THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Sáng sớm, mặt trời vừa lên, Ninh Giác Phi thúc ngựa ra khỏi thành Minh đô, thỏa thích phi ngựa trên thảo nguyên.

Từ Nam Sở đến Tây Vũ, cuộc sống từ chiến hỏa tứ phía trở về hoàn cảnh an bình, hắn chỉ mới bắt đầu thích ứng và sống vui với nó, nhưng sâu trong lòng vẫn luôn có một chỗ trống, mơ hồ mang theo ưu thương. Dù vậy hắn không muốn nhìn thẳng vào chuyện đó, hắn chỉ muốn chạy tới đại thảo nguyên, trải lòng ra ở trời cao đất rộng này, không nhớ đến những chuyện xa xưa kia nữa.

Xuất phát từ vô ý thức, hắn luôn luôn không thích chạy về phía nam hay phía đông, lúc nào cũng muốn chạy về phía tây, lần này cũng không ngoại lệ.

Núi tuyết trùng điệp phía xa xa rõ ràng trước ánh sáng mặt trời vàng rực. Đột nhiên, một tiếng sấm ầm ầm đánh xuống, mây tía trên trời vặn xoắn lại với nhau đỏ rực lên như sắp bốc cháy.

Ninh Giác Phi chưa từng thấy cảnh tượng dị thường như vậy, không khỏi kéo ngựa lại.

Một lát sau, đám mây như lửa cứ mãi xoay tít, ở giữa dần dần xuất hiện một lỗ hổng, sau đó, một chiếc phi cơ trực thăng màu bạc hiện ra giữa không trung, thân máy bay dường như bị một sức mạnh nào đó kéo lại, đảo quanh giữa không trung, giống như sắp khống chế không được mà rơi vỡ tan tành.

Ninh Giác Phi nhìn thấy loại trực thăng không thuộc về thế giới này mà thuộc về thế giới trước kia của hắn thì vừa khiếp sợ vừa cuồng hỉ. Hắn vung mạnh roi, phóng ngựa lao về phía ấy.

Phi cơ trực thăng bay vòng quanh vài vòng trên trời rồi rốt cục ổn định, lập tức chậm rãi hạ xuống, đáp trên cỏ xanh.

Cửa bị giật mở, Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh mặc quân phục thiếu tướng song song nhảy xuống, nhìn xung quanh.

Lôi Hồng Phi nghi hoặc: “Đây là chỗ nào? Tân Cương? Hay Mông Cổ?”

Lâm Tĩnh đánh giá thảo nguyên mênh mông vô bờ và tuyết sơn xa xa, không khỏi lắc đầu: “Nhìn giống Tân Cương nhưng cũng không giống. Mỗi một tấc đất Tân Cương tôi đều biết hết, chưa thấy chỗ này bao giờ.”

Bọn họ còn đang thảo luận với nhau thì nhìn thấy một người cưỡi tuấn mã đỏ lửa đang phi đến, cả hai không khỏi lấy làm tán thưởng.

Lôi Hồng Phi tán thán: “Ngựa giỏi quá, thế này thì đem đi thi Olympic thế giới cũng được ấy chứ.”

Lâm Tĩnh ngưng thần nhìn người ngồi trên lưng ngựa: “Cậu thanh niên này nhìn đẹp trai thật.”

“Diii? Thật à? Còn có người được cậu khen đẹp trai nữa à.” Tinh thần Lôi Hồng Phi đại chấn, cố nhìn lại. “Woo, quả là đẹp.”

Đang nói chuyện, Ninh Giác Phi đã chạy đến gần đó, nhìn chăm chăm vào hai người vô cùng quen thuộc đứng trước trực thăng. Hắn quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, kích động nói không ra lời.

Lôi Hồng Phi nhìn trang phục của hắn, vô cùng kinh ngạc hỏi Lâm Tĩnh: “Cậu xem cậu ta là người dân tộc nào?”

Lâm Tĩnh coi nửa ngày cũng cảm thấy kinh ngạc: “Nhìn không ra, gương mặt như người Trung Quốc, nhưng mặc thì… có chút giống cổ trang, lẽ nào bọn họ đang đóng phim?”

Lôi Hồng Phi dùng khuỷu tay húc Lâm Tĩnh một cái: “Cậu bắt chuyện thử coi, hỏi coi đây là chỗ nào?”

Lâm Tĩnh đã sống ở Tân Cương nhiều năm rồi, cũng biết mấy từ thông dụng của các dân tộc thiểu số, cố hết sức cười thân thiện: “Chào cậu.”

Bắt đầu bằng tiếng phổ thông, sau đó Lâm Tĩnh đổi qua rất nhiều loại ngôn ngữ khác nhau, nhưng Ninh Giác Phi vẫn ngơ ngác nhìn, căn bản không trả lời một chữ.

Lâm Tĩnh bất đắc dĩ nhìn về phía Lôi Hồng Phi: “Hình như không hiểu?”

Lôi Hồng Phi cao giọng gọi: “Tử Hàn, mau ra đây, nơi này có một cậu nhóc, coi ra không biết người dân tộc nào, Lâm Tĩnh bắt chuyện không được, em biết nhiều ngôn ngữ, mau ra nói chuyện với cậu ta, hỏi coi đây là đâu.”

Rất nhanh, Lăng Tử Hàn mặc một bộ đồ thường xuất hiện ở cửa cabin. Cậu nhảy xuống, nhìn về phía người ngồi trên lưng ngựa kia, bỗng nhiên ngưng thần thốt: “Giác Phi.”

Lúc này Ninh Giác Phi mới phục hồi tinh thần, lập tức xoay người xuống ngựa, xông lên ôm chặt lấy cậu, kích động kêu: “Lăng đại ca.”

Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh thất kinh, ngơ ngác nhìn hắn, nửa ngày không hồi phục tinh thần.

Lăng Tử Hàn vươn tay ôm lấy hắn, không buông: “Giác Phi Giác Phi, sao em lại ở đâu?”

Ninh Giác Phi chỉ cảm thấy chuyện cũ như thủy triều ào ào tràn ra trước mắt, mắt nóng cả lên, sắp rớt nước mắt.

Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh vây quanh hai người đang tha thiết ôm lấy nhau, đi vài vòng, đánh giá cậu thanh niên tướng mạo rất đẹp này, nhìn nửa ngày mới thử thăm dò hỏi: “Cậu thực sự là Giác Phi?”

Ninh Giác Phi nhắm mắt lại, không để nước mắt rơi ra, quay đầu cười nói: “Sư phụ, Dã Lang, thật là em.”

Lôi Hồng Phi hú lên quái dị, chạy tới túm lấy hắn, liên thanh hỏi: “Tại sao có thể như vậy? Thế nào có thể? Đây là chuyện gì?”

Lâm Tĩnh chậm một bước, không túm được, đành hưng phấn mà vỗ vai Ninh Giác Phi, cười nói: “Giác Phi, cậu không chết, thật sự là quá tốt.”

Ninh Giác Phi bình tĩnh giải thích: “Thực ra là chết rồi, giờ là linh hồn chuyển thế, nhưng tôi còn giữ được ký ức kiếp trước, chưa từng quên cái gì.”

“Tốt, tốt thật tốt quá.” Lâm Tĩnh hài lòng liên tục gật đầu.

Lôi Hồng Phi buông Ninh Giác Phi ra, tỉ mỉ đánh giá hắn, trịnh trọng nói: “Tên Miêu Đơn bán đứng cậu đã bị Tử Hàn truy bắt trên toàn cầu, tự tay bắt lấy, áp giải về nước. Thằng khốn đó bị phán tội phản quốc sau đó xử tử hình, bị bắn chết. Thù của cậu đã được báo.”

Ninh Giác Phi vui vẻ nhìn về phía Lăng Tử Hàn: “Lăng đại ca, cảm ơn anh.”

“Đừng khách khí, đó vốn là chuyện anh phải làm.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Người của Hồng Phi cũng ra lệnh truy bắt trên toàn thế giới, chỉ là bị anh giành trước một bước thôi.”

Ninh Giác Phi cười gật đầu: “Em biết mọi người nhất định sẽ làm vậy, nếu như đổi lại là em, cũng sẽ làm vậy.”

“Đúng vậy.” Lâm Tĩnh thân thiết nhìn hắn. “Giác Phi, đây là chỗ nào? Cậu sống tốt chứ?”

“Tôi cũng nói không rõ nữa.” Ninh Giác Phi gãi gãi đầu. “Nơi này là cổ đại, sử dụng vũ khí lạnh, không có hỏa khí, nhưng lịch sử cũng không có ghi chép về thời kỳ này. Tôi sống cũng ổn, tham gia chiến đấu hai năm, hiện tại đang nghỉ ngơi. Còn mọi người? Sao lại đến được đây?”

Lăng Tử Hàn tức giận hừ một tiếng: “Còn không phải bọn nhỏ hồ đồ gây ra, khi về, anh sẽ cho tụi nó một trận.”

“Diii? Lăng đại ca, anh có con rồi à?’ Ninh Giác Phi mừng rỡ. “Bao nhiêu tuổi rồi? Có khả năng thế à, giỏi thật.”

Lôi Hồng Phi cười không ngừng: “Không chỉ có con của Tử Hàn, còn có con cậu, mấy đứa nhỏ tụ lại một chỗ, to gan lớn mật lắm, cái gì cũng dám làm.”

Ninh Giác Phi giật mình một chút, trên mặt hiển hiện nỗi nhớ mong, khẽ hỏi: “Con em … nó tốt chứ?”

Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh lập tức phản ứng lại, đều cười không nói gì.

Lăng Tử Hàn bình thản nói: “Thằng bé rất tốt, rất thông minh, lớn lên cũng kháu khỉnh lắm. Hồng Phi và Lâm Tĩnh thường mang thằng bé đi chơi, sau này con của anh cũng lớn, tiện thể để mấy đứa chơi chung với nhau, cùng nhau học hành. Aiiiii, con trai của em kỳ thực rất ngoan, sống chung với hai đứa nhóc của anh riết rồi cũng trở nên quậy phá luôn. Bốn thằng nhỏ nhà chúng ta, muốn làm cái gì thì chắc chắc không có không thành công, chọc lủng trời cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Lần này dường như tụi nhỏ đang nghiên cứu tới loại máy gì đó làm hạt căn bản gia tốc vượt qua tốc độ ánh sáng, kết quả cũng không biết làm sao mà ra thành như vậy, càng không nghĩ tới tụi nhỏ đem cái này lén ráp lên phi cơ trực thăng của Hồng Phi. Bọn anh vừa cất cánh, hệ thống điều khiển xảy ra bất thường, cũng may Hồng Phi xuất thân phi công, khống chế được, mới không tan tành. Cả bọn thật vất vả chui ra khỏi mấy đám mây, xuất hiện ở chỗ này.”

Ninh Giác Phi đại thể hiểu tiền căn hậu quả, nghe con trai của mình không những sống tốt mà còn thông minh, có khả năng, nhất thời cảm thấy rất vui mừng, không khỏi cười gật đầu: “Xem ra, thời không bị tụi nhỏ làm rách thành một lỗ hổng, mọi người chui qua đó. Em nghĩ, nếu như lần thứ hai cất cánh, hẳn là có thể chui qua thêm lần nữa.”

“Ừ, có thể.” Lăng Tử Hàn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời. “Anh thấy cùng giờ này ngày mai thử lại xem sao, khả năng thành công có thể lớn hơn một chút. Giác Phi, em có muốn theo bọn anh đi không?”

“Đúng đúng, theo tụi này trở lại đi. “Lôi Hồng Phi bận rộn thôi thúc.” Giác Phi, cậu ở chỗ này có gì vướng bận không? Nếu không, theo mọi người về nhà đi.”

Ninh Giác Phi có chút ước ao nhưng vẫn còn do dự: “Em … em nghĩ, nếu để em lên máy bay, mọi người chưa chắc đã về được. Em không còn là người của thế giới kia nữa, nhưng mọi người không thuộc về thế giới này nên mới có thể rời khỏi.”

Lâm Tĩnh cười nói: “Không thử sao biết được? Đi thôi, đi với mọi người.”

Tuy rằng Ninh Giác Phi không phải nhà vật lý học nhưng thường thức khoa học cơ bản vẫn có. Hắn suy tư chốc lát rồi hạ quyết tâm, không thể vì một mình mình mà khiến mọi người có nguy cơ vĩnh viễn bị nhốt ở đây. Nghĩ đến đó, hắn thoải mái mà cười nói: “Thôi đi, Lăng đại ca, sư phụ, Dã Lang, em vẫn nên ở lại đây thôi. Kỳ thực, chức vị của em ở đây là thiên hạ binh mã đại nguyên soái, tương đương với Bộ trưởng quốc phòng, cũng không thể nói đi là đi ngay được.”

Bọn Lăng Tử Hàn có phần bất ngờ, không khỏi cẩn thận quan sát hắn một lần.

Lôi Hồng Phi cười ha ha: “Không sai nha, Ninh nguyên soái, vậy cậu hiện giờ có không ít vàng bạc châu bảo hen, cho tụi này vài món, đem về làm văn vật bán lấy chút tiền coi.”

Lâm Tĩnh cũng cười: “Thật không nghĩ tới, cậu nhỏ như vậy đã thành nguyên soái. Chẳng qua, một đời trước cậu cũng là thanh niên danh tướng, một đời này cũng không thay đổi. Ở đây chính là quốc gia mà cậu làm nguyên soái sao?”

“Không, đây là một quốc gia khác.” Ninh Giác Phi qua loa nói. “Em với hoàng đế ở đây là huynh đệ kết nghĩa, tới thăm y chơi thôi.”

Lời vừa nói ra, Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh cất tiếng cười to. Xem ra, Ninh Giác Phi ở chỗ này cũng như cá gặp nước, sống rất tự tại.

Lăng Tử Hàn quan tâm hỏi: “Kết hôn chưa?”

“Vẫn chưa.” Ninh Giác Phi chần chờ một chút rồi mới nói. “Có một … bạn đời, là quốc sư.”

“A??” Lăng Tử Hàn nhướng mày, hiển nhiên đang rất vui vẻ. “Quốc sư? Có giống thủ tướng bên chúng ta không?”

“Đúng vậy.” Tâm tình Ninh Giác Phi đã trở nên nhẹ nhàng hơn, nở nụ cười.

“Vậy là tốt rồi, như vậy bọn này cũng an tâm.” Lăng Tử Hàn khe khẽ thở dài, trên mặt vẫn mang nét ôn hòa trước giờ.

Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh nghe Lăng Tử Hàn nói như vậy liền hiểu ý của cậu, tự nhiên cũng sẽ không nhắc lại muốn Ninh Giác Phi cùng đi với bọn họ.

Ngày hôm đó, bọn họ ở bên nhau rất vui vẻ, Ninh Giác Phi cùng bọn họ một phút cũng không muốn chia lìa, liền dẫn bọn họ rảo bước trên thảo nguyên.

Liệt Hóa nóng tính lại cố chấp, kiên quyết không để bọn họ cưỡi nó, bọn Lôi Hồng Phi đều là người yêu ngựa, tự nhiên sẽ không bắt ép nó, cười cười khen nó hai câu.

Buổi trưa, Ninh Giác Phi dựa vào ký ức dẫn bọn họ qua một bãi cỏ, mấy người dân chăn nuôi vừa thấy hắn liền kích động không ngớt, liên thanh kêu “Liệt Hỏa tướng quân”, nhiệt tình đón bọn họ vào trước, thái độ vô cùng cung kính.

Bọn Lăng Tử Hàn vừa thấy cảnh đó, liền biết Ninh Giác Phi ở chỗ này quả thực danh dương thiên hạ, hẳn là sống không sai, lúc này mới yên tâm.

Ninh Giác Phi hòa ái mời bọn họ làm thịt một con dê, lại lấy pho mát tốt nhất, trà sữa, rượu sữa ngựa, nhớ kỹ Lăng Tử Hàn không ăn thức ăn mặn, đặc biệt nhờ họ tìm vài loại rau dại tươi ngon, xào rồi bưng lên.

Bốn người ngồi trên thảm, vừa ăn vừa nói chuyện, vui vẻ vô cùng.

Ninh Giác Phi giới thiệu đại thể tình huống nơi này, cũng nói rõ cuộc sống hai năm nay của mình, những chuyện ở Nam Sở tự nhiên cũng tĩnh lược, chỉ kể chuyện lên núi làm sơn tặc với Kinh Vô Song, phi ngựa qua quan ở Yến Bắc thất quận, chạy trốn cuộc đuổi bắt của Đạm Thai Mục, huấn luyện Ưng quân và Nhạn Kỵ, thẳng đến chuyện trở thành thống soái Bắc Kế, làm nam bắc nhất thống, tứ hải quy tâm, hắn đều nói sinh động như thật.

Lôi Hồng Phi nghe đến mi phi sắc vũ: “Thực sự là đã ghiền quá mà. Giác Phi, đời này của cậu không sai, thật không sai. Chờ tôi bán muối ở bên kia rồi cũng qua đây tìm cậu.”

Lâm Tĩnh và Lăng Tử Hàn đều mỉm cười gật đầu: “Đúng, tương lai đều tới tìm cậu.”

Ninh Giác Phi lập tức nghiêm túc nói: “Hay nhất chậm chậm một chút,… ít nhất… năm, sáu mươi năm sau hãy trở lại.”

Ba người tự nhiên hiểu ý của hắn, cùng nhau cười nói: “Được, chậm tới một chút.”

Ninh Giác Phi vui vẻ cầm bát rượu, cụng bát vang dội với mọi người, uống một hơi cạn sạch.

Cơm nước xong, Ninh Giác Phi lấy bạc trả cho nhà dân du mục nọ, bọn họ lại chết sống không nhận. Gia chủ của nhà đó là một ông lão, ông ấy quyết không nhận, còn bảo cả nhà quỳ xuống, thành khẩn nói: “Tướng quân, ngài là chiến thần thiên thần ban cho chúng ta, chỉ cần ngài ở chỗ này, lòng của chúng ta đã an tâm rồi, biết thiên thần vẫn đang bảo vệ chúng ta, để chúng ta có thể sống tốt, bãi cỏ, bò dê của chúng ta sẽ không bị người khác cướp đi, con cháu chúng ta sẽ không bị người ta bắt đi làm nô lệ. Chúng ta cảm kích ngài vạn phần. Ngài có thể tới cái nhà rách này của chúng ta ăn một bữa cơm, đó là phúc khí như trời, chúng ta thế nào cũng không dám lấy của ngài một đồng nào.”

Ngôn ngữ của ông cùng loại với ngữ hệ Đột Quyết, Lăng Tử Hàn và Lâm Tĩnh đều nghe hiểu, Lôi Hồng Phi chỉ có thể nghe hiểu một phần, Lâm Tĩnh liền nhẹ giọng phiên dịch cho y. Ba người đều rất cảm động, cảm nhận đối với Ninh Giác Phi cũng càng thêm bất đồng.

Ninh Giác Phi không nghĩ tới bách tính phổ thông Tây Vũ lại nghĩ về hắn như vậy, khiến hắn vừa ngoài ý muốn vừa cảm động, nhanh chóng nâng ông lão dậy, cầm trong tay bạc vụn nhét vào tay ông, ôn hòa nói: “Ông ơi, đừng nói như vậy, ta cũng không làm gì cho mọi người ở đây cái gì. Mọi người chỉ cần yên tâm sống cho tốt, hoàng đế bệ hạ và quân đội sẽ bảo vệ cho mọi người, tuyệt không để người khác khi dễ người dân.”

“Vâng vâng.” Ông lão chất phác liên tục gật đầu liên tục gật đầu, đành miễn cưỡng nhận tiền của hắn.

Ninh Giác Phi lại mượn bọn họ ba con ngựa tính tương đối dịu ngoan, để bọn Lăng Tử Hàn cưỡi, cả bọn cùng nhau rong ruổi trên thảo nguyên.

Tuy rằng bọn họ ăn mặc kỳ lạ, nhưng lại do Ninh Giác Phi mang theo, những dân chăn nuôi này cũng coi bọn họ là thần tiên lâm phàm, cũng không hỏi thăm, thái độ cũng rất cung kính.

Chơi đến chạng vạng, bọn họ bắt hai con thỏ rừng, lại đến bên sông bắt vài con cá, nướng lên ăn. Dạ dày Lăng Tử Hàn cũng đã đỡ hơn nhiều, ăn một chút cũng được.

Chơi đến tối, bọn họ cưỡi ngựa trở lại đến phi cơ trực thăng. Ninh Giác Phi ngồi ở cabin, tham lam nhìn tất cả bên trong, lại hỏi Lôi Hồng Phi một chút về các loại vũ khí mới, Lôi Hồng Phi hăng hái kể lại cho hắn, nhịn không được nói: “Nếu không, lấy vài cái chơi.”

“Không được.” Ninh Giác Phi lắc đầu. “Ở đây không tiếp nhiên liệu được, đừng lãng phí.”

Cổ họng Lôi Hồng Phi như bị nghẹn lại, nhưng cố gắng khống chế bản thân, tận lực biểu hiện bình thường.

Ninh Giác Phi nhìn thật lâu, sau đó quay đầu, nói với bọn họ: “Chúng ta đi thôi.”

Bốn người liền xuống máy bay, song song nhìn ra thảo nguyên, ngưỡng vọng trời đêm rực rỡ, không ai nói một lời.

Một lúc lâu, Ninh Giác Phi mỉm cười: “Lăng đại ca, sư phụ, Dã Lang, mọi người không cần lo cho em. Đời trước em đã đắp quốc kỳ về nước rồi, được sống thêm một đời nữa, em đã hài lòng rồi, cả đời này cứ thế hào hùng mà sống, thế là thỏa mãn. Hôm nay có thể gặp được mọi người, vậy là thời không giữa hai bên có thể đột phá được, bằng chính em thể nghiệp, thuyết linh hồn là có thật. Em tin, tương lai, linh hồn chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”

“Anh cũng tin.” Âm thanh Lăng Tử Hàn nhàn nhạt vang lên, lại khẳng định vô cùng.

Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh vốn đang khổ sở, lúc này cũng bình tĩnh trở lại, mỗi người một bên nắm lấy tay Ninh Giác Phi, kiên định nói: “Chúng ta nhất định sẽ gặp lại mà.”

“Ừ.” Ninh Giác Phi rất vui vẻ, siết chặt lấy tay họ.

Thời gian trôi qua giống như bay, chớp mắt đã đến lúc chia tay, ai cũng đều luyến tiếc, nhìn trăng cao dần dần mờ đi, phía đông chậm rãi hiện lên ánh đỏ, từng tia sáng mờ mờ hiện lên, toàn thế giới tràn ngập trong ánh hồng buổi sớm.

Ninh Giác Phi đứng dậy, bình tĩnh nói: “Lăng đại ca, đừng để lỡ thời gian, mọi người phải bay thôi.”

Lăng Tử Hàn đứng dậy, ôm lấy hắn.

Chờ Lăng Tử Hàn buông tay, Lôi Hồng Phi lập tức ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn trịnh trọng nói: “Giác Phi, bảo trọng.”

“Ừ, bảo trọng.” Ninh Giác Phi gắng sức lấy y, môi nhẹ cong lên, cười. “Sư phụ, anh cũng phải bảo trọng.”

Cuối cùng, Lâm Tĩnh ôm lấy hắn: “Cậu yên tâm, con cậu cũng như con của bọn tôi, chúng tôi nhất định sẽ nuôi nó thành một người tài giỏi.”

Ninh Giác Phi mỉm cười gật đầu: “Phải, tôi rất yên tâm.”

Đến khi bọn họ từ biệt nhau xong, trời cũng đã sáng, Ninh Giác Phi thúc giục bọn họ mau đi, rồi xoay người lên ngựa, dẫn ba con ngựa khác lững thững rời đi một chút, rồi xoay người nhìn lại bọn họ.

Ba người phất phất tay với hắn, lưu luyến không rời lên máy bay.

Lôi Hồng Phi đưa tay gạt lệ, bấm vào nút điều khiển.

Cánh quạt phi cơ trực thăng bắt đầu chuyển động, âm thanh cũng rất nhỏ, tựa như muỗi kêu.

Ninh Giác Phi nhìn thân máy bay chậm rãi bay lên, bay về phía hắn, xoay trên đầu hắn một hồi rồi mới tiếp tục bay lên.

Bỗng nhiên, sấm ầm ầm, mây xanh trên trời bắt đầu quay vòng, như hải triều cuộn trào, sau đó xuất hiện những sóng mây, ở giữa hình thành một khe hở, khe hở càng lúc càng lớn, phi cơ trực thăng đột nhiên gia tốc, khe hở như xuất hiện một lực hút, hút cả chiếc trực thăng vào, sóng mây khép lại, tất cả dần dần trở nên tĩnh lặng.

Ninh Giác Phi đứng mãi ở đó, ngửa đầu nhìn, đến tận khi toàn bộ hiện tượng dị thường này biến mất, tựa như tất cả mọi thứ chưa từng chạy qua.

Hắn quay đầu ngựa, đem đường nhìn hướng về phía đông.

Trên đường chân trời, mặt trời đỏ ửng hiện lên, chậm rãi chiếu rọi ánh sáng chói mắt.

Ninh Giác Phi hít sâu một hơi, nhịn không được huýt một tiếng dài, lập tức thúc mạnh ngựa, hai chân đá nhẹ bụng ngựa.

Liệt Hỏa hí dài một tiếng rồi phi nhanh ra ngoài. Ba con ngựa khác cũng tung bốn vó, chạy theo phía sau.

Ninh Giác Phi mỉm cười nhưng không dừng lại, cả người lẫn ngựa tựa như một tia chớp đỏ, chạy về phía cuối chân trời.

Hết phiên ngoại

Kaori: Hỏi ngu chút, nếu thủ tướng chỉ bằng quốc sư thì hoàng đế là chức gì vậy? Mấy thứ cơ cấu nhà nước, chính trị này không hiểu TToTT

Mai_kari: Tổng thống đó.

Nhưng thực tế thì thủ tướng mới là người nắm giữ quyền hành cao nhất trong hệ thống hành pháp của quốc gia, còn tổng thống là cái chức đại diện cho quốc gia mà thôi. Thông thường một nước đã có thủ tướng rồi thì không cần tổng thống làm gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc