THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Nửa tháng sau, Đạm Thai Mục lần thứ hai ban thánh chỉ, tiến hành một loạt phong thưởng. Y như hứa hẹn ban đầu của Ninh Giác Phi, phong Thuần Vu Càn làm Tĩnh Vương, thực thân vương song bổng, di cư Tĩnh Vương Phủ, phong Thuần Vu Hoành làm Lý Vương, di cư nguyên Võ Vương Phủ. Thuần Vu Triều vẫn là Thuần vương, Thuần Vu Hàn vẫn là Cảnh Vương, phủ đệ gia sản đều bảo lưu.

Các đại thần tuy rằng đã sớm dâng thư xin hàng, ca tụng quân vương nhưng Đạm Thai Mục chỉ sắc phong cho ba người, một là Du Hổ, vẫn là Định Quốc tướng quân, hai là Kinh Vô Song, vẫn là Hộ Quốc tướng quân, ba là Lý Tô, vẫn tiếp tục giữ chức Trấn Nam tướng quân. Ba người đều là cột trụ của Nam Sở, một trấn tây bắc, một trấn đông bắc, một trấn tây nam, chỉ cần ba người đó đã có thể bảo vệ Nam Sở mười năm thái bình. Hôm nay, ba người nhất tề đầu nhập Bắc Kế, văn nhân thiên hạ nghe thế, cũng chỉ có thể lắc đầu than thở.

Chẳng qua, phong thưởng của những người đó chỉ làm vạn dân Nam Sở có chút an tâm, chú ý thật sự của họ không nằm ở đây mà nằm ở Liệt Hỏa tướng quân, uy chấn thiên hạ, Ninh Giác Phi.

Đạm Thai Mục hạ chiếu, liệt kê từng công tích Ninh Giác Phi, tán tụng hắn trung quân ái quốc, lo cho vạn dân, sắc phong Tịnh Kiên Vương, thiên hạ binh mã đại nguyên soái, quản lý quân sự toàn quốc, ban thưởng kim bài miễn tử, cho phép cưỡi ngựa trong cung, đeo đao trước điện, thưởng mười vạn hộ, và hai ngàn lượng hoàng kim; phỉ thúy, minh châu, mỹ ngọc mỗi loại hai đấu, bảy ngàn tuấn mã, vô số trâu bò…

Ninh Giác Phi nằm ở trên giường, nghe Cổ Anh thao thao bất tuyệt đọc phong thưởng của mình, lông mày càng lúc càng nhíu lại.

Giang Tòng Loan một mực tránh ở ngoài phòng, nghe bên trong không còn âm thanh nào mới bưng thuốc vào.

Ninh Giác Phi ngồi dậy, nhận chén thuốc từ tay y, uống hết trong một hơi rồi nằm trở lại, than thở: “Ta cần những thứ này làm gì? Cổ Anh, ông lập tức thay ta viết tấu, chối từ hết thảy những phong thưởng này.”

Cổ Anh kinh hãi: “Tướng quân, vì sao?”

Ninh Giác Phi nói rõ ràng: “Ông cứ viết, ta vạn phần cảm kích bệ hạ nâng đỡ, coi trọng, nhưng ta thể nhược nhiều bệnh, không kham nỗi gánh nặng này, sợ không thể làm tròn trách nhiệm, để tránh lầm quốc lầm dân, xin cho phép từ quan.”

“Tướng quân, việc này…” Cổ Anh khó xử.

Ninh Giác Phi nhìn ông: “Cổ Anh, bây giờ, ông là sư gia của ta, ông không muốn nghe lời ta sao? Nếu như ông không viết, cũng được, trở lại chỗ Vân đại nhân đi thôi, không cần ở bên cạnh ta nữa.”

Cổ Anh lập tức khom người: “Tuân lệnh tướng quân, Cổ Anh lập tức viết ngay.”

Đợi đến khi Cổ Anh rời đi, Ninh Giác Phi nhìn về phía Giang Tòng Loan, ôn hòa nói: “Tòng Loan, ngươi cũng nên đi đi.”

Giang Tòng Loan sợ hãi: “Giác Phi, vì sao? Chẳng lẽ ngươi đã chán ghét, muốn vứt bỏ ta?”

