thần có hiểu biết cũng rất lo lắng. Tương lai, nếu thái tử hiện nay kế vị, Nam Sở ta chỉ sợ diệt vong càng sớm mà thôi.”

Kinh Vô Song nâng chén rượu, nói với hắn: “Kỳ thực huynh căn bản không cần hỏi ta, quyết định thế nào cũng không có vấn đề gì. Lệnh tôn chấp chưởng binh mã thiên hạ, trong cung có Đức phi, ngoài cung có Cảnh vương, ai không kiêng kỵ lệnh tôn ba phần?”

“Ta chính là sợ cái này.” Du Hổ thở dài. “Ai muốn vu cho gia phụ ý đồ mưu phản, chỉ sợ Du gia ta cũng không chịu nổi.”

Kinh Vô Song thần sắc buồn bã, uống cạn sạch chén rượu, không nói thêm gì.

Du Hổ tự biết mình lỡ lời, liền chuyển hướng sang Ninh Giác Phi: “Huynh đệ, ngươi cảm thấy sao?”

Ninh Giác Phi ngẩn ra: “Tiểu đệ là người sơn dã, đối với chuyện triều đình không am hiểu, sao dám nói bậy?”

Du Hổ thành khẩn: “Tục ngữ nói: ‘Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê’, chính vì huynh đệ không phải người trong triều đình nên có khi còn tỉnh táo hơn chúng ta.”

Ninh Giác Phi suy tư một lát rồi nói: “Tiểu đệ cũng không biết nữa. Chẳng qua, tiểu đệ hình như đã từng nghe một câu, thiên hạ vốn vô chủ, chỉ cần người tài đức thống trị là được, chẳng biết đó là đúng hay không?”

Du Hổ vỗ bàn: “Nói rất hay, chỉ cần người tài đức thống trị là được”

Kinh Vô Song cũng cười: “Hiền đệ thực sự là người ngoài cuộc sáng suốt. Thái tử thất đức, vốn đáng chết. Về phần Du gia là bảo vệ Võ vương hay phò hộ Cảnh vương, ta thấy việc này mới đáng bàn luận.”

“Đúng, ta lập tức viết thư cho gia phụ.” Du Hổ hưng phấn mà nâng chén với Ninh Giác Phi. “Nào, ta kính huynh đệ một chén.”

Ninh Giác Phi mỉm cười: “Không dám, là tiểu đệ kính Du tướng quân.”

Kinh Vô Song cười cười cũng nâng chén rượu, cùng chạm nhẹ với bọn họ, có vẻ rất hài lòng.

____________

Kaori: Du Hổ cũng tốt, không có gì đáng ghét, chỉ là con của Du Huyền Chi nên Giác Phi không muốn liên quan gì đến thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc