THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Ăn xong bữa sáng, Kinh Vô Song liền tiễn Ninh Giác Phi ra dịch quán, tiếc nuối mà nói: “Hiền đệ, hôm nay hoàng đế Bắc Kế, Đạm Thai Mục muốn triệu kiến sứ thần Nam Sở, còn muốn ở trong cung ban thưởng yến, ngu huynh không thể đi với đệ được. Ngày mai Bắc Kế đáp lễ muốn cùng ta giao cống phẩm. Qua hai ngày, hiền đệ lại đến thăm ngu huynh nữa nhé?”

Ninh Giác Phi gật đầu: “Đệ sẽ đến.”

Kinh Vô Song đỡ vai hắn, vỗ nhè nhẹ: “Hiền đệ, năm ngày sau, nguy huynh sẽ trở về Nam Sở. Hiền đệ hãy nghĩ cho kỹ, đến lúc đó theo huynh trở về.”

Ninh Giác Phi chỉ mỉm cười: “Đại ca, đệ hứa với huynh, nhất định cân nhắc kỹ lưỡng.”

Kinh Vô Song liền cười gật đầu, nhìn hắn đi khỏi.

Ninh Giác Phi cưỡi ngựa, chạy về Quốc sư phủ. Mấy người đại nha hoàn trong phủ biết hắn trở về đều chạy ra đón, líu ríu hỏi hắn quá trình đoạt kim chương. Hắn liền cùng các nàng khiêm tốn vài câu rồi lại nói đùa một chút, hỏi các nàng sao không đi lễ đua ngựa xem có ai để ý trong lòng không. Tính cách của mấy nha hoàn này cũng mạnh mẽ, không tỏ ra yếu kém hỏi lại hắn đã vừa mắt tiểu mỹ nhân nào chưa. Ninh Giác Phi chỉ nói vài câu liền cam bái hạ phong. Kiếp trước hắn đã nói không lại mấy vị nữ sĩ quan trong quân đội, ngoại trừ thời gian công tác luôn luôn phục tùng thượng cấp ra, thời gian khác thì ngay cả liên lạc binh, nhân viên vệ sinh đều gọi hắn là “Oa oa tư lệnh”, làm hắn dở khóc dở cười.

Không chịu nổi mấy cô nàng này, hắn liền đánh bài chuồn, chạy về gian phòng mình.

Trong lúc an tĩnh, hắn liền suy nghĩ nghiêm túc.

Ở trong lòng hắn, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến việc sẽ vì triều đình Nam Sở hiệu lực, nhưng lần này Kinh Vô Song không để ý tính mạng chạy tới đây tìm hắn, hắn thật sự không thể không để ý.

Hắn lấy tay vuốt mặt, làm bản thân mình tỉnh táo đôi chút, tính toán một chút.

Đầu tiên, bằng lực lượng Kinh Vô Song hiện tại có thể trở về Yến Bình Quan an toàn hay không?

Hắn tả hữu nhìn nhìn bốn phía, không kiên nhẫn dùng bút lông, hắn đi thẳng ra viện, nhặt lấy một cành cây trong hoa viên, vẽ vẽ lên mặt đất.

Từ Yến Bình Quan đến Kế đô, địa hình ven đường hắn vẫn còn nhớ rõ trong đầu. Hắn chậm rãi nhớ lại, tìm ra những địa điểm phục kích tốt nhất, chỗ nào là đồng bằng, chỗ nào là thảo nguyên, núi non xung quanh Yến Bình Quan.

Hắn vừa vẽ địa đồ vừa nghĩ, nếu như chính mình muốn phục kích Kinh Vô Song, cần bao nhiêu người, dùng kế hoạch gì. Chờ đến khi nghĩ xong, hắn bụm mặt, không tiếng mà cười. Hắn chỉ cần mười người liền có thể giết chết Kinh Vô Song và Thuần Vu Triều, chẳng hạn như dùng xạ thủ, chỉ sợ năm người là đủ. Đương nhiên, tiền đề là những người này đều là bộ hạ hắn tự tay huấn luyện.

Nếu như là người Bắc Kế hay Tây Vũ thì sao? Hắn lại bắt đầu lên kế hoạch tiến công. Trong hai quốc gia này, người có khả năng bắn cung tốt quả thực không ít. Nếu phái ra ba trăm xạ thủ, bắn tên như mưa, đánh bất thình thình, ngay sau đó dùng khinh kỵ binh khoái mã trùng kích… thì phải phòng bị thế nào? Nếu trước phái trinh sát, báo cáo tình hình rồi lại lấy xe chở hàng làm thành vật cản che tên, dùng cung tên bắn chết kỵ binh đột kích… Nếu trinh sát bị địch nhân ám sát, không thể cảnh báo, đi vào vòng mai phục của địch nhân thì phải làm sao?… Quy định trinh sát bắn tên lệnh làm tín hiệu mỗi khắc, đúng giờ liên lạc? Vậy có thể kinh động địch nhân, để địch nhân đang mai phục biết được hành tung của trinh sát, từ đó ẩn nấp càng sâu, trinh sát không tìm ra được..

Hắn cứ như vậy một mình công, một mình thủ, không ngừng vẽ trên mặt đất, rồi lại nhặt một đống đá vụn, bày ra trận thức, qua lại di động, diễn tập các loại khả năng.

Cuối cùng cho ra kết luận, chí ít có hai địa phương nếu bị đánh bất ngờ khó có đường đào sinh. Nhóm Kinh Vô Song mấy nghìn người sợ rằng chỉ có một mình anh có năng lực một mình thoát vòng vây, nhưng những người khác không thể may mắn thoát khỏi.

Tiếp theo, Ninh Giác Phi lại ngẫm nghĩ, nếu bị vây công đại quy mô thì sao? Ở chỗ bình nguyên bao vây, lấy trọng kỵ binh kết trận trùng kích, song song bắn tên… Nghĩ đến đây, hắn cười khổ. Nếu thực là vậy, chính hắn cũng không thoát nổi, đừng nói đến người khác.

Cũng may, loại khả năng này rất nhỏ, Tây Vũ nhất định sẽ không làm vậy, dù sao cũng là trên quốc thổ nước khác, có khả năng nhất vẫn chỉ có mai phục và đánh lén. Bắc Kế cũng không có khả năng lấy quân đội công kích sứ thần nước khác vào lãnh thổ, nhưng có thể để quân đội ngụy trang đạo tặc, vây giết bọn họ.

Từ góc độ chiến lược mà nói, Bắc Kế và Tây Vũ đều có đầy đủ lý do giết Kinh Vô Song.

Kinh Vô Song xuất thân danh môn, tổ phụ, phụ thân đều là quân nhân của Nam Sở, một ngày anh nhậm chức tướng quân, tự nhiên là nhất hô bá ứng, lãnh đạo quần hùng. Cho dù Nam Sở quân không được huấn luyện tốt thì cũng sẽ tăng sức chiến đấu lên gấp mấy lần. Mà Kinh Vô Song với Bắc Kế lại có quốc thù gia hận, tuyệt đối không thể hòa giải, cũng không có khả năng chiêu hàng. Bởi vậy Bắc Kế giết anh, là chuyện có khả năng nhất.

Nguyên bản, nếu không có Kinh Vô Song, Du Hổ liền chỉ có thể trấn thủ Yến Bắc thất quận. Hiện tại Kinh Vô Song trấn thủ yến bắc, Du Hổ liền đi Kiếm môn quan, Tây Vũ cũng thêm có áp lực. Nếu không có Du Hổ, biên quan giữa Nam Sở và Tây Vũ chỉ là thùng rỗng kêu to, quân Tây Vũ tùy thời đều có thể tiến quân. Hiện tại, Du Hổ dùng cách trấn thủ Yến Bắc thất quận cải tạo Kiếm môn quan, tạo nên phòng hộ kiên cố cho chư châu tây bắc, sau đó tiến tới ra khỏi quan mà tấn công uy hiếp Tây Vũ. Nếu giết Kinh Vô Song, Du Hổ liền phải quay về Yến Bắc thất quận. Dù sao đối với Nam Sở mà nói, thực lực của một nước Bắc Kế cường thịnh hơn so với Tây Vũ. Hơn nữa, Nam Sở có thù giết hoàng hậu với Bắc Kế, uy hiếp lớn hơn Tây Vũ, cân nhắc lợi hại, kết quả là phải toàn lực chống Bắc Kế. Loại tình thế này cũng là Tây Vũ có lợi hơn.

Nghĩ đến đây, Ninh Giác Phi khe khẽ thở dài. Đại ca ơi là đại ca, huynh cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa mà đến đây thì đệ phải làm gì cho phải bây giờ?

Hắn ngồi chồm hổm dùng cành cây vẽ vẽ vạch vạch đến tận chiều.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, hắn vẫn không trở về phòng, cũng chẳng đổi tư thế, đến tận khi nghe thấy tiếng Vân Thâm.

“Giác Phi, ngươi đang làm gì? Không đói bụng sao?” Vân Thâm ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhìn mấy đường cong loạn thất bát tao trên mặt đất, mũi tên, vòng tròn, tam giác, hiển nhiên không hiểu gì. “Đây là cái gì?”

Ninh Giác Phi ngẩn ra, nhất thời không biết nên giải thích làm sao, nghĩ một chút rồi nói: “Ta đang chơi cờ.”

Nói đến đây, trong lòng cũng cảm thấy đúng, đây đúng là đang chơi cờ mà, hai phe đều là ta cả, hắc hắc.

“Chơi cờ?” Vân Thâm xem trái nhìn phải, xem thế nào cũng không hiểu. “Đây là cờ gì?”

“Cái này… một loại quân kỳ.” Ninh Giác Phi cười nói ha ha. “Ta đang suy nghĩ.”

Vân Thâm cũng không hỏi thêm, chỉ vỗ vỗ vai hắn: “Đứng lên ăn cơm trước, một hồi rồi nghĩ tiếp.”

“Được.” Ninh Giác Phi đứng lên, dùng chân xóa đi địa đồ tác chiến trên mặt đất.

Hai người nhàn nhã ăn cơm, Ninh Giác Phi lại nhớ ra: “A, không phải hôm nay các ngươi muốn thiết yến khoản đãi sứ thần Nam Sở ở trong cung sao? Sao ngươi lại về?”

Vân Thâm nhìn hắn một cái rồi mỉm cười: “Trong cung có yến nhưng chỉ cần hoàng thượng và mấy vị đại thần là được. Kinh Vô Song thống hận ta cực kỳ, nhìn thấy ta trong mắt liền phun lửa, ta mà ở đó, hắn không ăn nổi đâu, nên ta trở về. Ăn với ngươi, ngon hơn nhiều.”

Ninh Giác Phi có chút xấu hổ, Hắn chẳng biết vì sao Kinh Vô Song hận Vân Thâm như vậy, không phải hận Đạm Thai Mục sao?

Vân Thâm cũng biết hắn nghĩ gì, khẽ cười nói: “Kế phản gián năm đó, là chủ ý phụ thân ta đưa ra, tiên hoàng phái người đến Lâm Truy làm.”

Ninh Giác Phi bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu.

Thì ra đều là ân oán đời trước.

Vân Thâm nhã nhặn ăn uống, y vừa múc một chén canh cầm trong tay, lơ đãng hỏi: “Giác Phi, nếu như Kinh Vô Song và ta đánh nhau, ngươi giúp ai?”

Ninh Giác Phi ngẩn ra, bỗng cảm thấy tả hữu vi nan, đờ ra một lúc rồi đáp: “Ta khuyên giải.”

Vân Thâm nghe xong, cười ha ha, có vẻ rất khoái trá.

Ninh Giác Phi cũng nở nụ cười.

Vân Thâm uống xong canh, thân thiết nói: “Ngươi cơm nước xong thì nghỉ một lát đi. Ta còn có chút việc, không theo ngươi được.”

“Được.” Ninh Giác Phi cười gật đầu.

Sau giờ trưa, hắn lại ngoài trong hoa viên vùi mặt vẽ vẽ, khoa tay múa chân tiến công, lui lại, không ngừng thở dài.

Chuyến này Kinh Vô Song thật sự là không ổn mà.

Mỗi một địa điểm tấn công đều có hơn mười kế hoạch hành động tiến công đường bộ rồi. Hắn nghĩ nhiều đến đầu cháng váng, bỗng nhiên cường liệt nhớ nhung tham mưu trưởng ngày xưa.