“Sao vậy được?” Ninh Giác Phi cười khẽ, kéo tay y, để y ngồi bên giường. “Đừng tự ti như vậy, hãy nghe ta nói đã…”

Chờ Cổ Anh cầm tấu chương đã viết xong trở về thì vành mắt Giang Tòng Loan đã hồng hồng đứng ở góc tường, đưa lưng về phía Ninh Giác Phi, trông vô cùng ủy khuất.

Cổ Anh có chút nghi hoặc nhìn y một cái, Ninh Giác Phi nói: “Không cần phải xen vào chuyện của y. Tấu đã viết xong chưa?”

Giang Tòng Loan hoắc mắt xoay người, giọng run rẩy: “Giác Phi, không, Ninh tướng quân, Tòng Loan muốn hồi hương thăm phụ mẫu, xin cáo từ ngài.”

Ninh Giác Phi mỉm cười: “Như vậy cũng tốt, hôm nay thiên hạ sơ định, phụ mẫu ngươi chắc kinh sợ lắm, ngươi về thăm cũng tốt. Cổ Anh, ngươi lấy bổng ngân của ta một ngàn lượng, tặng cho Tòng Loan, y chăm sóc ta lâu như vậy, ta rất cảm kích.”

Giang Tòng Loan vừa nghe thế, nhất thời rơi lệ, cúi đầu: “Không cần, Giác Phi, ta chăm sóc ngươi… không phải vì tiền.”

Cổ Anh nghe y muốn đi thì như gãi đúng chỗ ngứa, lập tức nhanh tay nhanh chân đem một tờ ngân phiếu một ngàn lượng đến thành khẩn đưa cho y: “Cái này gọi là cùng gia phú lộ, đã muốn đi đâu thì trên người cũng nên có chút bạc, đây là tâm ý tướng quân, công tử hãy nhận đi.”

Giang Tòng Loan cúi đầu, một lát sau mới đưa tay nhận. Y quay về phía Ninh Giác Phi khom người thi lễ rồi lập tức vội vã đi ra ngoài.

Ninh Giác Phi nhìn bóng lưng y, thở dài một tiếng.

Đêm đó, Giang Tòng Loan rời khỏi Vọng Bắc Uyển.

Đợi đến khi Cổ Anh đưa bản tấu đến Lâm Truy thì Ninh Giác Phi mới cảm thấy an tâm như dỡ được một khối đá tảng trên đầu xuống, nhưng cũng từ đó hắn bắt đầu ngẩng người nhiều hơn, tính tình cũng trở nên trầm mặc.

Ba ngày sau, Vân Thâm dùng khoái mã từ Lâm Truy đến xuất hiện trước mặt hắn.

Ninh Giác Phi nhìn y, y thật đã gầy đi không ít, không mặn không nhạt nói: “Quốc sự bận rộn, nhật lí vạn ky, có chuyện gì sai người báo một tiếng là được, cần gì phải đích thân đến đây như vậy.”

Vân Thâm đi tới trước giường, âm thanh nhu hòa mà tâm tình lại có nhiều kích động: “Giác Phi, ngươi thượng biểu từ quan, khiến bệ hạ rất khó hiểu. Giờ đây, ngươi công cao cái thế, uy danh khắp thiên hạ, lại trẻ tuổi như vậy, đây là thời gian tốt nhất để triển thi đại nghiệp, sao lại nghĩ đến chuyện từ quan? Ngươi nói cho ta biết, hiện tại ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

“Mấy thứ kia, đều là vật ngoài thân, không có ý nghĩa với ta.” Ninh Giác Phi nằm ở trên giường, mỉm cười nói. “Bây giờ ta chỉ muốn cáo lão hồi hương.”

Vân Thâm nhìn khuôn mặt tươi cười bình tĩnh của hắn. Cuộc đời này, hắn chẳng qua chỉ mới hai mươi mốt tuổi, nhưng đã không còn hùng tâm tráng chí, huyết khí phương cương mà thanh niên hay có. Giờ này khắc này, nhãn thần hắn ảm đạm, thần sắc bình tĩnh, tuy rằng sắc mặt có chút bệnh nhưng mang một vẻ bất nhiễm yên hoa nhân gian, thong dong hờ hững như thần tiên. Y nhịn không được mà đi đến bên hắn, ôm ghì lấy hắn, thì thầm: “Vị lão mạc hoàn hương, hoàn hương tu đoạn tràng (Chưa lão chưa nghĩ đến việc về quê, về quê rồi mới thấy đứt ruột gan).”

Ninh Giác Phi không khí lực giãy khỏi cái ôm của y, chỉ hờ hững đáp: “Đã trở về không được nữa rồi.”

Vân Thâm ngay vậy đau xót không nguôi, nước mắt rơi xuống. Y bỗng nhiên nhiệt huyết dâng lên, không muốn khống chế bản thân nữa, ngẩng đầu hôn lên môi Ninh Giác Phi. Y trằn trọc hôn sâu, dòng nước mắt nóng hổi rơi trên mặt Ninh Giác Phi.

Ninh Giác Phi chần chờ một chút rồi cũng đưa tay muốn đẩy y ra.

Vân Thâm cố sức mà ôm hắn, không chịu buông tay.

Ninh Giác Phi thở dài, trong lòng hắn tựa như bị kim châm, đau buốt.

Một lúc lâu, Vân Thâm ngẩng đầu lên nhìn hắn, thành khẩn khuyên: “Giác Phi, ở đây chính là quê hương của ngươi. Lâm Truy giờ đã là đô thành Bắc Kế, ngươi có thể vui vẻ sống ở đây, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Chúng ta có thể mãi mãi bên nhau không chia lìa.”

Ninh Giác Phi nghe xong cũng chỉ vương tay chậm rãi mơn trớn khuôn mặt của y, nở một nụ cười nhẹ hẫng: “Lẽ nào Bắc Kế còn muốn chiếm Tây Vũ hay sao?”

Những lời này như sét trời đánh xuống, tai Vân Thâm ù cả đi. Y ngơ ngác mà nhìn khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc, lẩm bẩm: “Giác Phi, Giác Phi, lời này của ngươi… là ý gì?”

Ninh Giác Phi chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, lồng ngực đau nhức, tứ chi tê dại. Hắn không muốn tốn hao tâm sức mà vòng vo nữa: “Vân Thâm, ngươi thành thân đi. Sinh con đẻ cái, sống cuộc sống đáng lẽ ra phải thuộc về ngươi.”

Sắc mặt Vân Thâm xấu xí cực kỳ, vòng tay ôm hắn càng siết chặt, cả người y run lên. Y nhìn hắn, nặng nề đáp lời: “Giác Phi, có phải ngươi nghe được lời đồn bậy nào đó không? Có lẽ vì vậy mà hiểu lầm chăng? Cho dù là cái gì, ngươi cũng đừng giữ mãi trong lòng, hãy nói ra đi. Thánh nhân có dạy: ‘Bất giáo nhi tru vị chi ngược’ (1). Ngươi luôn luôn khoan dung với mọi người, vì sao lại khắt khe với ta như thế? Ta rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến ngươi tâm mạch quấn quýt, bệnh triền thân như thế? Giác Phi, ngươi vốn là một hán tử hào sảng cơ mà, vì sao không chịu nói cho ta biết?” Nói đến đây, y không chịu nổi nữa, thân thể như tê liệt, dựa vào người Ninh Giác Phi, nước mắt rơi như mưa.

Ninh Giác Phi nhìn nóc nhà, trong lòng cay đắng tự giễu. Nhục nhã xót lòng như thế, sao hắn có thể mở miệng nói ra cho được? Lẽ nào y muốn hắn như ngu phu ngu phụ mà la hét: “Vì sao ngươi lại gạt ta?” Dù cho người ta có đào hố cho ngươi thì chính ngươi mới là người tự bước chân vào cái hố ấy, là do ngươi ngu mà thôi, trách ai được.

Vân Thâm thở dài: “Tình đáo thâm thời tình chuyển bạc, nhi kim chân cá hối đa tình.” (2)

Ninh Giác Phi nghe vậy, không khỏi cười khổ: “Lời này thật không biết nói ngươi hay nói ta nữa.”

Vân Thâm ôm hắn, hỏi dồn: “Giác Phi, Giác Phi, lẽ nào ngươi hối hận?”

Ninh Giác Phi trầm mặc một lúc lâu rồi đáp thật nhẹ: “Trước đây, không.”

“Vậy bây giờ?” Vân Thâm ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc nhìn hắn.

Ninh Giác Phi cười đến khổ: “Phải, cho tới bây giờ, ngươi luôn biết mình muốn gì, thế nên ngươi không hối hận. Là ta hối hận.”

Vân Thâm nhìn hắn, nét mặt ngưng trọng, ưu thương đong đầy nơi đáy mắt: “Giác Phi, trong lời có ý, sao không nói rõ ràng ra. Giữa ta và ngươi chẳng lẽ còn có chuyện gì không thể nói được hay sao? Vì sao ngươi hối hận?”

Ninh Giác Phi thực sự không muốn nhắc tới chuyện đó, đành nói: “Vân Thâm, là ta hối hận mà thôi, ta muốn chia tay.”

Vân Thâm gấp gáp hỏi: “Vì sao?”

Ninh Giác Phi trầm mặc, hắn không biết nói sao cho thỏa.

Vân Thâm thử hỏi: “Là ngươi muốn … cưới vợ?”

“Ta cưới vợ?” Ninh Giác Phi cảm thấy mấy lời này thật là hoang đường, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cười nói. “Từ lâu ta đã nói, ta cả đời này đều không cưới vợ.”

“Vì sao?” Đôi mày thanh tú của Vân Thâm nhíu lại với nhau. “Lẽ nào ngươi còn lẩn quẩn vì chuyện xưa sao? Ta đã nói rồi, đó không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần phải để trong lòng, nghĩ cũng đừng nghĩ đến, hãy coi như nó chưa bao giờ xảy ra đi.”

“Ta căn bản không quan tâm đến quá khứ.” Ninh Giác Phi đã bình tĩnh trở lại. Hắn cụp mắt, âm thanh trầm thấp. “Lưỡng tình tương duyệt là muốn tâm, thân thể thế nào, không quan trọng.”

“Phải, là muốn tâm.” Vân Thâm khó có thể tin mà nhìn hắn. “Lẽ nào… Giác Phi, ngươi đối với ta đã mất tâm?”

Ninh Giác Phi cười khổ, nhưng không nói gì thêm.

Vân Thâm buồn bã mà nhìn ra ngoài cửa sổ, mờ mịt thì thào tự nói: “Ngươi muốn cho để cho ta nói với ngươi, ngươi đã không còn tâm thì ta liền từ bỏ?”

Trong lòng Ninh Giác Phi cứ ngẫm mãi về câu nói này, quả thật không thể nào chuẩn xác hơn được, vì vậy nhắm lại, lạnh nhạt đáp: “Phải, ngươi đã không còn tâm thì ta liền từ bỏ.”

Thân thể Vân Thâm khẽ run lên, lệ nóng doanh tròng, nhưng lại bắt mình phải nhẫn. Một lúc lâu, y mới gật đầu, lẳng lặng nói: “Ta hiểu rồi.”

Ninh Giác Phi bắt đầu cảm thấy trọng lượng y đè lên người mình khiến hắn không chịu được nữa. Hắn thực sự đã mệt mỏi rồi.

Vân Thâm ngơ ngác đứng dậy, ngồi vào chiếc ghế bên giường, nhìn ra cửa sổ.

Bốn phía là cây cối xanh um, chim muôn ca hót, gió mát trời trong.

Tình cảnh này làm y nhớ tới năm ngoái cũng vào thời điểm này, trong quốc sư phủ của y, Ninh Giác Phi nằm dưới tàng cây. Khi đó hắn cũng đang bệnh, nhưng bọn họ lưỡng tình tương duyệt, thân mật khăng khít biết bao nhiêu. Ngọt ngào như thế, sao giờ đây đã tan biến đâu rồi?

Y cứ nghĩ mãi về lúc thái độ Ninh Giác Phi, dường như đó là sau sinh thần của Đạm Thai Chiêu Vân. Chẳng lẽ là hắn nghe được điều gì? Do đó hiểu lầm?

Vân Thâm đại thể suy đoán ra được tiền căn hậu quả, càng nghĩ càng không muốn xa hắn. Y nhẹ giọng thì thầm: “Giác Phi, ta đã từng đính thân với Chiêu Vân, vốn dự định chờ cô ấy lớn lên sẽ thành thân. Thế nhưng, ta gặp ngươi. Ta quý ngươi, quan tâm ngươi, phân nửa vì quốc gia, phân nửa cũng là vì bản thân ta. Ngay từ đầu, ta cùng với ngươi, có thể phần nhiều vì Bắc Kế, vì thiên hạ, ngay cả bản thân ta cũng cho rằng như vậy. Sau đó, ngươi vì ta, không tiếc đi vào hiểm cảnh, ta vì ngươi… cái gì cũng có thể hy sinh, như vậy… chắc đã là tình cảm chân thành phải không? Nhưng lúc đó ta ngu dốt, ta không biết, ta không rõ. Giác Phi, khi ngươi bắt đầu lạnh nhạt với ta, lảng tránh ta, bắt đầu bệnh nặng, khi ta cho rằng sẽ mất đi ngươi, ta thật sự rất thống khổ. Khi đó, ta đã hiểu, ta… yêu ngươi, Giác Phi, ta yêu ngươi. Ta sẽ không thành thân với Chiêu Vân, cũng sẽ không thành thân với bất cứ ai. Ta … chỉ mong cả đời cả kiếp này vĩnh viễn ở bên ngươi. Nếu như trời cao thương tình, ta hy vọng tam sinh tam thế, vĩnh sinh vĩnh thế, đều ở bên ngươi…” Âm thanh y rất thấp, tựa như lẩm bẩm, nói đến đây liền khóc không thành tiếng.

Trong phòng vắng vẻ như tờ.

Y nức nở một lúc lâu, đem tất cả buồn phiền tích tụ trong lòng khóc ra hết, lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Ninh Giác Phi đã mê man từ lúc nào. Y không khỏi cười khổ: “Giác Phi, ngươi đã không muốn nói chuyện với ta nữa rồi sao? Có phải bây giờ ta nói gì, ngươi cũng sẽ không tin tưởng nữa không?”

Ninh Giác Phi ngủ thẳng đến chiều hôm sau mới tỉnh lại, tinh thần đã tốt lên một chút, có thể xuống giường đi lại. Ăn xong bữa trưa, hắn nói với Cổ Anh: “Ta muốn đến Vạn Tượng Tự trên núi.”

Lúc này, Vân Thâm đã bị Đạm Thai Mục khẩn cấp triệu hồi Lâm Truy, Cổ Anh tất nhiên không dám ngăn hắn. Biệt trang của Đại Đàn Sâm cái gì cũng có, một hồi sau, tôi tớ đã nâng một cỗ kiệu đến.

Ninh Giác Phi có chút suy nghĩ, với thể lực của mình hiện giờ chỉ sợ không trèo nổi lên núi, nên đành ngồi lên kiệu.

Trên núi cây cối xanh um, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, gió mát nhẹ thổi. Ninh Giác Phi nhìn sơn cảnh dọc theo đường, tâm tình cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều, nét mặt lạnh lùng cũng dịu đi nhiều.

Cổ Anh nhìn thấy sự thay đổi của hắn, trong lòng lúc này mới dần thả lỏng.

Đi qua một con đường đá, qua rừng mai, Ninh Giác Phi hạ kiệu, đi vào sơn môn nhã tịnh. Hắn bảo Cổ Anh cùng tôi tớ đều đứng chờ ngoài cửa, miễn cho nhiễu đến chỗ thanh tu của tăng nhân. Bọn họ đành tuân lệnh, không dám cãi lời.

Hắn chậm rãi đi vào chính điện, bên trong điện thờ Văn Thù Bồ Tát, đối diện cửa là hương án, một khối mộc bài nho nhỏ có viết: “Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh, như lộ diệc như điện, ứng tác như thị quan.”

Khi Vô Trần nghe tin báo, đi đến nghênh đón hắn thì hắn đã xem xong câu nói viết trên mộc bài, giữa hàng lông mày mang theo cảm ngộ rộng rãi, quang minh.

Vô Trần đứng ở đó, ông cười.

Ninh Giác Phi quay đầu cũng cười với ông: “Đại sư vẫn khỏe?”

“A di đà phật.” Vô Trần chấp tay chữ thập hành lễ. “Thí chủ thực sự là người giữ chữ tín.”



Bên ngoài sơn môn, Cổ Anh đứng dưới tàng cây, chỉ mới một chốc mà mặt trời đã sắp lặn, thế mà vẫn không thấy Ninh Giác Phi đi ra. Ông cảm thấy có gì đó không ổn, vội vã cãi lệnh hắn, chạy vào trong tự.

Vô Trần còn chờ trong viện, nhìn thấy ông đến, không hề sợ hãi mà vẫn ung dung cười nói: “Ngài là Cổ Anh thí chủ?”

“Vâng, phải.” Cổ Anh vội vã thi lễ. “Xin hỏi đại sư, có nhìn thấy tướng quân nhà ta?”

Vô Trần đưa cho ông một phong thư: “Ninh thí chủ đã rời đi, trước khi đi có nhờ ta đưa thư này cho Cổ thí chủ, thỉnh cầu ngài đưa lại cho quốc sư, Vân đại nhân.”

Cổ Anh kinh hãi, đi tới nắm chặt lấy tay Vô Trần: “Ninh tướng quân đi rồi? Ngài ấy đi từ lúc nào? Đi đâu chứ?”

Vô Trần mỉm cười: “Đi đường cần đi, đến nơi cần đến, nếu hữu duyên sẽ gặp lại.”

Cổ Anh tâm loạn như ma, cũng không nhiều lời với Vô Trần mà chạy vội ra ngoài, xuống dưới chân núi.

Chờ đến khi ông hộc tốc trở về Vọng Bắc Uyển thì chuồng đã không còn bóng dáng của Liệt Hỏa nữa. Trong phòng Ninh Giác Phi chỉ thiếu vài bộ y phục thường dùng, mọi thứ đều còn y nguyên. Ưng đao đã theo Ninh Giác Phi rong ruổi sa trường, vốn được treo trên tường, giờ đã bị lấy xuống, đặt ở trên bàn, ý không cần nói cũng hiểu.

Đêm đó, thanh đao và lá thư đã được Vân Dương dùng khoái mã đưa đến Lâm Truy.

Vân Thâm đang bàn việc dời đô đến Lâm Truy thì nghe tin Ninh Giác Phi lặng lẽ rời đi, y thất kinh. Khi nhìn thấy Ưng đao, mở thư ra xem, lòng y đau như xé, một ngụm máu tươi trào ra.

Thư là một tờ giấy trắng như tuyết, trên thư chỉ có ba mươi hai chữ, đầu nét chữ rất tròn, hiển nhiên người viết tâm bình khí hòa, mang ý xuất trần, thoát tục.

Bảo đao hoàn sáo, mã phóng nam sơn.

Quân cư miếu đường, ngã hồi giang hồ.

Tự thử nhất biệt, quân tu trân trọng.

Thiên sơn độc hành, bất tất tương tống.

(Đao này tra vỏ, ngựa thả núi nam

Quân ở triều ca, ta về giang hồ.

Lúc này từ biệt, mong quân bảo trọng.

Thiên sơn độc hành, không cần đưa tiễn.)

Hết chương 75

(1) Bất giáo mà tru (sát) vị chi ngược:

Trích từ: Bất giáo nhi sát vị chi ngược. Bất giới thị thành vị chi bạo. Mạn lệnh chí kỳ vị chi tặc. Do chi dữ nhân dã, xuất nạp chi lận vị chi hữu ty.

Dịch nghĩa: (Quan trên) không dạy mà giết (dân) thì gọi là ngang ngược. Không răn bảo chỉ chờ làm cho xong là tàn bạo. (Không thúc giục) để nhờn lệnh đến kỳ gọi là giặc.  Nghi ngại cho người, chi nhập nhầm lẫn keo kiệt gọi là (thói) quan liêu.

Nguồn:http://vothuong.jimdo.com/minh-t%C3%A2m-b%E1%BA%A3o-gi%C3%A1m/13-tr%E1%BB%8B-ch%C3%ADnh/

(2) Tình đáo thâm thì tình chuyển bạc, nhi kim chân cá hối đa tình:

Nghĩa là: Tình cảm chân chính thì không cần bộc lộ ra ngoài. Những thứ tình cảm nhìn như là bình thường thật ra mới là chân thật nhất.

Nguồn:https://nguyetphongvan.wordpress.com/2011/08/04/cptt-ch%C6%B0%C6%A1ng-45-1/

Mai_kari:

“Giác Phi, Giác Phi, lẽ nào ngươi hối hận?”

“Trước đây, không.”

“Vậy bây giờ?”

“Phải, cho tới bây giờ, ngươi luôn biết mình muốn gì, thế nên ngươi không hối hận. Là ta hối hận.”

—————

“Lưỡng tình tương duyệt là muốn tâm, thân thể thế nào, không quan trọng.”

….

“Phải, ngươi đã không còn tâm thì ta liền từ bỏ.”

Chị Tuyết, em ngưỡng mộ chị, trích dẫn toàn mấy câu nói kinh điển không à. Em cứ đi mò mẫn ở nhà người ta tìm câu nói kinh điển, nhưng lại chẳng nhận ra bậc thầy ngay trước mắt. Cúi đầu tạ tội chị ~~~

Bình luận

Truyện đang đọc