Tuy rằng ngủ khá trễ nhưng sáng sớm Ninh Giác Phi vẫn tỉnh lại đúng giờ.
Không khí sáng sớm rất lạnh, khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng, Vân Thâm và Đạm Thai Kinh Vĩ ngủ rất say, nên giờ còn chưa tỉnh.
Ninh Giác Phi thay áo rồi nhẹ tay mở cửa ra ngoài sân hoạt động chân tay, sau đó luyện đao pháp.
Không lâu sau, Độc Cô Yển liền tới, đứng nhìn bên ngoài. Chờ Ninh Giác Phi luyện xong bộ đao pháp thì trầm trồ khen ngợi. Ninh Giác Phi lập tức đặt tay lên miệng nhắc nhở y im lặng.
Lúc này Độc Cô Yển mới chợt nhớ ra, cười gật đầu, hỏi: “Khi nào chúng ta đấu thử một trận đi?”
“Đợi sau này có cơ hội đã.” Ninh Giác Phi lấy tay lau mồ hôi trên trán, thuận miệng nói: “Vân Thâm và ta định theo đoàn sứ giả đi Minh đô, hai ngày nữa sẽ lên đường.”
“Nhanh như vậy?” Độc Cô Yển có chút kinh ngạc. “Huynh đệ không ở lại điều tra bọn tập kích sao?”
“Thôi bỏ đi.” Ninh Giác Phi nhún vai. “Phá án là chuyện của quan phủ, ta không phải dân bản xứ, tình huống ở chỗ này cũng không quen, nhúng tay vào tùy tiện trái lại còn thêm phiền.”
“Ừ, vậy được rồi, nghe huynh đệ thôi.” Độc Cô Yển sảng khoái đáp: “Dù sao ta cũng có ý đến Minh đô, hai chúng ta cùng đi là được.”
Ninh Giác Phi tự nhiên không có ý kiến gì
Đội tùy tùng của Độc Cô Yển và bản thân y đều rất mạnh, nếu như có thể đi cùng y, vậy chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Đợi đến khi Vân Thâm tỉnh lại, Giác Phi liền đem chuyện nói ngay cho y: “Ta nghĩ rồi, ngươi và Tiểu Vĩ chịu khó một chút, hãy theo ta đến Minh đô, sau đó chúng ta cùng sứ đoàn cùng quay về Lâm Truy, nếu không, ta không yên tâm.”
Vân Thâm vô cùng vui sướng, gật đầu: “Được.”
Đạm Thai Kinh Vĩ cũng tỉnh, nghe vậy tươi tỉnh hẳn lên, hưng phấn reo: “Thật tốt quá.”
Ninh Giác Phi sợ cậu xuống giường thì đụng tới Vân Thâm, chạm vào vết thương nên liền đưa tay ôm Kinh Vĩ xuống đất, sau đó quay sang thương lượng với Vân Thâm: “Nếu đã quyết định như vậy, lúc này nên đi sớm. Hơn nữa, sứ đoàn cũng phải nhanh đi đến Minh đô, truyền thư mời, để đặc phái viên Tây Vũ đúng lúc đi Lâm Truy, vì những chuyện này đều tốn khá nhiều thời gian.”
“Đúng vậy.” Vân Thâm hoàn toàn tán thành. “Vết thương của ta không sao, ngày mai chúng ta lên đường đi.”
Ninh Giác Phi mỉm cười: “Tốt lắm, ta đi mua một cỗ xe ngựa tốt, ngươi nằm trong đó, vậy Tiểu Vĩ với ngươi đều không khó chịu.”
“Được.” Vân Thâm vui vẻ nói. “Ngươi cứ sắp xếp, ta sao cũng được, cũng không phải tiểu cô nương trong khuê phòng chịu không nổi mưa gió, ta không yếu ớt như vậy.”
Ninh Giác Phi rửa mặt cho y, rồi chậm rãi nói: “Ta biết ngươi rất kiên cường, thế như bị thương cũng vẫn là bị thương, không thể coi thường, coi chừng để lại di chứng. Như vậy đi, ta đi Du Nhiên các tìm Đạm Thai Tử Đình và đại ca bàn bạc, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, một lát sau nhớ phải ăn, không được kén.”
Vân Thâm nhịn không được cười: “Ta đâu có trẻ con như thế?”
Ninh Giác Phi bĩu môi, vỗ vai Đạm Thai Kinh Vĩ còn đứng nhìn bên cạnh: “Tiểu Vĩ, ngươi phải giám sát y cho ta, nếu y không ăn cơm, ngươi cứ đút cho y.”
“Dạ.” Đạm Thai Kinh Vĩ đứng thẳng lưng, cao giọng đáp.
Lúc này Ninh Giác Phi mới mỉm cười rời khỏi. Đang thời gian đặc biệt, hắn không thể sai lầm, giắt Ưng đao vào hông, bước chân ra khỏi viện, lên ngựa.
Đạm Thai Kinh Vĩ ngồi bên giường, nhất định bắt Vân Thâm phải nằm nghỉ mới chịu, cậu bé ao ước nói: “Cữu cữu, Ninh thúc thúc thật tốt với cữu cữu. Giờ cháu mới biết vì sao cữu cữu có thể bỏ tất cả để đi tìm thúc thúc.”
Trong lòng Vân Thâm ngọt ngào vô cùng, nụ cười sung sướng hiện rõ trên mặt, đưa tay xoa đầu Tiểu Vĩ: “Tương lai, cháu cũng sẽ gặp được người mình thích, nhất định phải đối xử tốt với người đó, suy nghĩ cho người đó, quan tâm, chăm sóc người đó. Tiểu Vĩ, đời con người rất ngắn ngủi, cho dù kiếp sau có được tiếp tục làm người cũng chưa chắc sẽ tìm ra người mình thích, thế nên, nếu tìm thấy phải quý trọng mỗi thời mỗi khắc, không thể đơn giản chia ly.”
Đạm Thai Kinh Vĩ lần đầu tiên nghe được những lời như vậy, cậu bé rất xúc động, im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi cố sức gật đầu: “Cữu cữu, Tiểu Vĩ hiểu. Tương lai, Tiểu Vĩ cũng sẽ như vậy, giống như phụ hoàng và mẫu hậu, cữu cữu và Ninh thúc thúc.”
“Tốt.” Vân Thâm gật đầu hài lòng: “Được rồi, Tiểu Vĩ, tới giúp cữu cữu dọn đồ, để cữu cữu chỉ cho.”
“Dạ.” Đạm Thai Kinh Vĩ vui vẻ như sáo.
Lúc cậu còn ở trong cung, chuyện gì cũng có cung nữ, nội thị làm, có đôi khi rất buồn chán, chỉ khi về quý phủ của Vân Thâm, bốn đại nha hoàn trong phủ địa vị khá cao không nặng thứ bậc chủ tớ, thỉnh thoảng còn chơi đùa với cậu, cậu cũng rất thích như thế, chạy đông chạy tây, rất chịu khó. Sau này, Vân Thâm biết được, có trách cứ bốn nha hoàn đó vài câu nhưng cũng không ngăn cản cậu đến chơi. Y cảm thấy, thân phận thái tử mặc dù cao quý nhưng không thể không biết gì, không hiểu được dân chúng, tương lai cậu phải như phụ mẫu cậu, ra trận giết địch, không biết cách chăm sóc mình thì không được, từ giờ rèn luyện cũng tốt.
Đạm Thai Kinh Vĩ rất thích loại cảm giác này, Vân Thâm không xem cậu như thái tử tại thượng. Tuy rằng lúc cần vẫn thủ đủ lễ nghi nhưng thật sự vẫn xem cậu như cháu trai của mình, che chở đầy đủ. Khi thương yêu vẫn thương yêu, khi cần dạy dỗ thì yêu cầu vẫn rất nghiêm ngặt. Thân tình ấm áp như vậy, các vương tử công chúa khác đâu ai có được. Các đệ đệ muội muội khác rất ước ao được như cậu, cũng rất thích chạy đến phủ quốc sư chơi với cậu.
Vân Thâm tựa vào sạp, chỉ cậu xếp quần áo, phân loại đồ, bỏ vào túi da không thấm nước, y phục ở dưới, đồ thường dùng ở trên, để lúc đi đường có thể lấy ra nhanh chóng.
Việc còn chưa xong, Độc Cô Yển đã đến cửa, nhìn vào trong cười: “Thế nào? Đã dọn đồ rồi à?”
Vân Thâm nhìn qua, gắng đứng lên, mỉm cười nói: “Đúng vậy, chuẩn bị một chút, ngày mai khởi hành.”
“À.” Độc Cô Yển nhìn trái nhìn phải. “Ninh huynh đệ không ở đây sao?”
“Phải, hắn đến Du Nhiên các, bàn bạc hành trình với Đạm Thai tướng quân và Kinh tướng quân. Vương gia, mời ngồi.” Vân Thâm nói xong thì quay đầu bảo Đạm Thai Kinh Vĩ. “Tiểu Vĩ, để đồ ở đó, châm trà cho vương gia đi.”
“Tuân lệnh.” Đạm Thai Kinh Vĩ ngoan ngoãn nghe lời, định đi ra ngoài.
Thái độ hai người tự nhiên vô cùng, người ngoài không biết nhìn vào cũng chỉ nghĩ là quan hệ chủ tớ bình thường, không hề nghi ngờ gì.
Độc Cô Yển vội vã xua tay: “Không cần, ta tới tìm Ninh huynh đệ. Được rồi, một hồi đại phu sẽ tới tái khám cho Vân đại nhân, ta đã dặn rồi, để ông khám kỹ một chút, xem thương thế Vân đại nhân khôi phục làm sao? Có thể đi xa được không?”
“Đa tạ vương gia.” Vân Thâm mỉm cười. “Cận đại phu diệu thủ hồi xuân, ta đã khá nhiều rồi, không có vấn đề gì đâu.”
‘Vậy là tốt rồi.” Độc Cô Yển cười gật đầu. “Dù sao vẫn nên để đại phu xem bệnh vẫn tốt hơn.”
“Được.” Vân Thâm lập tức đồng ý.
Lúc này Độc Cô Yển mới xoay người rời đi.
Hiện tại, Ninh Giác Phi còn đang ở trong viện thăm hỏi Đạm Du Nhiên.
Đạm Du Nhiên đã có thể ngồi dậy được, ngại trong phòng oi bức, nên ra ngoài viện ngồi.
Ninh Giác Phi vừa đi vào viện thì đã thấy Đạm Du Nhiên nửa nằm nửa ngồi trên sạp. Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua những tầng lá, bóng nắng nhấp nhoáng nhảy múa trên người, trên mặt hắn khiến cho TSm vân cẩm ám hoa màu trân châu trên người càng thêm sáng tỏ nhu hòa, tạo nên một cảm giác xuất trần thoát tục.
Ninh Giác Phi đi tới cạnh sạp, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của hắn, đã không còn tái nhợt như mấy hôm trước nữa, hiển nhiên Đạm Du Nhiên đang dần bình phục.
Đạm Du Nhiên tay trói gà không chặt, lại bất chấp tất cả trong tình hình nguy hiểm như vậy, xông ra che cho Vân Thâm, thay chính Giác Phi và Vân Thâm chịu một mũi tên như thế, phần tình nghĩa này, quả thật rất nặng. Lúc này phải ra đi, điều mà Giác Phi không thể bỏ xuống được, chính là phần tình nghĩa còn nợ Đạm Du Nhiên, thế nhưng tới nay Ninh Giác Phi vẫn không biết phải trả món nợ này như thế nào.
Lúc Ninh Giác Phi còn đang trầm ngâm, Đạm Du Nhiên đã chậm rãi mở mắt, lẳng lặng nhìn hắn.
Ninh Giác Phi thân thiết hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”
“Đã ăn.” Sắc mặt Đạm Du Nhiên dịu đi, muốn đứng lên.
Ninh Giác Phi đưa tay nhẹ nhàng đè vai phải của Du Nhiên: “Cứ nằm đi, không cần đa lễ.”
“Uhm.” Đạm Du Nhiên nhìn xung quanh, thấy không có ai, nên dùng tay phải chỉ chỉ mép sạp. “Ngồi đi.”
Ninh Giác Phi vốn định đứng, thấy Đạm Du Nhiên nói như vậy, sợ hắn lại nghĩ nhiều nên ngồi xuống, hỏi han: “Muốn ăn gì không?”
Đạm Du Nhiên nở nụ cười: “Ninh tướng quân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Ninh Giác Phi ngẩn ra, thật thà đáp: “Hai mươi mốt.”
Đạm Du Nhiên khen ngợi: “Ninh tướng quân tuổi mới nhược quán mà đã đối xử với mọi người như cha như anh, quan tâm cẩn thận, khiến kẻ khác cảm phục.”
“Không dám nhận.” Ninh Giác Phi khiêm tốn khoát tay áo. “Ngươi vì ta mới bị thương, tự nhiên ta phải quan tâm chăm sóc, chỉ là nơi này không phải nhà ta, đã khiến Đạm lão bản phải chịu ủy khuất rồi.”
“Không có chuyện gì.” Đạm Du Nhiên hòa nhã nói. “Đan đại nhân không khinh thường thương nhân, cũng là bạn của ta, đã chăm sóc ta rất nhiều. Về phần bị thương, Ninh tướng quân không cần để ở trong lòng. Tướng quân cõng ta thoát khỏi biển lửa, dùng thân thể che chắn, cứu mạng ta. Nếu không phải ta say rượu không tỉnh táo, khiến tướng quân chỉ có thể phòng thủ tại chỗ, không thể tránh tên, thì cần gì tướng quân phải gắng đỡ mũi tên này. Từng việc, ta đều biết cả, không phải ta vì tướng quân mà bị thương, mà chính là tướng quân có ân cứu mạng ta, Đạm phủ ta phải báo đáp tướng quân.”
“Đạm lão bản đừng nói như vậy. Đây là việc ta phải làm, không đáng kể, cần gì phải báo đáp.” Ninh Giác Phi nghiêm túc nói. “Nói chung, Đạm lão bản cần dưỡng thương cho tốt, cẩn thận di chứng.”
“Được rồi.” Đạm Du Nhiên nhìn hắn, bỗng nhiên hỏi. “Nếu như tướng quân không chê ta là thương nhân, chúng ta có thể làm bạn không? Tướng quân hô thẳng tên của ta là được, không cần khách sáo.”
Ninh Giác Phi rất có hảo cảm với Đạm Du Nhiên nên hào phóng chấp nhận ngay: “Đừng nói cái gì thương nhân hay không thương nhân, ngươi là đại lão bản, thân phận cũng không thấp. Du Nhiên, ngươi cũng gọi tên ta là được rồi, đừng cứ tướng quân tướng quân nữa, nghe lạ lắm.”
“Được.” Đạm Du Nhiên vui vẻ gật đầu, rồi như nghĩ tới điều gì, nhẹ giọng hỏi: “Nếu như ta hô thẳng tục danh của ngươi, Vân đại nhân có giận hay không?”
“Sẽ không đâu.” Ninh Giác Phi khẳng định. “Vân Thâm ôn hòa rộng lượng, đối xử với bạn bè rất tốt, cũng không chú ý mấy thứ lễ nghi phiền phức, sẽ không để ý chuyện xưng hô đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Đạm Du Nhiên mỉm cười, hời hợt nói: “Ta vốn định rời khỏi đây, về Du Nhiên các dưỡng thương, thế nhưng đại ca ta biết chuyện, liền phái người phi ngựa truyền tin đến, bắt ta phải quay về Minh đô dưỡng thương. Phụ mẫu ta mất, trưởng huynh như cha, tất nhiên phải nghe lời. Một hồi chờ đại phu thay thuốc xong, ta phải rời Đan phủ, hai ngày sau khởi hành đi Minh đô.”
Ninh Giác Phi có chút ngoài ý muốn, lập tức hỏi: “Ngươi dự định đi như thế nào? Có người hộ tống không? Có người chăm sóc chứ?”
“Đương nhiên là ngồi xe ngựa.” Đạm Du Nhiên thấy hắn thân thiết như vậy, trong lòng rất cảm động. “Nghiêm Ký cần quản lý chuyện làm ăn, không đi theo, Tằng Thuấn sẽ mang theo vài hỏa kế theo, còn có hai nha hoàn, vậy là đủ rồi.”
Ninh Giác Phi trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu không, như vậy đi, ngày mai bọn ta xuất phát, cũng là đi Minh đô, ngươi theo chúng ta cùng nhau đi, trên đường cũng dễ chiếu ứng lẫn nhau.”
Đạm Du Nhiên rất ngoài ý muốn: “Các ngươi cũng đi?”
“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi cười gật đầu. “Bọn ta nhiều người, nếu ngươi không chê ầm ĩ thì cùng nhau đi vậy.”
Đạm Du Nhiên suy nghĩ một chút rồi không còn từ chối nữa: “Nếu như thế, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh. Ngày mai lúc nào xuất phát?”
“Hiện nay chưa xác định.” Ninh Giác Phi ôn hòa đáp: “Ta còn phải bàn bạc với mọi người một chút, đến khi nào quyết định, sẽ báo cho ngươi ngay.”
Đạm Du Nhiên nhìn hắn, nhẹ nhàng đồng ý: “Tốt.”