Đó là một quân nhân lớn hơn hắn sáu tuổi, là chuyên gia vũ khí, chuyên gia tác chiến quy mô nhỏ, tâm tư tinh tế, lãnh tĩnh vô cùng, hợp tác rất chặt chẽ với Ninh Giác Phi. Người này cũng là một người vô cùng hài hước, mỗi khi Ninh Giác Phi nhiệt huyết sôi trào thì người này sẽ dội nước lã cho hắn. Thí dụ như, Ninh Giác Phi hưng phấn mà hỏi: “Lần này cần nên mang vài vũ khí hạng nặng theo, hay nhất mang bom theo luôn.” Người nọ sẽ hỏi: “Có muốn đem theo hai quả bom nguyên tử luôn không?”

Sau khi mình chết đi, hẳn là người nọ sẽ là người tốt nhất để tiếp nhận chức vụ của mình. Nghĩ vậy đến đây, Ninh Giác Phi cảm thấy rất yên tâm. Có người nọ dẫn dắt đội ngũ của mình, nhất định rất tốt, họ vẫn sẽ là đội quân thép bách chiến bách thắng.

Hắn nghĩ đến đây, lại cười. Nếu người nọ ở đây, hai người có thương có lượng, mình cũng chẳng đau đầu đến thế.

Chút bất tri bất giác, ánh tà dương đã ngã về tây, ánh chiều tà như rải màu vàng xuống đất khiến Ninh Giác Phi đang ngồi bên bụi hoa càng như người trong một bức tranh, làm cho người khác say lòng. Nhưng chính bản thân hắn thì không hay biết gì, vẫn còn đang trầm tư.

Đang ở đem mấy miếng đá thay cho kỵ binh tiến công đặt vào trận thì bên cạnh hắn có người vươn cành cây, vẽ một vòng cung, dùng khẩu khí thương lượng nói: “Nếu như là ta, ta sẽ từ nơi này tiến công.”

Ninh Giác Phi còn đang đắm chìm trong tư tưởng của bản thân nên đem thanh âm ấy thành thanh âm trong đầu của mình, không chút nghĩ ngợi lắc đầu, chỉ hướng tam giác: “Nơi này có một ngọn núi nhỏ, từ đầu ta sẽ cho một đội cung thủ chặn ở đây.”

Người nọ suy tư chỉ chốc lát rồi từ vòng cung chẻ ra một đường, vòng một vòng: “Vậy ta ở chỗ này đánh nghi binh, phái năm trăm người từ bên kia ra phía sau núi.”

Ninh Giác Phi chỉ chỉ vài miếng đá ở phía sau: “Ngay từ đầu ta đã có bố trí, nơi này có ba trăm người, hợp với cung thủ trên núi thành vòng phòng thủ, bảo vệ cho nhau, trợ giúp cho nhau.”

Người nọ suy nghĩ một chút rồi lại vẽ một vòng cung ở chỗ khác, cười nói: “Ta lại phái ra năm trăm người, bọc đánh.”

Ninh Giác Phi dùng cành cây chỉ chỉ mấy đường vạch ở chính giữa: “Chỗ này có một khe suối sâu, trừ khi ngựa mọc cánh bay thì mới bay qua nổi.”

Người nọ nghẹn họng, bắt đầu giở giọng vô lại: “Vậy ta phái năm ngàn người ra, cường công.”

Ninh Giác Phi cười: “Bệ hạ, nếu bệ hạ điều thiên quân vạn mã ra thì không cần đánh, Giác Phi thúc thủ chịu trói.” nói xong, hắn ngẩng đầu lên.

Đạm Thai Mục ngồi xổm bên cạnh, nhìn nụ cười của hắn dưới ánh trời chiều, nhịn không được tâm sinh yêu quý, vươn tay vuốt nhẹ tóc hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thật sẽ thúc thủ chịu trói à?”

Ninh Giác Phi dừng một chút rồi cười nói: “Ta thì có thể nhưng sợ Liệt Hỏa không bằng lòng.”

Đạm Thai Mục nghe thế, cười ha ha: “Thực sự là ngựa tốt mà.”

“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi rất tán thành.

Đạm Thai Mục nhìn một chút đồ hình trên mặt đất, hỏi hắn: “Đang nghĩ gì?”

Ninh Giác Phi gãi gãi đầu, không muốn lừa Đạm Thai Mục mà cũng không thể nói thật, đành lập lờ: “Nhàn tản vô sự nên bày trận, chơi chút thôi.”

Đạm Thai Mục nghe xong, ngưng thần nhìn về phía hắn, đột ngột hỏi: “Giác Phi, nói cho ta biết, ngươi đang nghĩ gì? Ngươi muốn cái gì?”

Ninh Giác Phi ôm đầu gối, nhìn mặt đất, trong lòng nói thầm, ta muốn AK-47 (1), MP5 (2), địa lôi (mìn đất), còn muốn Desert Eagle (3) nữa, thêm mười vạn đạn dược, ba ngàn áo chống đạn, thêm trực thăng trợ giúp…

Nghĩ đến đây, hắn cười. Nếu tham mưu trưởng của hắn mà nghe thấy, người nọ nhất định châm chọc: “Có muốn thêm một đội xe tăng hay xe bọc thép qua luôn không?”

Bản thân nghe xong nhất định giả thở dài, thỏa hiệp: “Như vậy phái thêm vài máy bay vận tải quân dụng nữa đi, chở cả bọn về nước cho rồi.”

Hắn vừa nghĩ vừa cười, càng nghĩ càng buồn cười.

Đạm Thai Mục nhìn hắn cười đến dương quang sáng lạng, đến hoa tươi nở rộ phía sau cũng buồn bã thất sắc, không khỏi hiếu kỳ: “Nghĩ đến cái gì mà cười đến vậy? Nói ta nghe một chút.”

Lúc này Ninh Giác Phi mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn: “Không phải, chỉ là nhớ tới, những thứ ta muốn… chỗ này không có.”

Đạm Thai Mục càng hiếu kỳ: “Ngươi muốn cái gì? Cứ nói ra, ta xem chỗ ta có hay không?”

Ninh Giác Phi lại gãi đầu, nghiêm chỉnh một chút: “Bệ hạ, ta nghĩ lung tung thôi, bệ hạ không cần để ý. À, ta đang nghĩ, ta định hộ tống đại ca ta về Yến Bình Quan.”

Đạm Thai Mục dường như có chút không vui, nhưng vẫn rất ôn hòa hỏi: “Ngươi sợ chúng ta giết hắn?”

Ninh Giác Phi nghiêm túc đáp: “Bệ hạ, ta nghĩ đến chuyện trên phương diện chính trị. Theo tình hình, Bắc Kế và Tây Vũ đều có thể lợi dụng cơ hội lần này giết huynh ấy, bởi vì nếu giết được huynh ấy, đối với quốc gia trăm lợi mà không hại gì, đây không phải điều gì đáng trách. Thế nên, dù bệ hạ có ý này hay không, ta cũng không thể ngăn cản, cũng không thể tìm hiểu. Nhưng ta muốn hộ tống đại ca trở lại cũng chỉ vì tình nghĩa huynh đệ. Các ngươi làm vì công nghị, ta làm vì tư tình.”

Đạm Thai Mục chăm chú nhìn hắn, có chút suy nghĩ rồi hỏi: “Là vì huynh đệ? Không phải vì Nam Sở?”

“Phải.” Ninh Giác Phi không chút do dự gật đầu. “Là vì huynh đệ, không phải vì Nam Sở.”

Đạm Thai Mục nhìn chằm chằm vào mắt hắn, lại hỏi: “Giác Phi, ngươi không muốn quay về Nam Sở sao? Ta biết bọn họ không tiếc bất cứ giá nào, muốn ngươi trở lại.”

“Ta biết.” Ninh Giác Phi lại gật đầu, hai mắt trong suốt nhìn thẳng Đạm Thai Mục, không hề lảng tránh. “Nhưng ta không muốn trở lại.”

Đạm Thai Mục nhìn hắn, trong mắt dần dần toát ra một tia vui mừng, cười nói: “Thật sao? Ngươi thật không muốn quay về Nam Sở?”

Ninh Giác Phi gật đầu: “Đúng vậy.”

Đạm Thai Mục cúi đầu nhìn mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn hắn, dường như hiểu: “Ngươi vì an toàn của đại ca ngươi, rồi sẽ trở về?”

“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi thở dài. “Ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra kế sách vạn toàn giúp huynh ấy bình an quay lại Nam Sở, nên ta phải hộ tống thôi, cũng coi như ra một phần lực vậy.”

Đạm Thai Mục chuyên chú nhìn hắn, đưa tay vén tóc hắn ra sau tai. “Ta hứa với ngươi, tuyệt không tập kích Kinh Vô Song. Ta có thể dùng kế giết hắn, cũng có thể âm thầm đánh lén nhưng đồng dạng, ta cũng có thể đường đường đối địch với hắn trên chiến trường, chính diện giết chết hắn. Ta không sợ hắn.” Thanh âm Đạm Thai Mục nhu hòa mà chân thật đáng tin.

“Ta biết.” Ninh Giác Phi gác cằm lên gối, cụp mắt xuống, khẽ nói. “Ngươi không giết đại ca, nói không chừng có người khác muốn giết đại ca. Bắc Kế không giết, nói không chừng quốc gia khác lại muốn giết. Thế nào ta cũng lo.”

Đạm Thai Mục vừa nghe thế liền rùng mình hiểu ra. Tiểu tử Độc Cô Cập từ tám năm trước đã là kình địch của mình, lần này nói không chừng sẽ ra mưu ra kế gì đó giá họa cho mình, nhất cử lưỡng tiện, giải trừ uy hiếp của Tây Vũ lại kéo được Ninh Giác Phi về Tây Vũ.

Đạm Thai Mục vừa nghĩ thế, nghiêng đầu nhìn Ninh Giác Phi: “Giác Phi, ngươi có thể nhờ ta phái trọng binh hộ tống hắn.”

Ninh Giác Phi vẫn không nhìn hắn, tay đỡ trán, bình tĩnh nói: “Đi lại thiên lý xa xôi, người cần lương thực, ngựa cần cỏ khô, lương thảo phí dụng cực cao, nếu bị bị tập kích, nhất định có thương vong. Nhân tình này quá lớn, ta không có gì để báo.”

Đạm Thai Mục nhìn hắn.

Ninh Giác Phi ngồi dưới ánh tà dương dần tắt, cả người dường như tỏa ra một loại khí tức nhẹ nhàng khoan khoái tinh thuần, tựa như không thuộc về thế giới này, không hề liên quan đến cảnh vật xung quanh, tạo nên một cảm giác phiêu nhiên xuất trần, không nhiễm khói lửa nhân gian.

Đạm Thai Mục vẫn ngồi chồm hổm trước mặt hắn, khí thế như núi. Hắn trầm giọng ra lệnh: “Giác Phi, nhìn ta.”

Ninh Giác Phi giương mắt, nhìn về phía Đạm Thai Mục.

Đạm Thai Mục lại nhấn mạnh ngữ khí, chậm rãi hỏi: “Giác Phi, chúng ta là bằng hữu phải không?”

____________________
  • AK-47 là một trong những súng trường thông dụng của thế kỷ 20, theo phân loại của khối Xã hội chủ nghĩa, AK-47 thuộc loại tiểu liên, họ súng máy. Theo phân loại của NATO, AK-47 thuộc loại súng trường tấn công, cũng thuộc họ súng máy (machine gun).


  • MP5 là súng tiểu liên 9 mm đo Đức thiết kế, phát triển vào thập niên 1960 bởi nhóm kỹ sư thuộc nhánh công xưởng Tây Đức của Heckler & Koch GmbH (H&K). MP5 lần đầu tiên dược giới thiệu năm 1966 với tên HK54. Tên MP5 xuất phát từ Maschinenpistole 5 (súng tiểu liên mẫu số 5).


  • Desert Eagle là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi nhà máy IMI (Israel Military Industries, nay là Israel Weapon Industries) cho công ty Magnum Research. Nhờ đăc điểm là vẻ ngoài mạ kền bóng bảy và cỡ đạn lớn, khẩu Desert Eagle trở nên nổi tiếng trong các game và phim ảnh.


Kaori: Ai cũng muốn buộc chân Giác Phi vào quốc gia của mình, người dùng nhân nghĩa, kẻ dùng thân tình. Trăm phương ngàn kế đều dùng hết chẳng lẽ không sợ phản tác dụng sao? Không sợ dọa Giác Phi chạy luôn sao?

Mai_kari: có thể là Tây Vũ, có thể là Bắc Kế, nhưng tuyệt không thể là Nam Sở. Với những chuyện đã xảy ra với Ân Tiểu Lâu, anh Phi sẽ không bao giờ về Nam Sở đâu, chưa đi diệt quốc là hay rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc