THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Ban đêm, đại tuyết nổi lên, Ninh Giác Phi từ sớm đã thức dậy, liền thấy trong ngoài sân tuyết bay trắng xóa, vô cùng tráng lệ. Hắn hít một hơi thật sâu, để không khí lạnh lẽo thẳng vào phổi, nâng cao tinh thần, tận hưởng cảm giác mát lạnh thư thích. Hắn giật mình, giương Ưng đao lên, luyện đao trong tuyết.

Trong gió lạnh, hắn xoay người, chém xuống, tấn công, vươn tay, tựa như một con chim ưng lăng không bay lượn, nhất cử nhất động đều tản ra khí thế sắc lẻm.

Một bộ đao pháp luyện xong, hắn chỉ cảm thấy cả người phát nhiệt, hơi thở vừa ra khỏi miệng đã hóa thành khói trắng. Hắn xoay người muốn trở về phòng, lại thấy Vân Thâm đang tựa người vào khuông cửa, mỉm cười nhìn hắn.

“Sớm vậy đã thức rồi sao?” Ninh Giác Phi thân thiết hỏi. “Ngươi ngủ thêm một lát nữa đi.”

“Ta ngủ rất say, cũng đủ rồi.” Vân Thâm ôn hòa nói. “Đã lâu không thấy ngươi luyện võ, muốn nhìn một cái.”

Ninh Giác Phi đi qua, đưa tay ôm lấy y, khẽ đẩy y vào trong phòng, khẽ cười nói: “Ngươi mặc ít quá, cẩn thận cảm lạnh.”

“Ừ, lần sau sẽ mặc ấm hơn.” Thái độ Vân Thâm dịu dàng, âm thanh nhu hòa, không hề lãnh ngạnh như lúc trên triều.

Ninh Giác Phi nhịn không được, rất tự nhiên hôn lên má y một cái. Trong lòng Vân Thâm vui mừng, nghiêng đầu mỉm cười với hắn. Giờ vào triều sắp tới, hai người không nói nhiều, liền rửa mặt chải đầu thay y phục, sau đó cùng đi ăn sáng.

Trời còn chưa sáng hẳn, gia bộc đã cầm theo đèn lồng đứng chờ ngoài sân, một đường soi sáng cho cả hai. Bọn họ dẫm trên tuyết trắng, đi vào phòng khách cách đó không xa. Giang Tòng Loan cũng chờ ở chỗ này. Nhưng điều khiến hai người cảm thấy ngoài ý muốn là Đạm Du Nhiên cũng ngồi bên bàn, tựa hồ đã chờ từ sớm, đợi bọn họ cùng ăn.

Đồ ăn sáng đã được bưng lên, đặt trong hộp giữ ấm. Vừa thấy bọn họ vào, đại nha hoàn chuyên hầu hạ ăn uống đã chỉ huy tỳ nữ lấy thức ăn ra, đặt lên bàn.

Ninh Giác Phi ngồi xuống cười nói với Đạm Du Nhiên: “Hôm nay Du Nhiên dậy sớm vậy, có chuyện à?”

Đạm Du Nhiên mỉm cười: “Muốn chúc mừng hai người.”

Vân Thâm vui vẻ gật đầu: “Cảm tạ.”

Đạm Du Nhiên uống hai ngụm cháo trước mặt, rồi thuận miệng hỏi: “Đã chọn ngày chưa? Ngày nào vậy?”

Ninh Giác Phi hoàn toàn không biết gì mấy chuyện này, nhìn về phía Vân Thâm.

Vân Thâm ôn hòa nói: “Ngày hoàng đạo là hai mươi tám tháng giêng, ý của hoàng thượng cũng định ngày này.”

“À, còn hai tháng nữa.” Đạm Du Nhiên gật đầu. “Sợ là thời gian gấp quá.”

“Đâu có.” Ninh Giác Phi kinh ngạc. “Ta thấy cũng thư thả mà.”

Đạm Du Nhiên càng thêm kinh ngạc, nhìn thoáng qua Vân Thâm, bỗng nhiên cười nói: “Giác Phi chưa từng tổ chức hỉ sự phải không?”

“Đúng vậy, chưa từng.” Ninh Giác Phi lắc đầu, lại còn khiêm tốn học hỏi. “Rất phiền phức sao? Hai tháng còn chưa đủ?”

Đạm Du Nhiên cười cười không đáp, Giang Tòng Loan cũng cười: “Giác Phi luôn luôn mặc kệ mấy chuyện này nên không hiểu rõ. Hôn lễ giữa phủ quốc sư với phủ nguyên soái, có rất nhiều chuyện cần làm. Hai tháng sợ là làm không kịp. Chẳng qua, nếu đã chọn ngày rồi thì toàn bộ phủ phải cố gắng, nắm bắt thời gian, mới mong làm kịp.”

Ninh Giác Phi mù mịt, hỏi lại: “Cần làm rất nhiều việc à? Ta thấy cũng đơn giản mà. Phòng ốc đã có sẵn rồi, không cần xây mới, lấy vải đỏ trang trí cho thêm sinh khí là được. Tân phòng cái gì cũng có sẵn, mua thêm chữ hỉ dán là được rồi, không phải sao?”

Ba người đều bật cười, nhịn không được lắc đầu liên tục. Ninh Giác Phi càng mờ mịt, nhìn nhìn bên này lại sang quay bên kia.

Giang Tòng Loan cười nói: “Giác Phi, cho dù là bình dân thành thân cũng không đơn giản như vậy, ai cũng muốn làm hết khả năng, đem hôn lễ làm cho ra hình ra dạng, huống chi các ngươi.”

“Đúng vậy.” Đạm Du Nhiên tán thành. “Cho dù các ngươi muốn giản lược, cũng không thể keo kiệt đến mức này.”

Vân Thâm vẫn rất hài lòng: “Không nói đâu xa, chỉ riêng khoản y phục của chúng ta thôi, hai tháng cũng là gấp lắm rồi. Cẩm tú phường còn phải làm việc cho trong cung, y phục mùa xuân của hoàng thượng cùng các nương nương cũng phải hoàn thành đúng hạn, thêm y phục của chúng ta, mấy tú nương sợ là phải làm ngày làm đêm đẩy nhanh tốc độ. Nếu nguyên vật liệu chưa đủ còn phải phái người đi Giang Nam chọn mua.”

“Đúng vậy. Còn phải đến cửa hàng vàng bạc tạo trang sức, tuy rằng không phiền phức như nữ tử nhưng không thể bỏ.” Giang Tòng Loan thuộc như lòng bàn tay. “Muốn chọn mẫu mã, chọn chất liệu, nếu không thể để một cửa hàng làm, còn phải đi tới những chỗ khác mua, sau đó gia công thêm, cần rất nhiều thời gian.”

“Thì ra là như vậy.” Ninh Giác Phi gật đầu. “Xem ra quả là còn nhiều việc cần xử lý.”

“Chẳng những như vậy. Còn có cả tân phòng nữa, cũng phải tu sửa lại.” Đạm Du Nhiên nói tiếp. “Nhóm công tượng tốt nhất trong thành đã được ta mướn đi xây dựng Du Nhiên các, nếu các ngươi cần, ta sẽ phái người đến, ưu tiên làm tân phòng cho các ngươi trước.”

“Như vậy sao được?” Ninh Giác Phi xin miễn. “Vậy sẽ làm lỡ kỳ hạn của ngươi, ta sẽ áy náy. Sắp đến Tết rồi, ngươi phải khai trương trước Tết mới tốt mà.”

“Thật không nghĩ tới, Giác Phi còn hiểu lối buôn bán.” Đạm Du Nhiên bật cười. “Không có việc gì, ta khai trương trước hôn lễ của hai người là được. Đến lúc đó, chắc chắn có không ít người tới xem hôn sự của hai người.”

Giang Tòng Loan lập tức phụ họa: “Đây là chuyện vui trước giờ chưa từng có mà.”

Ninh Giác Phi trầm mặc rồi nở nụ cười: “Thực sự là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Ta vẫn cho rằng đó chỉ là một hôn sự, nhiều nhất chỉ là người ta nói ra nói vào, lại không nghĩ tới, có nhiều người muốn tới xem náo nhiệt.”

Vân Thâm khẽ gật đầu, lâm vào trầm tư.

Đạm Du Nhiên chậm rãi nói: “Hai người các ngươi đều là triều thần hiển hách, nhất là Giác Phi, vạn dân ca tụng, hai người các ngươi thành thân, khẳng định oanh động toàn quốc.”

“Đúng.” Giang Tòng Loan có chút kích động. “Hôn lễ của hai người là lần đầu tiên nam tử kết hôn với nam tử từ cổ chí kim, sẽ trở thành điển phạm trong tương lai. Có những người sống không thể ngẩng đều, cả đời bị người khác coi thường cũng học theo quang minh chính đại mà sống, có các ngươi là tiền lệ, bọn họ cũng có thể thành thân. Giác Phi, Vân đại nhân, trong thiên hạ chẳng biết có bao nhiêu người phải cảm tạ các ngươi.”

Trong nháy mắt, Ninh Giác Phi liền nhớ tới rất nhiều chuyện, của y, của hắn, của những người khác. Nếu như nam nam mến nhau trở thành chuyện quang minh chính đại thì những người gặp cảnh ngộ như vậy cũng không còn bi quan nữa, họ cũng có thể hạnh phúc vui sướng bên nhau cả đời.

Vân Thâm không có nhiều cảm xúc với việc này, giờ được hai người kia nhắc nhở, mới nhớ đến, có thể có rất nhiều người ùa vào Lâm Truy, chuyện này, họ phải cân nhắc chu toàn. Cũng may còn hai tháng để chuẩn bị, bọn họ phải bàn bạc kỹ lưỡng, bố trí chu đáo chặt chẽ.

Nghĩ như vậy, y cười nói: “Tòng Loan, lát nữa ta sẽ nói Vân tổng quản đến tìm ngươi, hai người bàn bạc một chút. Người của hai phủ có thể hợp tác, thống nhất làm việc, như vậy sẽ nhanh hơn. Nói chung, việc trong phủ còn phải phiền hai người nhiều.”

“Đó là việc phải làm, Vân đại nhân đừng khách sáo.” Giang Tòng Loan hạ thấp người. “Hai người yên tâm, ta nhất định làm hết sức mình.”

Đạm Du Nhiên tiện thể nói luôn: “Nếu như thế, ta sẽ phái công tượng lại đây, chờ Tòng Loan điều khiển. Giác Phi, Vân Thâm, chúng ta là bạn bè, các ngươi đừng khách sáo. Dù sao tiền công ta mặc kệ, do các ngươi trả, như vậy không thành vấn đề phải không.”

Nụ cười hắn vẫn tao nhã, thái độ vẫn bình tĩnh như thường, khiến người khác không thể mở miệng từ chối. Ninh Giác Phi và Vân Thâm liếc nhìn nhau, cười gật đầu: “Vậy được rồi, chúng ta xin nhận ý tốt của Du Nhiên. Tòng Loan, việc này ngươi sắp xếp đi. Về phần tu sửa, trang trí thế nào, ngươi cứ hỏi Vân Thâm là được.”

“Được.” Giang Tòng Loan lập tức đồng ý.

Ninh Giác Phi và Vân Thâm đều thật cao hứng, cơm nước xong xuôi liền ngồi lại bàn bạc với Giang Tòng Loan và Đạm Du Nhiên một hồi, sau đó mới đứng dậy.

Tuyết vẫn còn rơi, không tiện cởi ngựa, bọn họ đều lên kiệu, một trước một sau vào hoàng cung.

Vừa bước lên đường lớn trước phủ, tiếng tên dài rời cung xé gió vụt qua. Sau đó, hai mũi tên dài nhanh như chớp xỏ xuyên màn kiệu, bay thẳng về phía xe ngựa Ninh Giác Phi và Vân Thâm.

Bình luận

Truyện đang đọc