THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Thành chủ ở Ô Lạp Châu Mục tên là Đan Cổ, xuất thân từ Đan tộc, cũng là một trong những đại tộc ở Tây Vũ.

Nghe nói Hữu Xương vương đại giá quang lâm, y vội vã ra đón. Độc Cô Yển dường như có quan hệ với y rất tốt, nhảy xuống ngựa ôm siết y một cái chào hỏi, sau đó choàng vai y, chưa gì đã hỏi đến mỹ nhân mà y mới cưới.

Đan Cổ khoảng chừng năm mươi tuổi, vóc người thon gầy, khí chất nhã nhặn, nhìn không giống người Tây Vũ hào sảng, phóng khoáng. Tổ tiên Đan tộc là người Hán đến từ vùng Trung Nguyên, mặc dù nhiều đời đã cùng dân bản xứ thông hôn nhưng vẫn không vứt bỏ văn hóa vùng Trung Nguyên, cho nên phần lớn người Đan tộc nho nhã hơn dân thường, không ít thế hệ trở thành đế sư các triều, hay ở vòng trung tâm quyền lực trong triều, phụ nữ không hề ít người trở thành hoàng hậu, quý phi, quan hệ thâm hậu với đế thất Tây Vũ. Đan Cổ có thể được cắt cử trở thành thành chủ của một thành trấn quan trọng, ngoại trừ bản thân y tài năng xuất chúng, còn do con gái của y là quý phi của Độc Cô Cậpmà vị quý phi này còn sinh được hai hoàng tử. Đó là hai hoàng tử đầu tiên của Độc Cô Cập từ trước cho đến nay, cho nên thân phận quý phi này cực kỳ tôn quý, sủng ái vô vàn.

Nghe Độc Cô Yển tùy tiện hỏi đến thiếp mình vừa mới nạp, Đan Cổ cũng không tức giận, chỉ cười dài: “Tham cho nhiều ăn cũng không nổi, nội thất vương gia mỹ nhân vô số, đừng có hết nhìn đông tới nhìn tây vậy chứ.”

Độc Cô Yển cười ha ha: “Quỷ hẹp hòi, ta chỉ nhìn một chút thì có mất miếng thịt nào đâu chứ. Đã là thị thiếp của ngươi, ta khẳng định không đụng vào, sao có thể vì một con đàn bà mà phá hỏng tình nghĩa huynh đệ chúng ta.”

Đan Cổ đối với vị vương gia thô lỗ này rất bất đắc dĩ, chỉ có thể lắc đầu cười trừ: “Vương gia lúc nào đến đây vậy? Sao không phái người nói trước cho ta nghênh tiếp.”

“Không cần phiền phức như vậy.” Độc Cô Yển vung tay, cười nói ha ha. “Ngày hôm qua ta đã vào thành, trọ ở Du Nhiên Các. Nhưng bởi vì uống rượu, về trễ, hát nghêu ngao vài câu, bị lão bản ở đó chê ta ồn ào nên sáng sớm đã đuổi cả bọn ra đường. Chúng ta không có chỗ để ở nên tới tìm ngươi đây.”

Đan Cổ nghe thế, cao giọng cười to: “Hay hay hay, đáng đời, ngày mai ta phải đi tìm Đạm lão bản, khen hắn vài câu mới được.”

“A? Ngươi biết hắn?” Độc Cô Yển cảm thấy hứng thú. “Vậy ngươi làm chủ, mời hắn tới ăn đi, ta muốn gặp hắn.”

Đan Cổ hừ một tiếng: “Ngươi cho người ta ai cũng nhàn rỗi như ngươi, tùy ý gọi đến gọi đi sao?”

“Ngươi là quan phụ mẫu của hắn mà.” Độc Cô Yển cợt nhả. “Ngươi mời hắn đến làm khách, hắn cũng dám không đến sao? Vậy chức thành chủ của ngươi quá mất mặt rồi.”

“Hắn chỉ cần đúng hạn nộp thuế, không làm chuyện xấu, ta cũng chẳng gây phiền phức cho hắn làm gì, hắn cần gì phải nể mặt ta?” Đan Cổ phóng khoáng nói. “Ta rất thích tính cách của lão bản này, tuy là thương nhân nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất có cốt khí.”

Độc Cô Yển vỗ vỗ vai y, tùy tiện nói: “Vậy ta càng muốn quen biết hắn. Mời hắn đêm nay đến đây ăn đi, nếu hắn không nể mặt ngươi, ta kêu người trói mang về đây.”

Địa vị Hữu Xương vương tại Tây Vũ rất cao, phía dưới hoàng đế chỉ có hai chức vị Xương vương, Tả Xương vương so với Hữu Xương vương càng thêm cao quý, thông thường là chức vị do hoàng đế trao tặng thân huynh đệ hoặc hoàng tử không trở thành thái tử, mà Hữu Xương vương thì là chức vương ngoài Tả Xương vương, được hoàng đế tin tưởng nhất, đất phong lớn nhất, cũng là lá chắn ở tây bộ của quốc gia, bảo vệ an toàn cho Tây Vũ. Bởi vậy, Độc Cô Yển tuy rằng có vẻ lưu manh, bất cần nhưng chỉ cần y nói ra, ít ai dám không nể mặt.

Đan Cổ mặc dù thân là quốc trượng nhưng luận chức quan vẫn không thể bằng được Hữu Xương vương, lúc này thấy y cố chấp muốn gặp vị lão bản kia cũng chỉ đành thở dài: “Được rồi, ta phái người mời hắn đến. Nhưng chuyện này quá gấp gáp, nếu hôm nay hắn không rảnh, ngày mai đến cũng được, phải không?”

“Được, dù sao ngày mai ta cũng còn ở đây mà.” Độc Cô Yển thoả mãn mà gật đầu. “Ta bị hắn tạt nước một trận rồi lại bị người đuổi ra khỏi quán, thế mà ngay cả mặt mũi người ta cũng không biết thì thật không cam lòng, với lại, cũng quá mất mặt.”

Đan Cổ trừng y một cái: “Vương gia, ngươi không thể mượn việc công trả thù riêng được. Lão bản Du Nhiên Các là hội trưởng thương hội, thuế hắn đóng chiếm một phần không nhỏ trong toàn bộ thuế khoản thương gia đây, rất quan trọng với Ô Lạp Châu Mục đó.”

“Được, ta tuyệt đối không tổn thương hắn, vậy được chưa.” Độc Cô Yển chẳng hề để ý cười cười. “Được rồi, không nói hắn nữa, đến đây mau, giới thiệu cho ngươi hai người này.”

Ninh Giác Phi và Vân Thâm nãy giờ vẫn luôn đứng phía sau Độc Cô Yển, mỉm cười không nói, lúc này nghe y nói như thế, liền bước lên trước hai bước, chắp tay ôm quyền.

Độc Cô Yển đưa tay vừa chỉ vừa cười: “Vị này, Liệt Hỏa tướng quân, Ninh huynh đệ, Ninh Giác Phi, vị này, quốc sư Bắc Kế, Vân đại nhân, Vân Thâm.”

Đan Cổ ngẩn ra rồi lập tức đại hỉ, ôm quyền cười hoàn lễ, nhiệt tình đáp: “Ninh tướng quân, Vân đại nhân, thực sự là quý khách đến nhà, thật vinh hạnh. Mời mời mời, mau mời vào.”

Độc Cô Yển đắc ý chớp mắt vài cái với Ninh Giác Phi và Vân Thâm rồi quay lại nói với Đan Cổ: “Ngày hôm qua ta gặp được Ninh tướng quân và Vân đại nhân, nhất thời vui vẻ, liền cùng Ninh tướng quân đi ra ngoài uống một phen, kết quả về trễ, Ninh tướng quân cũng bị đuổi giống ta.”

Đan Cổ vừa nghe thế, liền cười không ngừng: “Vị Đạm lão bản kia quả thực có chút nóng tính, tuy rằng chỉ là lão bản một quán trọ nhưng cũng phú giáp một phương. Hắn thích thanh tĩnh, đối với khách nhân ồn ào rất ghét, cho dù là ai, cũng đuổi ra ngoài. Chẳng qua, như vậy cũng tốt, nói cách khác, hắn không đuổi sao Ninh tướng quân và Vân đại nhân lại đến tệ xá? Ta cũng vô duyên quen biết hai vị.”

“Đúng đúng đúng.” Độc Cô Yển rạng rỡ. “Ta biết ngươi muốn gặp hai người họ nên mới dẫn đến đây. Đi nào, Ninh huynh đệ, Vân đại nhân, chúng ta đi vào. Cái chỗ này của y tuy rằng kém Du Nhiên Các nhưng cũng rất tốt, ở cũng khá thoải mái đó.”

“Đúng vậy, hàn xá đơn sơ, xin Ninh tướng quân và Vân đại nhân không ghét bỏ, ở chỗ này ở ít lâu.” Đan Cổ nhiệt tình cười, vung tay mời người.

“Làm phiền.” Vân Thâm chắp tay hoàn lễ, rồi chậm rãi đi vào.

Bệnh y chưa lành, lại phải dọn đồ gấp nên nhiệt độ lại tăng cao. Đợi đến khi hàn huyên xong với Đan Cổ, được quản gia đưa vào khách phòng thì đã cảm thấy uể oải vô cùng, chịu không nổi nữa.

Ninh Giác Phi thấy y ủ rũ, lập tức đưa tay sờ trán, cảm thấy y đang sốt nhẹ, không khỏi lo lắng: “Ngươi nằm nghỉ tạm đã, ta đi sắc thuốc.”

“Ừ, được rồi.” Vân Thâm mỉm cười, cũng không cố gắng thêm nữa, liền nằm xuống nghỉ ngơi.

Đan phủ chỉ rộng bằng ba phần Du Nhiên Các, cách bố trí cũng không bằng, nhưng trong đó cũng có tiểu hồ, thủy sắc thanh thiên, có cổ thụ bên bờ, cảnh trí rất đẹp.

Ninh Giác Phi ở trong sân bên hồ, là nơi có vị trí đẹp nhất trong phủ. Hắn ngồi dưới táng cây, nhìn tiểu nha hoàn xinh đẹp cầm quạt tròn, nhẹ nhàng quạt bếp lò.

Mùi thuốc rất nhanh lan ra cả sân, Ninh Giác Phi ngồi canh thuốc, cẩn thận canh lửa. Nha hoàn ở bên cạnh rất kinh ngạc, với việc đại tướng quân nổi danh thiên hạ này không ngờ lại tự mình sắc thuốc cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng cũng càng thêm ngưỡng mộ.

Ninh Giác Phi chăm sóc cho Vân Thâm uống thuốc, rồi để y đi ngủ, sau đó cầm đơn thuốc y đã kê ra ngoài bốc thuốc, thuận tiện còn mang theo Na Nhật Tùng đi ra ngoài, giúp cậu thiếu niên mua chút quần áo mới.

Y phục, đồ trang sức của Kỳ Kỳ Cách không ít, Độc Cô Yển cũng rất hào phóng, chưa từng giữ lại mà cho người mang hết sang, nhưng y phục Na Nhật Tùng chỉ có hai, ba bộ, đều là vải thô, thân thể thiếu niên lớn lên rất nhanh, những y phục này rõ ràng đã nhỏ hơn người. Ninh Giác Phi nhìn không được nên thuận tiện mua cho cậu thêm ít bộ đồ mới bằng vải bông nữa.

Na Nhật Tùng hài lòng vô cùng, thay đồ mới, xếp đồ cũ gọn gàng bỏ vào bao quần áo, để vào tay nải.

Ninh Giác Phi cũng để cậu tự làm theo ý mình, nếu cậu thấy thứ gì thú vị trên đường thì cũng sẽ dừng lại để cậu nhìn cho đã mắt. Đến khi tới một sạp sữa chua, Na Nhật Tùng cứ đứng ngơ ngẩn mãi ở đó, nụ cười trên môi dần dần biến mất, nước mắt bỗng nhiên rớt xuống.

Ninh Giác Phi nhìn thoáng qua liền hiểu được, bỏ tiền mua cho cậu một chén, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, dịu dàng hỏi: “Nhớ nhà?”

Na Nhật Tùng gật đầu, nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn, rồi không chịu nổi nữa, ôm mặt khóc nức.

Ninh Giác Phi vươn tay ôm lấy cậu bé, an ủi vỗ vai cậu: “Đừng khóc nữa, chuyện quá khứ đừng nghĩ nữa, đều đã qua rồi, sau này không còn ai khi dễ tỷ đệ ngươi nữa đâu.”

Na Nhật Tùng vùi mặt vào trong lòng hắn, vừa khóc thút thít vừa gật đầu, một lúc lâu mới nói: “Đa tạ tướng quân.”

Ninh Giác Phi chờ cậu khóc xong, giúp Na Nhật Tùng lau khô nước mắt trên mặt sau đó cho cậu uống sữa chua rồi cầm tay, cả hai trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc